Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 35




Hoắc Lệ giơ tay nhẹ nhàng quét cỏ dại và lá rụng trước mộ, cầm nén nhang lên đốt, từng cây lần lượt từ trái sang phải chỉnh tề cắm trong lư hương.

Hương nhang bay lên, nhạt mà có vị như đong đầy u sầu biệt ly. Từng cây nhang đang cháy cùng tàn tro bay trong gió, lặng yên hóa thành ngôi sao nhỏ, rải rác khắp nhân gian.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, hai tay chắp trước ngực, gập gối quỳ xuống dập đầu lạy. Dập đầu xong cái thứ nhất sau đó đứng dậy, lại quỳ gối xuống, lần lượt lặp lại ba lần “Ba lạy ba dập” cúng tế.

Đào Thất cũng học theo răm rắp, giấu đi sự tôn kính và thương cảm trong lòng, động tác cực kỳ thành kính.

Tâm hai người vào giờ khắc này rất gần gũi, bọn họ có tâm tình giống nhau, có lần gặp gỡ không sai biệt, đều là những đứa trẻ không còn mẹ, cho nên mới nói cậu cảm động lây Hoắc Lệ.

Một tiếng vang dập đầu nặng nề, là quyết tâm của Đào Thất.

Hoắc Lệ thấy Đào Thất như vậy, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, ngay lúc Đào Thất chuẩn bị dập đầu mạnh vang lần thứ hai, Hoắc Lệ dừng lại động tác, mở miệng nói: “Có tâm là được rồi.”

Đào Thất lắc đầu, hoàn thành hai cái dập đầu sau cùng, khi ngẩng đầu lên, cái trán đỏ chót một mảnh, dính đầy bùn đất nhỏ vụn, phá lệ bắt mắt.

“Có đau không?”

“Không đau.” Đào Thất mắt sáng như đuốc, giọng nói ôn hoà cùng gió nhẹ đan vào nhau, hóa thành một sợi vàng vây quanh tim Hoắc Lệ, thổi đi gió rét băng tuyết trong lòng hắn, mang đến ngày xuân sáng ngời.

Bề ngoài Đào Thất rất nhỏ yếu, chân cũng bị thương, nhưng khi quyết định một số thứ, là một người kiên cường bất khuất.

“Vào nhà đi.” Hoắc Lệ ôm lấy Đào Thất, nện bước mạnh mẽ tiến vào biệt thự trước mắt.

Biệt thự nằm ẩn mình dưới những tán cây xanh tươi tốt, khiến mọi người cảm thấy như thể họ đang ở rất xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố.

Đẩy cửa ra, đồ nội thất đơn giản rơi vào mi mắt Đào Thất, chiếc ghế gỗ chắc chắn và kệ sách gỗ đen, tỏa ra một mùi thơm gỗ đàn hương nhàn nhạt.

“Chúng ta ở chỗ này hai đêm, ngày mốt sẽ về nhà.” Đào Thất nghe thấy nỗi buồn đằng sau giọng nói của Hoắc Lệ, mang theo tưởng niệm sầu bi.

“Hoắc gia ở đâu, em sẽ ở đó.” Đào Thất đáp lại Hoắc Lệ.

Ban đêm trên núi rất lạnh, đặc biệt là bốn phía quanh phòng đều là mảnh gỗ, không giữ ấm được, ngay cả tấm ván giường cũng làm từ gỗ đàn hương.

Nên hai người không ở phòng khách quá lâu, mà đi vào phòng ngủ, Đào Thất rúc trong vòng tay Hoắc Lệ, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, cảm thấy ấm áp không ít.

“Hoắc gia, tất cả chúng ta đều sống trong thế giới này, mối quan hệ giữa con người gắn bó chặt chẽ với nhau, mặc dù xác thịt và cơ thể của người đã biến mất, linh hồn của họ vẫn còn ở thế giới này. Miễn là anh nhớ đến bà ấy, quan tâm đến bà ấy, bà ấy sẽ sống mãi trong tim anh.”