Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 24




Trời mùa đông tối sớm, lúc Diệp Bạch Tư bước ra khỏi bệnh viện thì đèn đường bên ngoài đã được bật sáng lên.

Những chuyện xảy ra ở bệnh viện khiến anh cảm thấy hơi ngột ngạt, Diệp Bạch Tư kéo áo khoác, chậm rãi đi dọc theo ven đường.

Trong mắt tất cả mọi người, Diệp Bạch Tư chắc hẳn là rất khao khát được kết hôn với Đoàn Sâm, Diệp Bạch Tư cảm thấy điều đó thật nực cười, thế nhưng anh không có khả năng phản bác lại.

Bởi vì theo quan điểm khách quan mà nói, anh và Đoàn Sâm vốn là quan hệ xuyên giai cấp, điều kiện của đối phương tốt như vậy, cho dù Diệp Bạch Tư có nói mười nghìn lần rằng anh không muốn kết hôn với Đoàn Sâm đi nữa thì cũng sẽ chẳng có ai tin.

Diệp Bạch Tư quả thực đã từng nghĩ đến việc kết hôn với hắn, thế nhưng đó đã là chuyện từ rất rất lâu trước kia rồi.

Đột nhiên bên người có một chiếc xe lẳng lặng đi theo, thời điểm Diệp Bạch Tư để ý đến thì đối phương đã chạy sau anh gần mười phút.

Thấy anh quay mặt lại, Ân Tự lập tức vẫy vẫy tay, y bước xuống xe, chạy hai bước đến trước mặt anh vui vẻ nói: "Anh Diệp."

Anh và Ân Tự trò chuyện với nhau trên WeChat, gặp tên nhóc này cứ mỗi lần gọi là gọi "anh Diệp ơi anh Diệp à" ngấy đến quái dị, anh bèn bắt y phải sửa lại miệng.

Diệp Bạch Tư ngẩng đầu: "Sao cậu lại ở đây?"

"À, em đến bệnh viện thăm bố." Ân Tự nói xong thì lo lắng hỏi: "Còn anh, anh thấy không khỏe sao ạ?"

"Đoàn Sâm bị dị ứng hải sản, tôi tiện đường đưa anh ta đến thôi."

Nhắc tới Đoàn Sâm, Ân Tự tự dưng không vui lắm, "Bộ anh ta chưa bao giờ ăn hải sản hay sao mà không biết mình bị dị ứng vậy?"

Diệp Bạch Tư bật cười, không tiếp tục đề tài này nữa, cũng chuẩn bị chia tay mỗi người một ngả: "Giờ cậu chuẩn bị về nhà à?"

"Em ấy hả, em thì không sao." Ân Tự nói: "Về nhà cũng không có việc gì làm, nếu không thì em đi dạo với anh một chút nha."

Diệp Bạch Tư không từ chối.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Ân Tự thỉnh thoảng liếc nhìn anh, trong mắt y mang theo một chút vui vẻ.

"Mà này, bố cậu không sao chứ?"

"Không phải chuyện gì to tát đâu ạ, chả là lúc bố em đến công trường giám sát thì bị đập trúng chân thôi." Ân Tự nói: "Nhưng mà cũng coi như trong cái rủi có cái may, bố em mượn luôn chuyện này lừa mẹ em đang ở nước ngoài trở về."

"Bố mẹ cậu..."

"Bố mẹ em ly hôn mười năm rồi, một mình mẹ mang em theo ra nước ngoài sống, bây giờ ông ấy xảy ra chuyện, suy cho cùng mẹ em vẫn còn tình cảm với ông... cho nên mới quyết đoán trở về như vậy."

Diệp Bạch Tư cũng không tiện hỏi quá nhiều về chuyện nhà người khác, anh nhẹ nhàng gật đầu, Ân Tự lại lén lút nhìn anh nói: "Đoàn Sâm bị dị ứng như thế... Anh có mềm lòng không?"

Y cũng đã nghe được một chút chuyện của Diệp Bạch Tư và Đoàn Sâm từ Thai Hồng Quả, theo y, những gì Đoàn Sâm làm quả thực không thể tha thứ, thế nhưng Diệp Bạch Tư mới là người trong cuộc, chủ yếu vẫn phụ thuộc vào những gì anh sẽ làm.

Diệp Bạch Tư buộc phải nói: "Anh ta không nhớ mình bị dị ứng, lúc nào cũng phải có người nhắc nhở, hôm nay tôi cố tình để anh ta ăn đấy."

Khóe miệng Ân Tự cong lên, y có chút kinh ngạc trước sự kiên quyết của anh, nói: "Vậy là tốt rồi, em còn tưởng anh định tha thứ cho anh ta chứ."

"Đừng nói đến tha thứ, chúng tôi cũng chỉ là đạt được nhu cầu của bản thân thôi." Nếu Đoàn Sâm bằng lòng sau này cứ nước sông không phạm nước giếng thì chuyện trước kia xem như xí xóa, Diệp Bạch Tư cũng không cảm thấy mình bị thiệt thòi gì nhiều.

Ân Tự không hiểu những gì anh nói lắm, thế nhưng y chẳng bận tâm, nói tiếp: "Nói đến chuyện này, sắp đến Giáng Sinh rồi đó, anh với Bạch Ngọc có kế hoạch gì không ạ?"

"Chắc là trở về với cây thông Nô-en thôi." Nhắc đến Diệp Bạch Ngọc, Diệp Bạch Tư giống như được tiếp thêm sinh khí, ánh mắt anh trở nên dịu dàng: "Làm cho em ấy món gì ngon, sau đó thì chơi game với em ấy vào buổi tối."

"Diệp Bạch Ngọc thật sự rất may mắn khi có một người anh trai tốt như anh." Ân Tự chua xót bảo: "Đáng tiếc em là con một, nếu em cũng có anh em trai hay chị em gái gì thì tốt rồi."

Diệp Bạch Tư khẽ cười, thuận miệng nói: "Tôi với Ngọc Ngọc không phải anh em ruột."

Lúc này vừa vặn đi đến bờ sông, không có tòa nhà nào che chắn, ở đây có gió, mái tóc dài của Diệp Bạch Tư bị gió thổi bay, vài sợi còn quấn lên mặt Ân Tự, y có chút sửng sốt, vô thức đi theo Diệp Bạch Tư đến bên cạnh lan can: "Các anh không phải anh em ruột sao ạ?"

"Ừm." Cũng không phải là chuyện không thể nhắc đến, Diệp Bạch Tư đưa mắt nhìn mặt sông, ấm áp nói: "Bố mẹ tôi kết hôn mười năm nhưng mãi vẫn không có con, cho nên họ nhận nuôi tôi, hai vợ chồng họ thật sự rất tốt bụng, đối xử với tôi như con ruột vậy, sau đó năm tôi mười tuổi thì Ngọc Ngọc ra đời, cả gia đình chúng tôi đều rất hạnh phúc, bố tôi còn nói sau này nếu có người bắt nạt tôi thì em trai sẽ đứng ra cho tôi."

Vẻ mặt của anh điềm đạm và dịu dàng, trong mắt mang theo một chút hoài niệm.

Ân Tự nhất thời không biết nên nói gì, y nhìn Diệp Bạch Tư một lúc, sau đó đột nhiên tháo găng tay ra, vươn tay nắm lấy ngón tay của Diệp Bạch Tư đang bám trên lan can, mang vào cho anh, nói: "Lúc nãy ở trên xe em thấy anh hà hơi vào tay nên em mới mang găng tay xuống, bây giờ nó ấm rồi này, anh mang đi ạ."

Bên trong găng tay quả thực rất ấm áp, ngón tay lạnh lẽo lập tức bị hơi ấm vây quanh, Diệp Bạch Tư nhìn chiếc găng tay bằng da màu đen kia, ngờ vực nhìn Ân Tự.

Đối phương liếm môi, đầu óc trống rỗng một hồi mới dè dặt nói: "Thôi, bên này lạnh quá, chúng ta tới quảng trường bên kia đi anh, đông vui lắm."

Đi được hai bước thì phát hiện Diệp Bạch Tư vẫn đứng đó, y đành phải quay đầu lại nhìn anh: "Sao, sao vậy ạ?"

Diệp Bạch Tư suy nghĩ một lúc, sau đó anh nhấc chân bước về phía y, cũng không vạch trần tâm tư của đối phương, chỉ nói: "Cậu chăm sóc người già giỏi thật."

Ân Tự: "... Anh mà già hả?"

"Tôi sắp ba mươi rồi."

"Anh nhìn đâu có giống ba mươi tuổi đâu."

"Chắc..." Diệp Bạch Tư đảo mắt, nghiêm túc nói: "Là do Đoàn Sâm nuôi tôi tốt quá đó."

Ân Tự: "..."

Nhắc đến cái tên đó làm gì?

Ân Tự có chút rầu rĩ không vui, Diệp Bạch Tư nhìn y một cái, không khỏi bật cười.

Anh quả là một người thất bại, đã một lần thất bại trong tình thân, bây giờ lại thêm một lần thất bại trong tình yêu, anh không còn tinh lực để thích bất cứ ai nữa.

Ở phía sau bọn họ, một người chậm rãi đi ra bờ sông.

Vẻ mặt Triệu Tân Chi mờ mịt nhìn bóng dáng của Diệp Bạch Tư, ra sức dụi mắt, không dám tin.

Anh Diệp... sao lại có một thằng nhóc đi bên cạnh thế này?

Cậu lại cúi đầu nhìn điện thoại của mình, trên màn hình đang liên tục phát đoạn video quay cảnh Ân Tự mang găng tay cho Diệp Bạch Tư mà lúc nãy cậu quay lén, tuy hơi mờ nhưng không ảnh hưởng đến việc nhận diện người quen.

"SOS, cảnh báo cấp độ một."

Đoàn Sâm nhận được tin nhắn trên WeChat: "Anh! Người này là ai vậy? Sao lúc nãy cậu ta lại mang găng tay cho anh Diệp? Em nhớ em trai ảnh nhìn khác mà!"

Lúc này Đoàn Sâm đang nhìn lên trần nhà tự vấn lương tâm, đột nhiên nghe thấy âm thanh thông báo của WeChat, hắn căn bản không thèm để ý.

Thông báo vang lên liên tục.

"Em thật sự không có cơ hội để gọi chị dâu luôn đấy?"

"Anh! Đoàn Sâm! Tên khốn kiếp này, mau đọc tin nhắn đi!"

"Đồ khốn."

"Anh là cái đồ không ra gì."

"Đoàn Sâm anh đúng là đồ con chó."

Rốt cuộc Đoàn Sâm cũng cầm điện thoại lên, hắn nhìn thấy những tin nhắn sau cùng trước: "?"

Triệu Tân Chi tức tốc thu hồi những lời mắng chửi lại.

Sau khi tin nhắn bị thu hồi, những tin nhắn bị quét lên trên lúc này mới rơi xuống.

Đoàn Sâm chưa kịp tìm cậu tính sổ thì đã lập tức ngồi thẳng người dậy, hắn ấn vào cái video kéo dài vài giây kia, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Diệp Bạch Tư, thật sự, muốn ở cạnh Ân Tự sao?

Hô hấp của hắn dồn dập, trực tiếp rút kim treo ra, xoay người nhảy xuống giường, cầm áo khoác lao ra ngoài.

Hứa Tâm Nguyệt trở về nấu cơm cho hắn, Đoàn Cao Sơn ở lại trông nom, có điều giữa chừng ông đi vệ sinh một chút, lúc trở về đã thấy Đoàn Sâm lặn mất tăm.

Kim treo bị vứt trên mặt đất, trên chăn còn có vài vết máu bắn lên.

Đoàn Cao Sơn: "?"

Đoàn Sâm bước nhanh vào thang máy, hắn gọi Triệu Tân Chi: "Ở đâu?"

"Ở quảng trường Hối Hoa gần bệnh viện của anh í, lúc đầu em tính mua trái cây tới thăm anh..."

Đoàn Sâm trực tiếp cúp điện thoại.

Hắn bước ra ngoài bệnh viện, đợi ba phút nhưng không bắt được chiếc xe nào, cuối cùng phải bắt xe điện ở trạm kế bên, thế nhưng vừa lên xe hắn đã ngã phịch xuống.

Không thể đi xe được.

Đoàn Sâm xụ mặt để xe đi mất, một lần nữa trở lại ven đường, mỗi một giây chờ xe giống như một năm.

Triệu Tân Chi gửi định vị cho hắn, khó khăn lắm mới thấy hắn tới nơi, cậu đang định tiến lên thì lại đột nhiên dừng bước, xoay mặt qua chỗ khác.

Đoàn Sâm lanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo của cậu: "Bọn họ đâu?"

Sắc mặt Triệu Tân Chi phức tạp quay sang đánh giá hắn.

"Anh Diệp mà thấy anh thế này... chắc ảnh cũng không nhận ra anh đâu hả?"

Đoàn Sâm cúi đầu nhìn chính mình.

Trên người hắn mặc đồng phục bệnh nhân phong phanh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đen, còn chân thì... quên mang giày.

Triệu Tân Chi đứng cạnh còn cảm thấy mất mặt giùm hắn.

Đoàn Sâm trầm mặc một chút, hắn nói: "Đi vào kia mua một đôi."

Triệu Tân Chi rầu rĩ đi theo hắn, bảo: "Trời lạnh thế này, anh không sợ đóng băng chân à."

Lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất giống như đang giẫm lên lưỡi trượt băng, vừa lạnh vừa đau, Đoàn Sâm co ngón chân lại, nói: "Nhảm nhí."

Sao có thể không lạnh cho được? Thế nhưng lúc hắn chạy một mạch đến đây thì quả thực không cảm thấy lạnh.

Bọn họ trực tiếp dừng lại ở một cửa hàng thời trang nam gần đó, Đoàn Sâm tiện tay mua một đôi giày lông cừu, hắn cũng thay đồ thành một bộ áo len và quần tây bình thường, sau đó lại mặc áo khoác lên, lòng bàn chân lạnh như băng vẫn cứng đờ mất một lúc.

Đoàn Sâm lập tức bước ra ngoài, Triệu Tân Chi báo cáo với hắn: "Em thấy tên nhóc thối tha kia mua sữa cho anh Diệp, sau đó dẫn anh Diệp lên lầu ba, chắc là bọn họ đi ăn cơm á."

Đoàn Sâm lại đi vào toilet.

Lúc nãy hắn chưa truyền dịch xong, vẫn còn một nửa bình nhỏ giọt, sau khi rút kim thì lại quên ấn xuống, bây giờ trên tay toàn máu tươi.

Thời điểm hắn xả nước lên tay, Triệu Tân Chi dựa vào tường bên cạnh hắn, chậc lưỡi nói: "Anh sốt ruột đến thế cơ đấy."

Đoàn Sâm lau tay, lạnh lùng liếc nhìn cậu: "Xem ra lần trước bố cậu không đánh cậu đủ mạnh nhỉ."

"..." Lần trước cậu đắc tội với Đoàn Sâm, kết quả là Đoàn Sâm thẳng tay cướp đi hạng mục mà cậu đã bận rộn hơn nửa tháng, cũng là trọng trách mà bố giao phó cho cậu, hại cậu bị bố đập cho một trận, không dám ngẩng đầu suốt mấy hôm.

Triệu Tân Chi trực tiếp quay đầu lại nói: "Nếu anh đã nói thế thì em sẽ không kể cho anh nghe bí mật về anh Diệp mà em nghe lén được đâu."

"Đứng lại." Đoàn Sâm vứt khăn tay đi, bước đến bảo: "Nói."

"Anh, anh không thể đối xử tốt với em một chút à?" Triệu Tân Chi hơi sợ hắn, không nhịn được lấy Diệp Bạch Tư ra gây áp lực: "Anh dữ quá, anh Diệp không thèm anh là đúng rồi."

Sắc mặt Đoàn Sâm cứng đờ: "Tôi dữ sao?"

"Lại chẳng thế à." Triệu Tân Chi thấy hắn có phản ứng thì lập tức được đà lấn tới: "Anh hỏi thử những người xung quanh đi, có ai nói tính tình anh tốt không? Thật ra mấy người bọn em không sao, nhưng anh Diệp thì ở chung với anh mỗi ngày, anh hung tợn với người ta như thế... thật sự là không ai sánh bằng luôn á!"

Đoàn Sâm có chút không xác định: "Tôi đối xử với em ấy cũng rất dữ sao?"

"Anh không biết thật hay là giả vờ không biết vậy?" Triệu Tân Chi hiếm có cơ hội kiêu ngạo trước mặt hắn, cậu nâng cằm nói: "Nói đâu xa, tháng trước anh ấy bị sốt chẳng phải là do anh làm à? Anh đâu có dữ, anh chỉ bóc lột, chỉ áp bách, chỉ làm chủ nô của người ta thôi!"

Đoàn Sâm xoay người chậm rãi đi về phía trước, thấp giọng nói: "Bởi vì em ấy làm sai mà, rõ ràng em ấy là người của tôi, mỗi một tấc đều là của tôi..."

Triệu Tân Chi chỉ miễn cưỡng nghe được câu đầu tiên, cậu bảo: "Lỗi lầm bao lớn? Anh không thể nói chuyện tử tế được sao, cứ ức hiếp người ta như vậy, đổi lại là em em cũng không thèm quan tâm anh nữa đâu."

Đoàn Sâm quay mặt qua nhìn cậu, ý thức của Triệu Tân Chi cũng nhảy dựng lên trở lại, dáng vẻ kiêu ngạo kia cũng nhất thời héo luôn.

"Cậu nghe lén được cái gì rồi?"

"Thì, em cũng không biết đó có tính là bí mật không nữa, hình như ảnh với Diệp Bạch Ngọc không phải anh em ruột." Triệu Tân Chi nói: "Anh Diệp là con nuôi... Chuyện này, hai anh ở bên nhau tám năm rồi, chắc ảnh cũng kể cho anh nghe rồi chứ hả?"

Đoàn Sâm im lặng rất lâu, giọng hắn càng lúc càng khàn: "Không có."

Trong lòng Triệu Tân Chi tràn đầy nghi hoặc, thế nhưng cậu biết rõ tính tình của Đoàn Sâm, lập tức bất mãn nói: "Là ảnh không nói gì hay là lúc ảnh nói anh không nghe?"

"Không có." Đoàn Sâm bình tĩnh nhìn cậu, gằn từng chữ đáp: "Em ấy chưa từng nói gì cả."

"..." Ngữ khí chém đinh chặt sắt như vậy chắc là thật sự không có rồi, vẻ mặt Triệu Tân Chi bối rối: "Không thể nào, ảnh phải quen thuộc anh hơn thằng nhóc kia chứ? Sao ảnh lại không nói cho anh biết nhỉ?"

"Là sợ anh đau lòng hay là..." Triệu Tân Chi do dự, muốn nói lại thôi, Đoàn Sâm bảo: "Nói tiếp đi."

"Vậy anh đừng có đánh em nha." Triệu Tân Chi lùi ra sau vài bước, chừa cho bản thân một khoảng chạy thoát thân xong mới nói: "Chắc là ảnh thấy có chia sẻ với anh thì cũng bằng thừa ấy mà..."

Đoàn Sâm: "..."

Một đòn trí mạng luôn.