Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 13




Bởi vì phép lịch sự, Diệp Bạch Ngọc vươn tay ra bắt lấy tay y.

Cậu có chút không vui nói: "Anh trai tôi có thêm một người em trai hồi nào vậy, sao tôi không biết gì cả?"

Ân Tự cảm nhận được sự kháng nghị mơ hồ của cậu, vô thức liếc nhìn Diệp Bạch Tư một cái, y nói: "Mới nhận ra lúc nãy thôi, tôi với anh Diệp còn rất ăn ý với nhau đó."

Diệp Bạch Tư xoa đầu em trai: "Mấy hôm trước bọn anh gặp nhau ở sân bay, cả hai cũng add WeChat rồi, không ngờ hôm nay lại chạm mặt trong siêu thị nữa, quả thực rất có duyên."

Diệp Bạch Ngọc ủ rũ quay đầu, Diệp Bạch Tư vừa định bước lại đẩy xe mua hàng thì Ân Tự đã giành trước một bước, y nói: "Để em đẩy cho, dù sao em cũng đang rảnh mà."

"Cậu không mua gì hết sao?"

"À... Là thế này, thật ra em đi cùng chị họ đến đây, giữa chừng thì chị ấy gặp bạn xong cứ tám chuyện suốt, thậm chí em còn chẳng chen vào được câu nào."

Ân Tự không có gạt Diệp Bạch Tư, y quả thực đã đến đây với chị họ, giữa đường chị họ cũng quả thực đã gặp bạn của cô, thế nhưng ban đầu bọn họ đang đi dạo trong trung tâm thương mại ở tầng trên, thời điểm đi ngang qua thang máy, Ân Tự vô tình nhìn thấy Diệp Bạch Tư đứng bên trong.

Đến khi y hồi thần lại thì bản thân đã đi theo vào siêu thị từ lúc nào.

Thật ra trong lòng y có chút lo lắng, Diệp Bạch Tư đã xoá y như vậy, cũng không biết có phải là vì chán ghét y hay không, nếu y lại xuất hiện thì liệu có khiến người ta cảm thấy phiền hay không.

Nhưng hiện tại có vẻ như y đã nghĩ nhiều rồi.

Diệp Bạch Tư gật đầu, lúc anh nói chuyện với Ân Tự, Diệp Bạch Ngọc dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn anh.

Miệng dẩu cao đến mức có thể treo được hai can dầu.

Diệp Bạch Tư bật cười, bước đến nắm lấy tay vịn của xe lăn nói: "Làm sao vậy?" . Truyện Trọng Sinh

"Không có gì, không phải chúng ta đi mua đồ ăn sao, đến khu thực phẩm tươi sống đi anh."

Ở khu thực phẩm tươi sống, Diệp Bạch Ngọc vừa chọn trái cây vừa cau mày nhìn Diệp Bạch Tư đang lựa rau với Ân Tự trước mặt.

"Anh mua những thứ này để tối nay nấu lẩu sao?"

"Vốn định là vậy."

"Vâng, em cũng mới về nước thôi, quả thực là đã lâu rồi chưa ăn lẩu nữa..." Ân Tự tò mò hỏi: "Các anh thích ăn cay hay nhạt vậy ạ?"

"Có thể ăn cay, miễn đừng quá cay là được."

"Thật trùng hợp, em cũng vậy."

Im lặng một thoáng, Ân Tự rũ mắt nhìn bàn tay đang chọn đồ ăn của anh, lại nói: "Anh Diệp lựa rau giỏi thế này, tay nghề của anh nhất định cũng rất tốt phải không? Em muốn học hỏi quá."

Diệp Bạch Ngọc đang nhận thấy có gì đó không ổn thì Diệp Bạch Tư đã nhẹ nhàng mở miệng: "Cậu sẽ có cơ hội mà."

Trong lòng Ân Tự run lên, khẽ ngước mắt nhìn Diệp Bạch Tư, y chưa từng thấy người nào lớn lên mà có thể xinh đẹp như vậy. Thế nhưng hấp dẫn nhất vẫn là khí chất lạnh nhạt của anh, những mỹ nhân trước kia y gặp qua đều ít nhiều rất khoa trương, người vừa xinh đẹp vừa trầm lặng như Diệp Bạch Tư thật sự rất hiếm có.

Bỗng nhiên người bị dồn qua một bên, Diệp Bạch Ngọc mạnh mẽ chen vào, cậu đưa trái cây cho anh giống như đang dâng lễ vật: "Anh hai, em chọn xong rồi."

"Được rồi." Diệp Bạch Tư nhận lấy, nói: "Chút nữa mang đi cân sau, em còn muốn ăn gì nữa không, chúng ta mua luôn một lần."

"Mua sầu riêng được không anh? Anh làm bánh sầu riêng cho em nha."

"Được."

Ân Tự thấy mình bị đẩy ra cũng thành thật đứng sang một bên, không tiếp tục chen vào nữa. Diệp Bạch Tư đi tìm sầu riêng, Diệp Bạch Ngọc quay đầu nhìn về phía Ân Tự: "Anh bao nhiêu tuổi?"

"Tôi hai mươi mốt."

"Anh trai tôi lớn hơn anh tám tuổi lận đấy."

Ân Tự dịu dàng nói: "Cho nên tôi mới gọi anh ấy là anh Diệp đó thôi."

Diệp Bạch Ngọc nghiến răng quay đầu xe lăn lại, khó khăn lắm Diệp Bạch Tư mới bỏ được cái tên Đoàn Sâm thối tha kia, tại sao lại có người khác muốn cướp anh trai của cậu vậy, tức chết đi được.

Ân Tự nhìn theo bóng lưng của cậu, vừa định đuổi theo thì điện thoại đột nhiên vang lên, y nghi hoặc liếc nhìn, cân nhắc một chút rồi đi qua một bên bắt máy, quả nhiên nghe thấy một giọng nữ tức giận: "Ân Tự! Em chạy đi đâu rồi?"

"Em đang ở siêu thị."

"Sao tự dưng lại đến siêu thị làm gì? Còn không biết trở về cho chị nữa!"

Diệp Bạch Tư chọn sầu riêng xong, Ân Tự chậm rãi bước đến, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Diệp Bạch Tư nhận ra, anh hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chị họ vừa mới gọi em rồi, em phải đi trước đây."

Ánh mắt của Diệp Bạch Ngọc sáng lên, Diệp Bạch Tư gật đầu thúc giục: "Vậy cậu mau đi đi, đừng để người nhà đợi lâu."

"Cái kia..." Ân Tự do dự lấy điện thoại ra: "Anh có thể add em lại được không ạ?"

Nói ra mọi chuyện rồi, Diệp Bạch Tư cũng không muốn mất mặt, anh lấy điện thoại ra add đối phương một lần nữa, Ân Tự lộ vẻ vui mừng, lại không chắc chắn hỏi: "Vậy lần này anh sẽ không xoá em nữa chứ?"

"Không đâu."

Lần trước hoàn toàn là bởi vì Đoàn Sâm, bản thân Diệp Bạch Tư không có thói quen xoá người khác. Ân Tự thả lỏng một chút, cẩn thận từng bước rời khỏi. Diệp Bạch Tư lịch sự chào tạm biệt, trở lại cân trái cây với em trai, Diệp Bạch Ngọc lập tức bắt kịp anh: "Anh hai, hồi trước anh xoá anh ta hả?"

"Ừm, tại Đoàn Sâm không thích."

"..." Sự không hài lòng của Diệp Bạch Ngọc đối với Ân Tự ngay lập tức bị Đoàn Sâm chiếm lấy đầu bảng, cậu hừ một tiếng: "Đoàn Anh Anh quản nhiều thế không biết."

Cậu không thích điểm này ở Đoàn Sâm, giống như xem anh trai cậu là vật sở hữu của hắn vậy, ngay cả em trai của mình cũng phải gạt sang một bên, may mà Diệp Bạch Tư không quen hắn nữa.

Ân Tự bước ra khỏi siêu thị, Thai Hồng Quả đã ôm ngực chờ sẵn bên ngoài, vừa thấy y đi ra thì trước tiên nhìn y từ trên xuống dưới, sau đó mới hỏi: "Em đến siêu thị mua gì vậy?"

"Ừm... Không có mua gì hết." Ân Tự dang tay nói: "Em tính mua một chai rượu, cơ mà không tìm được loại nào tốt cả."

"Em muốn mua rượu à? Sao không nói sớm." Thai Hồng Quả nói: "Hai ngày trước bạn chị có khai trương một cái nhà máy rượu vang, ước chừng là đã nhận được không ít rượu ngon, lát nữa chị dẫn em đi."

Ân Tự thật ra không muốn đi lắm, thế nhưng nếu đã lỡ nói dối rồi thì phải làm cho trót, y đành phải gật đầu, Thai Hồng Quả nhìn đồng hồ nói: "Vậy trước tiên chị mang em đi mua hai bộ quần áo đã, sau đó chúng ta đến nhà máy rượu."

"Được." Ân Tự lại gật đầu, lúc đi theo sau lưng cô, y lặng lẽ liếc nhìn siêu thị một cái.

Hai tiếng sau, Thai Hồng Quả đỗ xe tại một bãi đỗ gần nhà máy rượu vang Kim Tôn.

Ân Tự đi theo cô, thản nhiên nghịch điện thoại, ấn vào avatar của Diệp Bạch Tư.

Avatar của Diệp Bạch Tư là một chùm ánh sáng xuyên qua kẽ hở của những ngón tay, bức ảnh được chụp rất nghệ thuật, Ân Tự nhìn chằm chằm bàn tay đó một lúc, y không thể phân biệt được đó là ảnh trên mạng hay là tay của Diệp Bạch Tư.

Thai Hồng Quả vừa bước vào thì nghe thấy giọng nói của Tề Kiệt: "Đại tiểu thư, không phải cô nói hai ngày nay sẽ dẫn em trai đi thăm thú quê hương à? Sao lại có thời gian đến đây vậy?"

"Chẳng phải nhà máy rượu của anh cũng mở tại quê hương đó sao?" Thai Hồng Quả lập tức bước qua nói: "Giới thiệu với anh một chút, đây là em họ của tôi Ân Tự, Tự Tự, đây là anh Tề."

"Em chào anh Tề ạ."

"Cậu nhóc thật ngoan." Tề Kiệt mời bọn họ ngồi xuống, nói: "Hai người muốn uống gì?"

"Gì cũng được, miễn đừng mạnh quá." Thai Hồng Quả đặt túi xuống vuốt vuốt váy, đột nhiên nhìn thấy gì đó, đuôi lông mày của cô nhướng lên: "Ồ, sao đại công tử Đoàn lại có thời gian rảnh đến chỗ này thế?"

Đoàn Sâm ngồi ở bàn đằng trước, máy tính mở trước mặt, bên cạnh là bình gạn rượu và ly đế cao, nghe cô nói như thế cũng phớt lờ, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái, vô cùng nghiêm túc làm việc.

Tề Kiệt trả lời thay hắn: "Cậu ấy đang làm việc, nói là ở nhà không tịnh tâm được."

Thời điểm nói ra lời này, Thai Hồng Quả đã nhận ra Diệp Bạch Tư vẫn chưa trở lại, cô nở nụ cười hả hê: "Vợ chạy mất rồi, anh ta tịnh tâm được mới là lạ đó."

"Không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, hình như chú Đoàn cũng để bụng chuyện này lắm, hôm nay còn đích thân đi gặp Diệp Diệp với cậu ta."

"Này còn phải nói nữa à?" Thai Hồng Quả nói: "Ai cũng biết Diệp đại mỹ nhân tốt đến thế nào, chú Đoàn hẳn là cũng biết rõ điều đó, nếu không có anh ta thì sau này Đoàn Sâm ế cái chắc."

"Nào." Tề Kiệt đưa cốc rượu cho cô, nói: "Đừng chọc cậu ta nữa, cậu ta đang cáu đấy."

Thai Hồng Quả luôn thích đấu với Đoàn Sâm bởi vì cô không thể nhìn nổi cái thái độ không coi ai ra gì của hắn, thế nhưng nếu Đoàn Sâm nổi giận thật thì cả hai rất khó hạ bệ, vì thế cô đành tức tối ngậm miệng lại.

Ân Tự vô thức nhìn về phía Đoàn Sâm bên kia, đột nhiên bị Thai Hồng Quả kéo lại: "Tự Tự, chị nói em nghe này, tương lai mà có vợ thì ngàn vạn lần không được khiến người ta bỏ đi mất nhé..."

Cô chỉ chỉ Đoàn Sâm, thấp giọng nói: "Giống như anh ta vậy đó."

Ân Tự lĩnh hội gật đầu, y cũng phát hiện dường như tâm tình của Đoàn Sâm không tốt, vẻ mặt hắn còn có chút... trầm trọng.

Y nhấp một ngụm rượu, Tề Kiệt thuận miệng hỏi: "Nhắc mới nhớ, Tự Tự có bạn gái không?"

"Nó giống Đoàn Sâm đấy." Thai Hồng Quả mở miệng, Tề Kiệt lập tức hiểu ra, anh sửa lại lời nói: "Vậy thì là bạn trai, em có không?"

"Không ạ." Ân Tự ngại ngùng lắc đầu, Tề Kiệt thấy y có vẻ hứng thú thì hỏi tiếp: "Vậy còn người em thích thì sao?"

"Cái này..." Trong đầu Ân Tự hiện lên một khuôn mặt, Thai Hồng Quả nhất thời nhìn y nói: "Không thể nào, xem cái tiền đồ của em kìa, chuyện từ lúc nào? Người này ở đâu?"

Ân Tự xoa mũi nói: "Thì, chắc là người địa phương đó."

Trên màn hình máy tính của Đoàn Sâm, con trỏ chuột lặng lẽ di chuyển, chậm rãi nhấn mở cửa sổ đuôi.jpg phía dưới. Một bức ảnh chụp nhảy vào tầm mắt, người trên ảnh đang tựa vào ban công, hơi nghiêng đầu, ánh nắng rơi trên người anh, vài sợi tóc đen dài dính trên má, nở nụ cười dịu dàng đến rực rỡ.

Đoàn Sâm nhìn bức ảnh chụp này rất lâu.

Hắn phát hiện ra rằng trước kia lúc Diệp Bạch Tư cười, trên má trái của anh có một cái lúm đồng tiền hình quả lê nhỏ.

Trong lúc ngẩn ngơ, dường như hắn nhìn thấy đối phương đang nhẹ nhàng đến gần, chóp mũi vô cùng thân thiết dán lên mũi hắn, nhỏ giọng nói: "A Đoàn, anh hôn em một chút đi..."

Lúm đồng tiền hình quả lê cộng với việc làm nũng thân mật như vậy... Từ khi nào đã biến mất rồi? Dường như chúng đã trôi đi rất xa, nếu không phải nhờ bức ảnh chụp này, hắn sẽ hoàn toàn không nhớ chút gì cả.

"Á đù!" Ở bàn phía trước, Thai Hồng Quả đột nhiên lớn giọng khiến Đoàn Sâm cau mày, hắn đưa mắt nhìn lên, bắt gặp một thiếu niên mắt xanh đang bị Thai Hồng Quả trêu chọc đẩy một cái, "Em mới về nước có mấy ngày thôi đấy, quen người ta hồi nào? Ngay cả chị còn không biết đây này."

Tề Kiệt cũng có chút cảm khái: "Tốc độ này đúng là hơi nhanh thật."

"Không phải, em với anh ấy... gặp nhau hai lần rồi." Ân Tự ngượng ngùng nói: "Lúc trước là gặp ở sân bay, hôm nay thì gặp ở siêu thị... Chuyện chưa đâu vào đâu hết đó."

"Có mục tiêu là tốt rồi, bây giờ theo đuổi nữa là được." Thai Hồng Quả cụng ly với y một cái, mang vẻ mặt "em trai nhà tôi đã lớn rồi" xoa đầu em trai, đột nhiên trước mặt bị một bóng đen che khuất.

Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của Đoàn Sâm đứng trước mặt hai người, ngăn cản hết toàn bộ ánh sáng. Hắn nhìn Ân Tự ở trước mắt, trong đầu hiện lên cảnh ngày mưa hôm nọ, Diệp Bạch Tư đang đưa điện thoại ra cho đối phương trong quán cà phê.

Nếu hắn nhớ không lầm, người lúc đó cũng có một đôi mắt xanh biếc khiến người ta chán ghét giống như vậy.

Hắn âm u nói: "Tên của người mà cậu muốn theo đuổi là gì?"

===

Tự Tự:... Sợ quá.

Anh Anh: Đừng có giả vờ làm tiểu bạch liên với tôi.