Chim Hoàng Yến

Chương 57




Hoài Thành, sân sau Lục gia.

Lục Thành Quốc đang ngồi ở sân sau, lão quản gia thì đang báo cáo cho ông ta nghe chuyện của Chu Trữ. Chu Trữ vẫn ở Trữ Tân, tin tức về cô càng ngày càng chấn động, mọi người đều biết có một vị tiểu thư gan dạ đang theo đuổi Lục Úc, ai cũng ngóng trông kết quả cuối cùng. Chuyện này là do một tay Lục Thành Quốc thúc đẩy, ông ta rất mong muốn chuyện này thành công, ở bên ngoài vẫn luôn lập lờ tỏ vẻ vô cùng hài lòng với cô con dâu tương lai Chu Trữ này, xinh đẹp, thông minh lại có học thức, gia thế trong sạch, quan trọng nhất là có thể bạo dạn theo đuổi Lục Úc.

Suy nghĩ trong lòng ông ta chính là, đàn ông ai có thể kháng cự một cô gái xinh đẹp theo đuổi mình? Và hiển nhiên cũng cảm thấy Lục Úc hẳn cũng như vậy.

Chu Trữ đồng ý vụ làm ăn với Lục Úc lừa gạt Lục Thành Quốc cũng tốn không ít tâm tư. Cho dù cô nhất định không thể có được Lục Úc, nhưng vẫn phải ra vẻ, ít nhất cũng phải cho Lục Thành Quốc cảm thấy cô nhất định sẽ theo đuổi thành công. Ví dụ như dạo quanh khắp Trữ Tân, điên cuồng mua sắm cũng không quên hỏi thăm Lục Thành Quốc. Còn nói cho Lục Thành Quốc mấy tin tức thật thật giả giả nghe được từ chỗ Lí Trình Quang, lừa Lục Thành Quốc tin rằng Chu Trữ nhất định có thể đưa Lục Úc về Hoài Thành, yên phận xử lý chuyện Lục gia.

Lão quản gia nhìn Lục Thành Quốc vui vẻ mù quáng như vậy, cũng thấy có chút bất thường.

Ông còn hiểu Lục Úc hơn Lục Thành Quốc, với tính cách của anh, nếu anh ghét, cô gái Chu Trữ này cũng không thể ở lại Trữ Tân, có thể đánh trống khua chiêng như thê, hẳn là cũng có chút yêu thích, dục vọng chiếm hữu của Lục Úc rất giống với người mẹ quá cố, người anh thích, anh tuyệt sẽ không "nuôi thả" bên ngoài.

Nhưng, ông cũng không nói với Lục Thành Quốc nhưng điều này, cứ để lão gia tùy ý vui vẻ.

Mà Trữ Tân, lúc này đang vào tháng tám, nhiệt độ giảm dần, ngày khai giảng cũng sắp đến. Dưới sự cố ý thúc dục của An Tri Châu, bữa mời cơm của Bùi Hướng Tước cũng cần lên lịch. Nhưng từ sau khi Bùi Hướng Tước tính toán mời Lục Úc ăn cơm, việc này đã không còn do cậu quản nữa, chọn địa điểm, thậm chí đến giờ ăn, cũng đều do Lục Úc sắp xếp.

Tới ngày hôm đó, Bùi Hướng Tước đến công ty Lục Úc từ sớm, hai người cùng nhau đi đến nhà hàng.

Lục Úc làm xong công việc sớm hơn mọi ngày, xoa đầu Bùi Hướng Tước: "Sốt ruột à?"

Bùi Hướng Tước cười híp mắt: "Không vội. Lục thúc thúc, phải, nhớ, món nợ này, sau còn tiếp tục!"

Lục Úc lấy áo treo trên mắc áo bên cạnh thờ ơ trả lời, trong lòng thầm nghĩ mới xong một lần, món nợ này còn phải tính thêm bao nhiêu nữa, rồi kéo tay Bùi Hướng Tước ra khỏi phòng làm việc.

Bùi Hướng Tước không cảm thấy việc này có gì không ổn, ngoan ngoãn đi theo anh.

Thực ra mặc dù Bùi Hướng Tước có chướng ngại giao tiếp, nhưng từ nhỏ đã không ai quan tâm, còn làm việc nửa năm ở công trường, khổ sở cũng từng trải qua, năng lực sinh tồn rất mạnh. Nhưng vừa ở bên Lục Úc, lại không tự giác ỷ lại vào Lục thúc thúc của mình.

Mà bên kia, An Tri Châu đã đứng đợi ở cửa nhà hàng từ sớm. Đây là một nhà hàng cao cấp, An Tri Châu do dự đứng trước cửa chốc lát, rồi cũng đi vào nói số bàn Bùi Hướng Tước đã đặt trước, phục vụ lịch sự dẫn cậu ta đến bàn. Bởi vì Lục Úc đã sắp xếp trước, An Tri Châu vừa đến, phục vụ đã đưa lên món điểm tâm đẹp đẽ đáng yêu ngon lành và trà hoa quả đi kèm.

An Tri Châu liếc nhìn mấy lần, một chút cũng không động đến, chỉ uống nước lọc.

Cậu ta vừa chờ, vừa nghĩ đến việc nói chuyện với vị Lục tiên sinh kia. Ngoài mặt mặc dù bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất bất an. Lúc xem qua về bối cảnh của Lục Úc, người bình thường không có khả năng không kính sợ, nhưng cậu ta vẫn tìm mọi cách để gặp mặt anh, vì Bùi Hướng Tước. Người bạn cùng bàn mới tới vừa ngốc vừa ngây ngô, không thân không thích, giao tiếp khó khăn, cho dù người khác có ý hại cậu, cậu cũng không biết, ngay cả kháng cự cũng không thể.

Không còn cách nào khác, chỉ có người bạn học cùng trường quen biết là cậu ta đây.

Khoảng chừng một tiếng sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ồn ào. Phục vụ đi trước dẫn đường, nhưng không bước vào, An Tri Châu xoay người lại, thấy một nam nhân cao lớn đứng trước cửa. Anh vô cùng anh tuấn, ngũ quan rõ ràng, một vẻ đẹp hoàn toàn khác với Trịnh Hạ. Lúc nói chuyện với phục vụ, giọng điệu lạnh lùng, vẻ mặt không biến chuyển dù chỉ một chút, giống như chẳng có gì có thể tác động đến anh.

Cho dù chỉ lướt qua hai lần, nhưng An Tri Châu vẫn nhận ra ngay, là vị Lục tiên sinh kia.

Bởi vì ấn tượng quá mức sâu sắc.

Chỉ là rất nhanh sau đó mái tóc đen của Bùi Hướng Tước đã lộ ra sau bả vai của Lục Úc, cậu nhón chân lên, cười cười nhìn An Tri Châu, còn vẫy tay chào.

Lục Úc dẫn Bùi Hướng Tước vào bên trong, An Tri Châu lập tức đứng lên, cười lễ phép: "Lục tiên sinh."

Lục Úc gật đầu, thuận tay kéo cái ghế trước mặt ra cho Bùi Hướng Tước.

Bùi Hướng Tước chẳng câu nệ gì, Lục thúc thúc và An Tri Châu là hai người cậu thân thiết nhất. Vừa ngồi xuống đã bị đĩa bánh ngọt hấp dẫn, cậu thích đồ ngọt, nhưng Lục Úc lại không cho cậu ăn nhiều, cậu cũng nghe lời, nhưng lúc nhìn thấy vẫn thòm thèm.

Đến lúc này Lục Úc mới bật cười, ngũ quan của anh vô cùng có góc cạnh, nhưng lúc cười với Bùi Hướng Tước lại đặc biết dịu dàng, cả người đều mềm nhẹ đi không ít: "Đừng ăn nhiều, lát còn ăn cơm."

An Tri Châu cau mày, muốn nói Bùi Hướng Tước căn bản không nghe hiểu lời người khác nói, nhưng lại phát hiện ra Bùi Hướng Tước gật đầu, còn chậm rãi trả lời: "Tôi, biết rồi."

An Tri Châu cả kinh, nhịn không được hỏi: "Hướng Tước, cậu có thể nói chuyện sao?"

Bởi vì ngồi cạnh nhau cả một học kỳ, Bùi Hướng Tước có thể tạm nhận ra thanh âm của cậu ta nhưng vẫn không hiểu, chỉ lấy điện thoại ra nhăn: "Cậu vừa nói gì thế?"

Lục Úc chống tay lên thái dương, nhìn Bùi Hướng Tước cúi đầu chiến đấu với bánh ngọt, giọng vừa nhẹ vừa nhanh nói một câu: "A Bùi chỉ nghe hiểu lời của tôi thôi."

An Tri Châu đành nuốt nghi vấn xuống đáy lòng, không nhắc lại nữa.

Bùi Hướng Tước ở bên cạnh vui vẻ ăn bánh ngọt, thấy ngon còn muốn giới thiệu với hai người bên cạnh, Lục Úc nể tình ăn một miếng, An Tri Châu cũng không nỡ từ chối. Trong phòng yên tĩnh, ba người im lặng ăn điểm tâm, chỉ có một mình Bùi Hướng Tước ngây ngô, chăm chú với mỹ thực.

Lúc gọi món, Lục Úc cầm thực đơn chọn rất nhiều, cũng không đưa cho Bùi Hướng Tước xem, chỉ đưa qua cho An Tri Châu, cậu ta tự nhiên cũng không có dị nghị gì. Dù sao mục đích chủ yếu của cậu ta đến đây là vì Lục Úc và Bùi Hướng Tước, ăn cơm chỉ là thứ yếu.

Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, vô cùng phong phú, là đặc sản đến từ nhiều vùng, Bùi Hướng Tước và An Tri Châu chưa từng lên thành phố lớn, nên mấy món này cả hai đều chưa từng được nếm thử. Cho nên mỗi một món ăn đưa lên, Lục Úc đều nhẹ giọng giới thiệu tên, cách làm thậm chí cả nhưng câu chuyện liên quan, anh nói rất chậm, cũng không nói mấy lời khiến Bùi Hướng Tước thấy khó hiểu, sẽ kiên nhẫn mà lặp lại lời của mình mấy lần, anh rất biết cách kể chuyện, cho dù chỉ là một điển cố bình thường cũng có thể xen kẽ vài chi tiết thú vị, khiến Bùi Hướng Tước bật cười.

An Tri Châu cẩn thận quan sát hai người, nghi ngờ trong lòng càng nặng. Biểu hiện của Lục Úc quá tốt, cậu ta thậm chí còn nghĩ, cho dù cha mẹ bình thường yêu thương con mình đến mức nào, cũng không đạt được trạng thái này.

Bùi Hướng Tước vừa nghe vừa ăn, Lục Úc đang kể chuyện, chung quy không ăn được gì, chỉ thỉnh thoảng nhấp vài ngụm trà. Bùi Hướng Tước ăn được phân nửa mới nhận ra, bèn vội vàng gắp thức ăn vào bát anh, có chút sốt ruột: "Lục, Lục thúc thúc, cũng ăn đi. Chuyện, để về nhà kể tiếp."

Lục Úc nhìn thấy chén cơm của Bùi Hướng Tước chỉ còn phân nửa, mới chậm rãi bắt đầu dùng bữa.

Bùi Hướng Tước lắp bắp tiến cử vào món mình thấy ngon, còn không cố kỵ gắp thức ăn vào bát Lục Úc, hai người ở nhà làm vậy đã quen, cũng không thấy có gì lạ.

"Lục thúc thúc, đừng, nói chuyện nữa, mau ăn cơm. Món này, món này, món này ngon lắm!"

An Tri Châu ăn không nổi, bởi vì Lục Úc cứ kể chuyện mãi, cậu ta căn bản không có cơ hội hỏi về vấn đề của anh, chỉ có thể tùy cơ trốn về.

Bùi Hướng Tước nhanh chóng ăn xong, uống hai bát canh, nhìn ngang ngó dọc, chẳng có việc gì để làm.

Lục Úc kéo tay cậu, chuyển chủ đề: "Không phải em thích ăn bánh ngọt sao, cách đây không xa có một tiệm làm bánh nổi tiếng, tôi đã đặt phòng với đầu bếp trước rồi, chim sẻ nhỏ có muốn đến xem không?"

Bùi Hướng Tước do dự: "Nhưng... Lục thúc thúc, với Tri Châu, vẫn chưa, ăn xong."

Lục Úc tiếp tục lôi kéo cậu: "A Bùi đi trước, sau đó, có thể nướng bánh cho tôi được không? Tôi muốn ăn bánh do chim sẻ nhỏ làm."

Không thể không nói, những lời này đã khiến Bùi Hướng Tước dao động. Lục thúc thúc lợi hại như thế, nếu như cậu đi cùng anh chắc chắn sẽ không vượt nổi anh, đến lúc đó có thể Lục thúc thúc sẽ học làm bánh, còn mình chỉ biết ngồi chờ ăn.

Cho nên Bùi Hướng Tước cân nhắc một hồi vẫn không từ chối được liền đáp ứng.

Lục Úc sửa sang lại quần áo cho cậu: "Đi chơi vui nhé, Lí Trình Quang đang chờ ở ngoài, cậu ta sẽ đưa em đi."

Mặc dù Bùi Hướng Tước ở trước mặt Lục Úc chỉ là một đứa ngốc, An Trí Châu vẫn nhận ra, anh muốn cậu tránh đi, trong lòng suy xét một lúc, cảm thấy Lục Úc có thần thông quảng đại gấp mấy, cũng không thể ra tay với cậu ta ở nhà hàng này. Huống chi, thái độ của anh với Bùi Hướng Tước khiến An Tri Châu cảm thấy anh sẽ không làm gì mình, nên cũng không ngăn cản.

Bùi Hướng Tước đứng trước cửa, nghiêng đầu nhìn Lục Úc ngốc nghếch cười, nhẹ giọng: "Vậy Lục thúc thúc nhanh lên nhé, tôi chờ anh!"

Lục Úc nuốt thức ăn nói: "Được, A Bùi, em cứ đi trước đi."

Lí Trình Quang đã đến, ra hiệu với Lục Úc ngồi bên trong.

Đợi khi tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Lục Úc mới đặt bát xuống, lau miệng, bộ dáng không còn giống như lúc trước.

Anh nhìn An Tri Châu, cậu ta cũng buông bát xuống, nhìn thẳng về phía anh.

Lục Úc cười khẽ, thờ ơ nói: "Bạn học An, gan đủ lớn, thế ma lại có ý điều tra tôi."

An Tri Châu như ngừng thở, gần như không duy trì được biểu cảm của chính mình.

Extra

Tiểu Tước: Lục thúc thúc, món này ngon, món này cũng ngon, đều cho anh!

Đại Bùi: Nói lý chút đi, Lục thúc thúc đưa chúng ta đến đây, có thể không biết món nào ăn ngon sao? IQ của cậu...

Tiểu Tước:... Lục, Lục thúc thúc, Đại Bùi bắt nạt tôi!

Đại Bùi: Tiểu tổ tông, xin cậu đừng ồn ào nữa được không