Chim Hoàng Yến Tan Vỡ

Chương 3




8.

Vì trời mưa, đêm hôm ấy ta và Hứa Lưu Chiêu cuối cùng cũng dừng lại, nghỉ ở một khu miếu đổ nát ngoài thành.

Nàng tìm củi cùng rơm rạ, sau khi nổi lửa xong, ngồi trên đất cùng với ta: " Chờ mai vào thành rồi em tìm y quán lấy dược cho tay chị."

Ta yên lặng giấu tay ra sau: " Thực ra không có sao đâu, cũng không nghiêm trọng lắm."

Trên thực tế, miệng vết thương kia đã bị dây cương thô dày mài đi mài lại, đã trở nên máu thịt lẫn lộn.

Thật kì lạ.

Rõ ràng trước kia ta từng sợ đau nhất.

Dù cho chỉ không cẩn thận đạp vào góc bàn cũng khiến ta đau chảy nước mắt, Lâm Triệu còn nói đùa rằng ta yếu ớt, thấy ta khóc mãi không ngừng mới ôm ta dỗ mấy câu.

Mà hiện giờ.

Ngoài cửa mưa to gió lớn, ta nhìn chằm chằm ngọn lửa bập bùng trước mắt, nhẹ giọng nói: " Nếu như ngươi nói ta là người trong sách, vậy thì kể nhiều chút về chuyện trong cuốn sách đó đi."

Hứa Lưu Chiêu tùy ý nói vài chuyện, ta nghe được cứng đờ người, vô thức cúi gằm xuống đất, mặt trắng bệch.

" Tại sao lại như thế?"

Trong đầu là một đống hỗn loạn, ta mờ mịt nói, " Nếu bọn họ đối xử với ta như vậy, không có một chút nào tôn trọng và thương tiếc như vậy, ta tại sao lại thích bọn họ...."

" Chị coi, chị chỉ nghe chút chuyện xảy ra trong sách đã không chịu được rồi. Nếu bây giờ chị còn trong kinh thành thì sẽ phải tự mình trải qua tất cả đó."

Hứa Lưu Chiêu cầm một nhánh cây, khảy khảy đống lửa khiến nó nổi lên càng lớn, " Mà chuyện thích, chị mà thích bọn họ thật thì mới không bình thường."

Ta ôm đầu gối dựa vào cạnh tượng Phật cũ nát, tiếng mưa rơi ngớt, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu.

Tiếng mưa rơi ngừng.

Mùi Long Tiên Hương quen thuộc truyền đến, ta buồn ngủ mở mắt ra, đối diện với một khuôn mặt đang nở nụ cười.

Hoàng Thượng Tư Trường Trạch đứng trước mặt ta, dùng thứ ánh mắt đánh giá con mồi nhìn ta: " Khanh Khanh, ngươi khiến trẫm tìm thật lâu."

Cả người ta lạnh lẽo, phút chốc bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.

Cách đó không xa, Hứa Lưu CHiêu đã bị quan binh đi theo đè lại thật chặt, quỳ gối trên mặt đất.

Thấy ta sợ hãi tột độ, vẻ mặt Tư Trường Trạch càng thêm hài lòng, dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, hắn bỗng nhiên xé rách quần áo của ta, lộ ra đầu vai trắng như tuyết.

" Khanh Khanh làm chuyện sai rồi."

Hắn dễ như trở bàn tay đè đôi tay dùng tất cả sức lực giãy giụa của ta, lột tất cả váy áo, " Rõ ràng là ngươi chủ động câu dẫn trẫm, hiện giờ lại chạy đi, trẫm có nên trừng phạt ngươi không?"

" Ta là thê tử của Lâm Triệu, Lầm Triệu là thần tử của ngươi 一一"

Lời còn chưa dứt, hắn cắn một cái lên môi ta: " Lâm Triệu? Hắn chết trên sa trường, hy sinh thân mình vì nước, trẫm sẽ khen ngợi hắn thật tốt."



Trước sức lực chênh lệch rất xa cùng hoàng quyền chí cao vô thượng, giãy giụa của ta yếu ớt như thế.

" Tư Trường Trạch, thằng cha mày buông nàng ra nghe thấy không?"

Ánh mắt ta vô hồn nhìn chằm chằm trần miếu đổ nát, bên tai là giọng nói khàn đặc, tràn đầy hận thù của Hứa Lưu Chiêu.

" Súc vật! Hôn quân! Thứ đê tiện! Mày giỏi thì hướng vào bà mày đây này, tra tấn Trình Khanh Khanh làm cái mẹ gì?!"

Nàng như phát điên chạy khỏi kiềm giữ của cấm vệ quân, rồi lại bị kéo về, bị người dùng đao sống sờ sờ đánh gãy xương đùi, nằm xụi lơ trên mặt đất.

Tư Trường Trạch hờ hững quay đầu nhìn thoáng qua, ra lệnh: " Bịt miệng nàng ta lại, kéo xuống đi, đừng quấy rầy hứng thú của trẫm."

Ta cùng Hứa Lưu Chiêu trải qua trăm ngàn đắng cay, gần như là từ bỏ mọi thứ bản thân có, chịu đủ đau đớn, vất vả lắm mới đạt được một chút tự do cùng mong ước về sinh hoạt tương lai.

Cuối cùng lại dễ như trở bàn tay bị phá hủy tới nát bét như vậy.

Thế giới không nên trở thành như vậy.

Không nên trở thành như vậy.

" Trình Khanh Khanh, Khanh Khanh, chị đừng sợ."

Âm thanh kia như truyền tới từ nơi rất xa.

Đau đớn đánh úp, ta cuối cùng cũng ngất đi.

10.

Khi tỉnh lại lần nữa, ta đã trở lại kinh thành.

Chỉ là không trong phủ tướng quân.

Trong phòng dày đặc khí vị của Long Tiên Hương, ta gần như sắp không khống chế được bản thân mà nôn ra.

Thấy ta tỉnh, Tư Trường Trạch ngồi ở mép giường dường như thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt mang theo vài phần thương tiếc: " Còn may Khanh Khanh tỉnh rồi. Ngươi sốt cao không giảm mấy ngày trời, trong lòng trẫm nhớ không thôi, ngay cả lên triều cũng không thể tập trung, Khanh Khanh khi nào khỏe phải bồi thường trẫm."

" Khanh Khanh, bây giờ Lâm Triệu đã chết, đã không ai có thể ngăn cản trẫm và ngươi ở bên nhau. Chờ ngươi khỏe lại, trẫm sẽ phong ngươi làm quý phi 一一 Hoàng Hậu đã qua đời, dưới gối trẫm con nối dõi đơn bạc, chỉ có một công chúa, Thái tử của trẫm nhờ ngươi có được không?"

Ta thất thần nhìn chằm chằm nhìn màn lụa bích xa hoa lãng phí ở đỉnh đầu, môi run lên: "...Hứa Lưu Chiêu."

" Hứa Lưu Chiêu đâu rồi?"

Tư Trường Trạch mỉm cười, vươn tay vuốt ve gương mặt ta: " Khanh Khanh, trẫm biết rằng trong lòng ngươi có trẫm. Là nàng yêu ngôn hoặc chúng xúi giục ngươi thoát khỏi trẫm, trẫm đã phán nàng tội lăng trì."

Tội lăng trì.

Hứa Lưu Chiêu, ngươi dù không sợ, nhưng hẳn cũng không nhịn được đau đớn như vậy phải không?

" Ngươi buông tha nàng đi, ngươi cho nàng ra khỏi cung đi..."

Ta run rẩy nói, " Chỉ cần ngươi thả nàng, ta sẽ làm quý phi của ngươi, cái gì ta cũng nghe ngươi mà."

Ý cười của Tư Trường Trạch không đổi, tay lại bỗng nhiên bóp cổ ta, vừa lòng nhìn sắc mặt ta đỏ lên, ho khan không ngừng: " Khanh Khanh, ngươi vốn nên ngoan ngoãn nghe lời. Nhớ kỹ, nô lệ không có quyền nói điều kiện với chủ nhân của nàng."

Phảng phất như có loại lực lượng quỷ dị không biết tên, cho dù bị thương nghiêm trọng như vậy, thân thể ta vẫn dần khỏe lên rất nhanh.

Tới ngày hành hình ấy, Tư Trường Trạch cố ý mang ta đi xem.

Trước mắt bao người, Hứa Lưu Chiêu bị đẩy ra, trói chặt ở trên giá gỗ.

Cả người nàng loang lổ vết máu, gương mặt lõm hết cả xuống, bị tra tấn không ra hình người.

Chỉ có đôi mắt khiến ta lần đầu tiên nhìn thấy cũng phải kinh sợ, vẫn như trước sáng đến dọa người.

Ta nhớ tới đống lửa trong miếu đổ nát đêm hôm đó.

Gió lùa vào, vũ lọt tới.

Mà ngọn lửa kia vẫn lay động bập bùng, mãi không chịu tắt.

" Hứa Lưu Chiêu, Hứa Lưu Chiêu..."

Ta lẩm bẩm gọi tên nàng, môi sắp bị cắn bật máu. Âm thanh rõ ràng nhỏ đến dường như gió thổi là tan, nàng lại như nghe được gì, giương mắt lên nhìn ta.

" Trình Khanh Khanh... Chị đừng sợ nha."

Nàng vẫn nói như thế.

Lời này nàng đã nói với ta rất nhiều lần, chẳng hà bản thân đã ở trong hoàn cảnh như vậy, nàng vẫn như cũ nhớ tới ta.

Nói cho cùng, cũng là ta yếu đuối vô năng.

Tư Trường Trạch đứng cạnh ta, dưới tay áo rộng nắm chặt cổ tay ta, nhẹ giọng nói: " Khanh Khanh, nhìn cho kĩ."

" Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên trẫm thì sẽ không rơi vào kết cục này. Nếu ngươi không nghe lời, dù trẫm vô cùng thích ngươi thì cũng không dung túng."

Có người rút ra chủy thủ màu bạc, lưỡi dao mỏng như tờ giấy, chém lên đầu vai nàng, từng nhát từng nhát vết thương mỏng như giấy.

Lăng trì 3000 đao.

Mỗi một đao đều như thế.

Nếu nàng gần ngất xỉu, liền sẽ bị tạt một bát nước muối, ép nàng tỉnh táo.

Ta há miệng thở dốc, cuối cùng khóc hô: " Hứa Lưu Chiêu, em đừng sợ!"

" Hứa Lưu Chiêu, em đừng sợ!"

Một tiếng rồi lại một tiếng.

Cách hơn mười thước*, Hứa Lưu Chiêu ngẩng đầu lên nhìn ta, hai mắt kia bị mưa gió ăn mòn, ngọn lửa dập dìu sắp tắt. Nàng nhìn ta, khó khăn mở miệng, gằn từng chữ: " Trình Khanh Khanh..."

* một thước = 0,33m

" Chị đừng khóc, đừng vì em...rơi nước mắt."

" Em đã sắp đi một thế giới tự do bình đẳng, đó cũng là nơi em tới 一一 rồi sẽ có một ngày, chị cũng có thể đến nơi đó."

" Đến lúc ấy gặp lại, vui vẻ uống rượu..."

Ta khóc run cả người, Tư Trường Trạch không kiên nhẫn phân phó: " Ồn ào. Cắt lưỡi nàng ta."

Hứa Lưu Chiêu cười nhạo: " Thiên tử thì như thế nào. ngươi giết cha sát huynh đệ đoạt ngôi hoàng đế, tàn hại trung thần, cường đoạt thần thê 一一 Tư Trường Trạch, sử sách trăm ngàn năm sau lưu danh, mi chắc chắn để tiếng xấu muôn đời!"

Tư Trường Trạch giận dữ vung tay áo, định phân phó thêm cái gì.

Ta lại thừa dịp đột nhiên rút khỏi tay hắn, bổ nhào về trước mặt Hứa Lưu Chiêu.

Sau đó.

Rút ra chủy thủ đặt bên cạnh, bỗng nhiên quyết tuyệt đâm vào ngực nàng.

" Hứa Lưu Chiêu 一一!"

Một tiếng này, thê lương như đỗ quyên than khóc.

Nàng nghiêng đầu, trong mắt dần mất đi thần thái, tươi cười trên môi lại sáng ngời nhu hòa: " Làm tốt lắm, làm tốt lắm, Trình Khanh Khanh..."

" Chị không cần lại khóc nữa rồi..."

11.

Nói chung là vì trừng phạt ta cho Hứa Lưu Chiêu một cái chết thống khoái, buổi tối ngày đó, Tư Trường Trạch thô bạo tới cực điểm, hạ dược ta, gần như tra tấn ta tới chết.

Cuối cùng, hắn vừa bóp cổ ta, vừa dùng sức tát ta một cái: " Trình Khanh Khanh, ngươi nhìn rõ hiện thực đi! Nếu không phải ngươi trời sinh tính dâm tiện, trẫm sao có thể bị ngươi dụ dỗ, lại tại sao đến thừa tướng cũng bị ngươi dụ hoặc?"

Ta bị tra tấn thật đau khổ, gần như không thở nổi, hắn lại buông lỏng tay, thay đổi một khuôn mặt nhu tình như nước.

" Khanh Khanh đừng khóc, trẫm thích ngươi nên mới làm như vậy. Ngươi cũng biết những lão đại thần đó thiếu điều không thể gói ghém đưa nữ nhi trong nhà bọn họ tới hậu cung thị tẩm luôn, trẫm tất cả đều coi thường kia mà?"

Hắn giơ tay, nhẹ nhàng mơn trớn đầu tóc ta, ngữ khí bất mãn: " Trẫm nhớ rõ, Khanh Khanh trước kia đầu tóc bóng loáng nhu mỹ như tơ lụa, hiện giờ lại bị cắt tới lung tung rối loạn, thật sự đáng giận, Hứa Lưu Chiêu kia quả thật chết chưa hết tội."

Ta không mở miệng, chỉ là trong đầu nhớ lại lời nói của Hứa Lưu Chiêu.

Nàng nói: " Trong mắt ba người bọn họ, chị là vải vóc, là châu ngọc, là đại biểu cho quyền thế, là chiến lợi phẩm duy nhất, lại không phải là bản thân chị."

Qủa nhiên là thế.

Qủa nhiên là thế.

Nhưng ta đã sớm biết rồi, vì sao lại phải dùng cái chết của nàng nói cho ta đáp án này một lần nữa?

Bởi vì bị Tư Trường Trạch tra tấn, ta lại bệnh nặng một hồi.

Lần này nghiêm trọng hơn rất nhiều, gần như toàn bộ thái y trong Thái Y Viện đều bị mời tới bắt mạch.

Bọn họ nói ta bị kinh hách, hậu quả của dược khiến ta bị thương không nhẹ, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu không có thể sẽ lưu lại bệnh căn.

Thái y đi rồi, Tư Trường Trạch cho tất cả lui ra, cúi người xuống, thân mật hôn trán ta. " Khanh Khanh yên tâm, hôm trước là do trẫm quá lỗ mãng, bây giờ ngươi còn đang bệnh, trẫm sẽ không làm cái gì ngươi."

Hắn lệnh cung nữ mang dược vào, thổi nguội, từng muỗng từng muỗng đút cho ta. Ta cũng nghe thái y nói, Tư Trường Trạch phân phó bọn họ cho vào trong dược một lượng lớn hà thủ ô, dưỡng mái tóc đen của ta trở lại như trước.

Nhưng ta lại không muốn.

Một người khi hưởng qua tư vị của tự do, thì nhà giam tinh xảo hoa mỹ bằng tơ vàng, cũng chỉ là nhà giam mà thôi.

Chỉ là ta không nói gì, cứ theo thái y dặn dò, từng chén từng chén uống hết.

Tư Trường Trạch tới coi ta, vô cùng vừa lòng khen: " Khanh Khanh bây giờ thật nghe lời. Chờ ngươi khỏe lại, trẫm sẽ phong ngươi làm quý phi."

Ta cố gắng ngồi dậy, ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói dịu dàng trầm thấp: " Ta không muốn làm quý phi..."

" Bây giờ hậu vị của ngươi bỏ không, nếu ngươi thật tình yêu ta, nên phong ta làm Hoàng Hậu."

Thấy ta cúi đầu chịu thua, Tư Trường Trạch tất nhiên vui mừng khôn xiết.

Ta cắn môi, thấp giọng nói: " Mấy ngày nay ta vẫn luôn bệnh, Hoàng Thượng ngày ngày thăm ta, lại tuân thủ nghiêm ngặt dặn dò của thái y, không có động vào ta lần nữa. Mong ước cả đời của ta cùng lắm là gả tới một phu quân, bây giờ nghĩ đến, Lâm Triệu cũng không phải lương xứng ta muốn."

" Chỉ là ngày sau, còn mong Hoàng Thượng thương tiếc Khanh Khanh nhiều hơn một chút...."

Ta nói, trong giọng nói mang theo u oán, " Nếu Hoàng Thượng lại phụ thiếp, Khanh Khanh chỉ còn con đường chết."

Tư Trường Trạch vô cùng vui vẻ, hắn rất nhanh hạ ý chỉ, muốn phong ta làm hậu, ban cho ta kim phượng thoa chỉ Hoàng Hậu mới có thể có được, còn muốn tổ chức một đại diện phong hậu thật long trọng, mời văn võ bá quan tới xem lễ.

Có đủ loại quan lại bên trong, đương nhiên cũng bao gồm thừa tướng Tiêu Chước.

Ta thuận theo nghe lời, cuối cùng nâng mắt lên, nhu uyển cười.

Tư Trường Trạch nhìn ta, cánh tay dài duỗi ra ôm ta vào lòng mình, vừa cẩn thận hôn ta vừa hỏi: " Trẫm và Lâm Triệu cuối cùng ai lợi hại hơn?"

" Thần thiếp không nhớ rõ."

Ta nhào vào lòng ngực hắn, thuận theo tiếp nhận mọi thứ, thậm chí chủ động xu nịnh, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời nhục nhã không sạch sẽ của hắn, " Hoàng Thượng là chủ thiên hạ, cần gì phải cùng so đo với người chết?"

Hắn cười lớn, cúi đầu hôn ta.

Ta rũ mắt, ánh mắt hờ hững.