Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 16




Ăn cơm xong họ muốn đi karaoke, nói gì Lý Quần Thanh cũng không đi theo Văn Tự, cậu ta bảo nếu không đi thì cậu ta cũng sẽ về nhà theo anh, Lý Quần Thanh bó tay, đành ngồi vào xe theo, Văn Tự thấy một bạn học say rượu của mình sắp ngồi cạnh anh trước cậu ta, bèn lôi phắt người ta ra ngoài: “Ai cho mày ngồi với anh ấy?”

Bạn Văn Tự bị cậu ta hù doạ, ngây người tại chỗ, Văn Tự cũng mặc kệ người ta, đóng cửa vào rồi bảo tài xế lái đi.

Lý Quần Thanh tựa bên cửa sổ, nhớ đến từ thích mà Văn Tự nói. Anh không hiểu sao một người sợ đồng tính lại nói thích với một người đàn ông, nói nặng tình quá mức, đổi thành người khác thì sẽ bị màn kịch của Văn Tự quyến rũ mất. Nhưng Lý Quần Thanh không thích Văn Tự, anh chỉ coi như cậu ta lại lấy anh ra làm trò đùa.

“Tôi hỏi cậu, cậu không sợ đồng tính nữa à?”

Lý Quần Thanh không ngoái đầu lại, chẳng cần nhìn anh cũng biết Văn Tự đang ngắm mình, có gì mà ngắm đâu, đều là hai con mắt một cái miệng, dường như Văn Tự ngắm hàng chục nghìn lần cũng không chán.

“Sợ,” Văn Tự thành thật đáp, “Mấy hôm trước tôi xem GV, buồn nôn quá. Càng sợ hơn.”

“…”

Lý Quần Thanh thấy tài xế phía trước liếc nhìn họ qua gương chiếu hậu, anh lườm Văn Tự, nói, “Sợ mà còn đòi xem, cậu điên à?”

Văn Tự ngắm cặp chân dài được bọc trong quần dài màu xám của Lý Quần Thanh, cậu ta móc thuốc lá ra, xoay tròn trong tay, nói bằng âm thanh chỉ có mình nghe thấy được: “Có ích, chẳng mấy chốc sẽ có ích ngay thôi.”

Xuống xe, Văn Tự móc bật lửa ra định châm thuốc, Lý Quần Thanh dừng chân, ngoảnh đầu nhìn cậu ta: “Hút thuốc thì đừng lại gần tôi.”

Văn Tự còn chưa hít vào lấy một hơi, cậu ta lập tức ho khù khụ, nhả hết khí trong miệng ra, tiện tay vứt luôn cả bao Hoàng Hạc Lâu vào thùng rác, cậu ta bám theo sau Lý Quần Thanh, nói: “Được thôi, không hút thì không hút.”

Hoàng Hạc Lâu: Một nhãn hiệu thuốc lá, một gói khoảng 67k.

Lý Quần Thanh phát hiện mình đã quyết định sai lầm, anh và họ cơ bản là không tài nào hoà hợp nổi, vốn đã không thích tiếp xúc với người khác, bị ép chơi trò chơi khiến anh rất tuyệt vọng, anh là cái hố đen trong trò chơi, hơn nữa anh không hiểu nổi điều gì làm họ hưng phấn, anh bị chuốc rượu hết lần này đến lần khác, Văn Tự đỡ giúp anh mấy lần liền, nhưng vẫn vô ích, Lý Quần Thanh không thích nghi nổi, uống rượu không ngừng.

Âm nhạc ồn ào và ánh đèn tối tăm mờ ám khiến thần kinh của Lý Quần Thanh bị tê liệt bởi cồn nhanh chóng, anh dốc hết sức giữ mình ngồi thẳng, nhưng người khác nhảy nhót loạn xạ, nghiêng trái ngã phải, lúc ánh đèn màu xanh và hồng hoán đổi, Văn Tự như nhìn thấy chim hồng hạc mà Lý Quần Thanh vẽ, âm nhạc là tiếng gió, những người khác đều là cỏ dại bị gió thổi, chỉ có Lý Quần Thanh, chỉ có anh trong đầm nước ồn ào, cách xa tiếng người.

Không thể để anh tiếp xúc với người khác được. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Phải đặt anh trong một căn phòng có nước và thực vật, để anh sinh trưởng một cách sạch sẽ, tự nhiên.

Cơ thể trắng muốt không thể có dấu ấn của người khác, cậu ta sẽ giúp anh trồng hoa màu hồng, hàng ngày, mọi lúc.

“Tôi bảo rồi… tôi không đi đâu.” Lý Quần Thanh nhìn sang Văn Tự đang ngồi cạnh mình, im lặng không nói gì, phàn nàn với cậu ta kèm theo men say.

Văn Tự giơ tay vuốt lưng Lý Quần Thanh, rõ ràng phản ứng của anh chậm hẳn, uống say sẽ biến thành một thiếu gia nhỏ mong manh, nhìn gì cũng dịu dàng hơn mọi khi.

“Anh phải đi, anh không đi thì tôi chơi với ai? Dù hôm nay anh không đi, tôi cũng sẽ trói anh mang đi.” Văn Tự ngắm khuôn mặt đỏ bừng của Lý Quần Thanh, dùng ngón cái mơn trớn dái tai anh, nói khẽ, “Trò chơi của tôi và anh chỉ mới thật sự bắt đầu thôi, Lý Quần Thanh.”

Văn Tự dìu Lý Quần Thanh, đưa anh vào một phòng riêng. Anh cứ nhìn cậu ta mãi, lý trí còn sót lại mách bảo anh, anh phải giữ tỉnh táo, Văn Tự rất nguy hiểm, từ ban đầu đến hiện nay, lúc nào cũng rất nguy hiểm.

Văn Tự cởi áo khoác, để lộ áo ba lỗ không tay màu đen bên trong. Đường cong cơ bắp trên cánh tay mượt mà tuyệt đẹp, cậu ta cởi xích bạc trên tay, đeo vào cổ tay Lý Quần Thanh.

Cậu ta định vuốt ve mặt Lý Quần Thanh, nhưng anh rụt người về sau, giơ tay định lấy điện thoại, Văn Tự giằng mất điện thoại của cậu ta, bấm nút tắt máy vứt xuống gầm bàn, quay ra ngoài cửa gọi một tiếng: “Vào đi.”

Hai gã đàn ông lực lưỡng và hai cô gái diêm dúa cùng bước vào, họ đóng cửa, đi thẳng tới chỗ Lý Quần Thanh, bóng người trước mắt anh đong đưa, nhưng anh vẫn vô thức đứng dậy tấn công, gã đàn ông xăm hình trên cánh tay bị anh đạp trúng bụng, đau kinh khủng, ra tay không biết chừng mực, Lý Quần Thanh bị gã đạp cho co quắp trên ghế sofa không động đậy nổi, kẹo mút Văn Tự vừa cầm lên bị cậu ta ném mạnh vào gã đàn ông đó: “Mẹ kiếp tao chỉ bảo mày trói anh ấy, chứ không bảo mày ra tay đánh anh ấy!”

“Xin lỗi cậu chủ Văn, anh ta đánh đau quá…” Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Đừng nói nhảm nữa, trói trên ghế! Đừng làm anh ấy bị thương nữa, nếu không, tao đưa chúng mày đến sàn đấm bốc tập luyện!”

“Vâng!”

“Văn Tự… Văn Tự!” Lý Quần Thanh nhìn người đi nhặt kẹo mút dưới sàn, sẵng giọng hỏi cậu ta, “Cậu muốn làm gì? Cậu muốn làm gì!”

Văn Tự thong thả bóc kẹo mút, nhét kẹo mút vị dâu tây vào miệng, cậu ta kéo ghế ngồi đối diện Lý Quần Thanh: “Không làm gì cả, tôi chỉ muốn anh lựa chọn mà thôi.”

“Lựa chọn gì mà phải trói tôi mới chọn được?”

“Anh đánh nhau giỏi lắm, tôi cũng không muốn làm anh bị thương, đành phải thế này.” Văn Tự vuốt má Lý Quần Thanh, ngả ra sau, vắt chân chữ ngũ, cậu ta nói, “Làm tình với tôi, hoặc làm tình với đàn bà, anh chọn đi.”

“Có ý nghĩa gì… Cậu nghĩ cách làm vừa ấu trĩ vừa nực cười này có ý nghĩa gì?” Lý Quần Thanh bình tĩnh gần như chết, anh biết rõ Văn Tự xấu xa vô bờ, là tại anh mềm lòng, là tại anh mụ mị, tại anh nghĩ tất cả mọi người tốt đẹp quá, anh chưa từng nghĩ ai có thể xấu xa đến mức này! Anh nhìn Văn Tự, lãnh đạm nói, “Tôi không chọn.”

“Được thôi, thế tôi chọn thay anh, chọn đàn bà.” Văn Tự lùi lại, cậu ta vẫy tay, gã đàn ông đi ra ngoài, hai cô gái đó nhận lệnh đi tới chỗ Lý Quần Thanh, Văn Tự ngậm kẹo mút trong miệng, nói, “Tôi bảo họ chiêu đãi anh cho tử tế.”

Cô gái cởi quần áo Lý Quần Thanh một cách thành thạo, mùi son phấn quanh quẩn bên mũi anh, móng tay màu đỏ sượt vào lồng ngực anh, son môi in dấu lên cần cổ trắng nõn của anh, quần anh sắp bị họ cởi ra, anh nhìn Văn Tự bàng quan với tất cả mọi việc, sụp đổ bật ra tiếng: “Tôi không chọn cái này… không chọn cái này, tôi tự chọn, cậu bảo ra ngoài đi, bảo họ ra ngoài đi!”

Văn Tự vẫy tay, hai cô gái còn lại nhìn nhau rồi đi mất. Kẹo mút trong miệng Văn Tự vỡ vụn, cậu ta quay người giơ tay cầm gạt tàn, nhè ra hết.

Cậu ta đổ nước lọc ra lòng bàn tay, lau vết son môi trên cổ và mặt Lý Quần Thanh từng chút một: “Anh làm thế sớm, hà tất phải chịu tội thế này?”

“Lựa chọn cậu muốn… chẳng gì khác ngoài tôi chọn cậu, cậu hài lòng chưa? Cậu hài lòng chưa?!”

“Hài lòng, đương nhiên là hài lòng,” Văn Tự tiện tay cầm lấy một chai rượu, ngửa đầu uống vài hớp, cậu ta nhìn sang Lý Quần Thanh, trong mắt toàn là dục vọng bị rượu thôi thúc, không thể che giấu được nữa, “Tôi muốn anh chọn tôi, bất kể trong tình huống nào, đều phải chọn tôi.”

Lý Quần Thanh nhìn Văn Tự lại gần mình, định hôn môi mình, anh ngoảnh đầu đi, nghiến răng nói: “Tôi có bạn trai, cậu muốn tôi phản bội đạo đức làm tình với cậu, chi bằng cậu giết tôi đi, đừng tra tấn tôi thế này.”

Văn Tự dừng lại, sau đó hôn nhẹ lên dái tai Lý Quần Thanh, nói: “Thế nếu bạn trai anh ngoại tình, có phải anh sẽ không thấy áy náy nữa không?”

“Cậu có ý gì?”

Văn Tự cởi trói cho Lý Quần Thanh, cậu ta xoa cổ tay bị trói đỏ ửng của anh: “Tức là, Tưởng Quân không cần anh, nó lên giường với người khác, có phải anh sẽ có thể làm tình với tôi không?”

“Tưởng Quân sẽ không làm thế, cậu đừng chia rẽ mối quan hệ của tôi và anh ấy! Cậu có thể không thích Tưởng Quân, nhưng cậu không thể đặt điều về anh ấy.”

“Nhưng nếu nó làm thế thật, thì anh phải làm tình với tôi. Tôi không muốn làm khó anh, cũng không muốn anh bị tội lỗi, vậy nên hôm nay tôi vẫn nhịn được, nhưng Lý Quần Thanh à,” Văn Tự cầm tay Lý Quần Thanh lên hôn, “Tưởng Quân thì chưa chắc đâu, tôi thấy chẳng mấy chốc nó sẽ giúp tôi, đưa anh lên giường của tôi thôi.”

“Tôi bảo cậu đừng bôi nhọ anh ấy!”

Lý Quần Thanh nổi cáu đạp một phát, Văn Tự bị đá đột ngột, quỳ xuống sàn xoa tim rất lâu, còn chưa ngẩng đầu lên được, Lý Quần Thanh lại bồi thêm phát nữa, rượu Văn Tự vừa đặt trên bàn bị đổ, tưới đầy mặt cậu ta, Lý Quần Thanh giẫm trên cổ cậu ta, quát, “Cậu đánh trả đi, cậu đứng dậy đánh trả đi!”

“Tôi đánh ai cũng không nỡ đánh anh đâu Lý Quần Thanh. Anh tin Tưởng Quân thế cơ à? Thế chúng ta cá cược đi, ngày nó ngoại tình, anh sẽ thuộc về tôi.”

Văn Tự vẫn cười, cậu ta sung sướng tột cùng, giờ Lý Quần Thanh càng bảo vệ Tưởng Quân, sau này sẽ càng đau đớn, hành động sẽ càng quyết đoán hơn, Lý Quần Thanh sẽ rời khỏi Tưởng Quân mà chẳng thèm ngoái đầu, đây chính là điều cậu ta muốn.

Lý Quần Thanh quỳ trên người Văn Tự, kéo cổ áo cậu ta, anh giơ cao tay, nỗi phẫn nộ bị kìm nén khiến anh nom như một lưỡi dao tỏa sáng lạnh lẽo, vừa sắc bén vừa tuyệt đẹp: “Được, tôi cá với cậu. Nhưng vụ cá cược này, cả đời này không thực hiện được đâu. Văn Tự… cậu thật sự quá xấu xa, tôi hận cậu chết đi được!”