Chim Hoàng Yến

Chương 43




Có lẽ là do trước đây Lục Úc tịch thu đồ ngọt một cách quá cương quyết, nên Bùi Hướng Tước không nghĩ tới việc còn có thể ăn bánh anh mua thêm một lần nào nữa, lúc này cậu chỉ nghiêng người kéo Lục Úc ngồi xuống ghế: "Là gì vậy?"

Cho dù Lục thúc thúc tặng cậu cái gì, cậu đều sẽ yêu thích và trân trọng.

Lục Úc ngồi xuống, để đồ lên bàn: "Bánh ngọt hôm nay thuận tiện mua trên đường về."

Bùi Hướng Tước kinh ngạc, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ, không đưa tay ra lấy, ấp a ấp úng hỏi: "Lục thúc thúc, không phải anh nói, không được ăn đồ ngọt sao?"

Lục Úc mở hộp bánh ra, có thể là do đường xóc nảy, viền hộp giấy có dính chút kem. Lục Úc thuận tay quết lên phàn kem bị dính lên hộp kia, lấy ra một cặp tài liệu, đưa đến trước mặt Bùi Hướng Tước: "Lúc đó răng em mới được hoàn lại, sao có thể ăn đồ ngọt được. Hiện tại tôi đã hỏi bác sĩ rồi, ăn chút kẹo bánh cũng không sao, chỉ cần chú ý đánh răng, thì sẽ không bị sâu răng nữa."

Bùi Hướng Tước mở cặp văn kiện kia ra, trang đầu tiên là một bảng biểu, miêu tả chi tiết thời gian và số lượng đồ ngọt có thể ăn cùng số lần đánh răng và đi kiểm tra định kì.

Bùi Hướng Tước giở sang trang bên cạnh, khóe môi không kìm được cong cong, như một chú chim sẻ mãn nguyện khi vừa mổ được một hạt gạo đầy đặn.

Lục Úc nhìn vẻ mặt tươi cười dưới ánh đèn của cậu, trong mắt cũng ngập ý cười.

Cho nên trong phạm vi cho phép không tổn hại đến sức khỏe của Bùi Hướng Tước, Lục Úc rất vui lòng thực hiện mọi nguyện vọng của chim sẻ nhỏ. Cho dù có hợp lý hay không, với thủ đoạn của Lục Úc vẫn có thể khiến mọi thứ trở nên hợp lẽ thường trước mặt Bùi Hướng Tước.

Lục Úc cười nhìn Bùi Hướng Tước, ngón tay dính bơ bất ngờ quệt lên chóp mũi của Bùi Hướng Tước lúc này đang vô cùng hưng phấn: "Lần này thì vui rồi chứ?"

Quan hê của hai người đã không chỉ là những người quen biết bình thường, Lục Úc thường xoa đầu Bùi Hướng Tước, thỉnh thoảng xoa nhẹ hai má cậu, tiếp xúc thân mật như lúc này, Bùi Hướng Tước cũng tập mãi thành quen, dù cảm thấy quá thân mật, nhưng không phòng bị.

Bùi Hướng Tước bị tập kích không kịp phòng bị, có chút ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chậm bước vào phòng vệ sinh soi gương, sau đó nửa người lộ ra khỏi khung cửa, nghiêng đầu, trên mũi vẫn còn dính kem, trợn tròn mắt nhìn Lục Úc.

Như muốn hỏi: "Lục thúc thúc, vì sao?"

Dáng vẻ này của cậu khiến tim Lục Úc rung động, ỷ vào việc Bùi Hướng Tước cách đó một đoạn khá xa, nhịn không được nói nhanh một câu: "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa là tôi hôn em đấy."

Đáng tiếc anh chỉ nói câu này một lần.

Sau khi định ra chế độ ăn đồ ngọt có thể thực hiện lâu dài, Lục Úc liên tuân thủ chế độ này vô cùng nghiêm ngặt, cứ cách một ngày lại mua bánh ngọt về nhà, đút vào cái miệng tham ăn của sẻ nhỏ. Nhưng thời điểm nghỉ hè không giống với lúc còn đi học, Bùi Hướng Tước có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, mà Lục Úc lại bận nhiều việc, thậm chí còn bận hơn trước kia, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu. Hơn nữa bài tập hè khá khó, nên Bùi Hướng Tước đã mờ An Tri Châu đến nhà mình làm bài.

Đây là lần đầu tiên An Tri Châu đến nhà bạn chơi. Tính cách cậu ta vốn lạnh nhạt hơn nữa còn do An Trấn, cho nên từ nhỏ cậu ta đã chẳng có ai chơi cùng, vì vậy cậu ta vô cùng quý trọng Bùi Hướng Tước, lúc tới còn mang theo goa quả, nhìn số nhà, sau khi sửa sang mới gõ cửa.

Bùi Hướng Tước vui vẻ mở cửa, đón An Tri Châu vào nhà, hai người cũng không phải người ham vui, bảo làm bài tập thì chính là ngồi cạnh nhau nghiêm túc làm bài tập.

An Tri Châu nhìn quanh một vòng, nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn. Lúc cậu ta vô tình nghe được cuộc gọi của Bùi Hướng Tước và bố mình, đã mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Cô giáo Trước nói, Bùi Hướng Tước mồ côi cha mẹ, lại không có thân thích, gia đình nghèo khó, nhưng bởi vì bố mẹ có để lại cho một căn nhà cho nên không đến trại trẻ mồ côi, rồi mới được trung tâm bảo trợ trẻ em giúp đỡ. Hơn nữa bởi vì sợ mình nhớ lầm, An Tri Châu còn cố ý đến hỏi lại cô giáo một lần, nhưng vẫn nhận được câu trả lời tương tự.

Nếu là như vậy, thì tình hình của Bùi Hướng Tước có quá nhiều điểm bất thường.

Cậu ta viết lên giấy, dò hỏi: "Bố mẹ cậu không ở nhà à?"

Bùi Hướng Tước độc được câu hỏi này, có hơi do dự, nhưng vẫn thật thà trả lời câu hỏi của An Tri Châu: "Đây là nhà trung tâm bảo trợ cấp cho, mẹ tớ mất sớm, còn người kia không còn quan hệ gì với tớ nữa, không ở đây."

Trong lòng An Tri Châu chấn động, quả nhiên tình huống thật của Bùi Hướng Tước không giống với những gì viết trên hồ sợ, thậm chí ngay cả Bùi Hướng Tước cũng không biết điều này.

An Tri Châu ngừng bút viết, giả bộ hiếu kì hỏi thêm, Bùi Hướng Tước không đề phòng cậu ta, nói hết chuyện trước kia của mình và chuyện trung tâm bảo trợ cho cậu ta nghe.

Bùi Hướng Tước cười viết: "Từ trước đến nay tớ rất xui xẻo, có lẽ toàn bộ may mắn dồn hết vào chuyện này rồi."

An Tri Châu buông mi, che đi ánh mắt phức tập, một lát sau mới viết: "Ừ, có lẽ là do may mắn."

Cậu ta không phải Bùi Hướng Tước, Bùi Hướng Tước mới từ nông thôn lên, làm việc ở công trường nửa năm, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, khách quan mà nói, quả thật thiếu kiến thức lại quá khờ dại. Chỉ biết nghe lời cảnh sát trong cục và giáo viên ở trung tâm bảo trợ. An Tri Châu trải qua bao nhiêu gian khổ để sinh tồn, đương nhiên biết thế giới này chẳng có chuyện tốt như vậy, cho dù có, cũng sẽ không rời xuống đầu một đứa trẻ như Bùi Hướng Tước. Theo tình hình trước mắt, chuyện của Bùi Hướng Tước cũng không có chỗ nào xấu, hiện tại cậu lại có thể sống trong một môi trường ấm áp tốt đẹp.

Nhưng ẩn sâu bên trong đó là bí mật gì, hoặc là có ý xấu nhưng chưa lộ ra, ai mà biết được?

Cậu ta cân nhắc hồi lâu, nhưng vẫn không nói gì với Bùi Hướng Tước, chỉ dự định có thời gian đi đến trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên một chuyến.

An Tri Châu ngẩng đầu nhìn Bùi Hướng Tước đang chăm chỉ làm bài trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, kẻ ngốc chắn chắn có phúc của kẻ ngốc.

Nhưng khi biết Bùi Hướng Tước vẫn chưa hiểu hết được chương trình học lớp chín, An Tri Châu vô cùng lo lắng cho tình trạng học tập của cậu, chuẩn bị về nhà sẽ lấy bài tập của mấy đứa lớp chín nhờ mình làm hộ, xem có thể đưa cho Bùi Hướng Tước tài liệu gì không. Dù như thế nào, nếu Bùi Hướng Tước đã chiếm được cơ hội này, thì cứ nắm cho thật chặt, ít nhất hiện tại phải cố gắng học hành.

Hai người ngồi làm bài tập cả buổi chiều, sống lưng đau nhức. Đến tôi An Tri Châu phải về nhà chăm sóc An Trấn, cho nên không định ở lại lâu.

Đúng lúc này, Lục Úc trở về.

An Tri Châu còn nhớ rõ lần đầu gặp anh, mái tóc ướt nước mưa, khí thế sắc bén, vẻ mặt lạnh tanh.

Người này tên là Lục Úc, là hàng xóm nhà Bùi Hướng Tước.

An Tri Châu quay đầu lại thấy trong cánh cửa chưa khép chặt, Lục Úc xoa đầu Bùi Hướng Tước, Bùi Hướng Tước vốn đang mệt mỏi thoáng cái như đã hoạt bát trở lại.

Lục Úc, anh ta là ai?

Sau khi Lục Úc về nhà, cũng chẳng vội nấu cơm, mà ngồi xuống nói chuyện với Bùi Hướng Tước trước. Nói chuyện với cậu tốn rất nhiều thời gian, nhưng Lục Úc thấy dáng vẻ của cậu, nghe thanh âm của cậu, thế nào cũng không có cảm giác phiền chán.

Lục Úc nhíu mày, thờ ơ hỏi Bùi Hướng Tước với bạn học đã nói chuyện gì.

Cậu An Tri Châu kia có chút thú vị. Chủ yếu là cậu ta không có ý xấu với Bùi Hướng Tước.

Bùi Hướng Tước trả lời một hồi, có hơi khát nữa, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, liền đứng dậy, đi vào nhà bếp. Cậu lấy trong tủ lạnh ra một hộp đựng thực phẩn được đống kín, cẩn thận cầm lên, bưng ra phòng khác.

Lục Úc hỏi: "Có gì muốn tặng tôi sao?"

Có lẽ là nhà bếp cách chỗ Lục Úc ngồi khá xa, điều hòa không phả đến được, hai má của Bùi Hướng Tước đã đổ ửng. Cậu do dự mãi không chịu bước tới, cuối cùng dựa trên khung cửa, chần chừ nói: "Tôi, tôi nấu canh đỗ xanh, không biết Lục thúc thúc có muốn thử không..."

Bùi Hướng Tước từng đồi Lục Úc dạy mình nấu cơm, nhưng cậu không có tài năng về khoản này, không nắm được mức lửa to nhỏ, cũng không biết nấu thế nào cho ngon, món ăn mùi vị còn xa mới bằng được Lục Úc, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể làm no bụng thôi. Mặc dù được Lục Úc cổ vũ, cậu lại rất ngại.

Nhưng cậu ăn cơm Lục Úc nấu nhiều như vậy, chung quay vẫn nên nấu gì đó cho anh ăn, giống như thể hiện tâm ý của chính mình, truyền đạt qua hương vị món ăn vậy. Bùi Hướng Tước suy nghĩ rất lâu, tiết trời vào hạ rất nóng nực, cho nên cậu quyết định nấu canh đỗ xanh. Món này không cần tay nghề cao siêu, chỉ cần kiên nhẫn là được.

Sáng hôm nay, Bùi Hướng Tước đã lén ra ngoài mua một túi đỗ xanh, dựa theo công thưc trên mạng để nấu. Đỗ phải đun lên tách vỏ, vớt hết vỏ ra, chỉ còn lại nhân bên trong, xong đó ninh nhừ mới ngon.

Lúc ninh xong thì cho thêm ít đườn phèn, để nguội, xong đó cho vào tủ lạnh, bây giờ mới lấy ra, lúc Bùi Hướng Tước cho thêm đường đã nếm thử, cậu uống hết một hơi, rất mong đợi Lục Úc về nhà.

Lục Úc đứng dậy, vẫy tay với Bùi Hướng Tước: "Lại đây."

Sau đó anh lại đi vào phòng bếp, lại bị Bùi Hướng Tước giữ tay lại, Lục Úc quay đầu, có chút buồn cười: "Nồi canh lớn thế này, không đổ ra bát thì sao uống được."

Bùi Hướng Tước vội vã bỏ tay ra, khô khan "à" một tiếng.

Lục Úc múc hai bát canh đỗ xanh ra, thoáng nhìn qua gương mặt đang vô cùng khẩn trương bất an và vành tai hồng hồng của Bùi Hướng Tước ở trước mặt, uống miếng đầu tiên.

Bùi Hướng Tước vô thức nghiêng người sang, muốn nhìn thấy vẻ mặt của Lục Úc. Nói thế nào nhỉ, nếu như cậu cho An Tri Châu uống, cũng sẽ không hồi hộp như vậy. Nhưng nói thế cũng không đúng, trong lòng Bùi Hướng Tước thầm nghĩ, cho dù cậu nấu gì, người nếm thử đầu tiên nhất định sẽ là Lục thúc thúc. Cho nên dù thế nào, cậu cũng sẽ hồi hộp như bây giờ, tim thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Úc một ngụm uống hết nửa bát canh, đặt bát xuống nghiêm túc nói: "Ngon lắm, tôi chưa từng uống bát canh đậu xanh nào ngon thế này."

"Thật sao?" Bùi Hướng Tước không tin tưởng lắm, nhưng vẫn yên tâm hơn phần nào.

Lục Úc múc thêm một bát, dịu dàng cười: "Lừa em làm gì? Không ngờ A Bùi chỉ là một chú chim sẻ nhỏ, nhưng ngoài ăn ra còn biết nấu canh. Ừm, còn đối tốt với tôi như vậy."

"Bởi vì" Bùi Hướng Tước chỉ chỉ vào ngực mình, tỏ vẻ cậu ghi tạc hết ở nơi này: "Lục thúc thúc rất tốt với tôi, tôi cũng muốn đối tốt với Lục thúc thúc."

Extra

Lục thúc thúc: Canh chim sẻ nhỏ nấu ngon!

Bùi Bùi: ヾ(? °? °?)??

Lục thúc thúc: Thịt chim sẻ nhỏ cũng rất ngon!

Bùi Bùi: ヽ(? Д?)?