Chim Hoàng Yến Dám "Mổ" Tôi

Chương 6: Trả nợ




Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên

Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca

Chương 6: Trả nợ

Thẩm Yến Thanh chưa tẩy trang đã chạy tới, lúc này hai người một trước một sau đi về phía trước. Bách Lê Vân nhìn y sam thủy mặc màu xám nhạt xuất trần hắn đang mặc cùng đai lưng xanh lá cây đậm quấn quanh eo nhỏ, gió nhẹ thổi bay dây lụa về phía sau có vài phần phong thái tiên nhân.

Thẩm Yến Thanh cảm nhận sau lưng có ánh mắt nóng rực, dừng ở hành lang bên cạnh nhìn chằm chằm Bách Lê Vân, giân dữ nói: "Người khác bảo anh làm gì là anh làm nấy, anh nghe lời như vậy từ khi nào?"

Bách Lê Vân cười khẽ, nhìn xuống mũi giày, hạ giọng: "Ở trong tù mà không nghe lời sẽ bị giam."

Thẩm Yến Thanh thở hổn hển vì kinh ngạc, nhất thời bị anh làm cho nghẹn lời. Hai người lẳng lặng đứng đó, người tới kẻ đi nhìn họ vài lần. Thẩm Yến Thanh khó chịu vì bị nhìn chằm chằm nên cúi đầu bước vào phòng trang điểm, thấy Bách Lê Vân không đi theo. Hắn hơi hất cằm về phía anh, nheo mắt nói: "Còn không đi theo? Đừng để một hồi bị người khác kéo đi quất một trận, lúc đó nhớ nói anh là người của tôi." wattleonidasmini

Khi Thẩm Yến Thanh tẩy trang, Bách Lê Vân nghe Thi Nguyên bên cạnh luyên thuyên hơn mười phút mới biết giữa hắn và Lý Diêu Dạ có khúc mắc gì. Thẩm Yến Thanh vốn dĩ không được công ty coi trọng, Lý Diêu Dạ leo lên một đại gia, tất cả hợp đồng đều giao cho y nhưng hai năm rồi y vẫn không hot. Năm trước có một kịch bản phim văn nghệ đưa cho Lý Diêu Dạ nhưng y không thích mới ném cho Thẩm Yến Thanh. Y chưa bao giờ nghĩ Thẩm Yến Thanh nổi tiếng ngay sau một bộ phim, một lần thôi đã đá bay y ra sau lưng.

Thẩm Yến Thanh như ngựa đen sinh ra từ hư không, kiêu hãnh tung hoành giới giải trí. Bộ phim văn nghệ đó không nổi trong nước nhưng cực nổi ngoài nước. Người trong công ty dù có ngu đến đâu cũng nhìn ra ai mới là cây rụng tiền, vì vậy tất cả những kịch bản lớn ban đầu dùng để nâng Lý Diêu Dạ đều đưa tới cho Thẩm Yến Thanh.

"Vậy đại gia sau lưng y đâu?" Bách Lê Vân nhìn mắt Thi Nguyên lóe lên một tia sáng, vốn không hứng thú nhưng cũng hỏi thêm vài câu.

"Nếu không có đại gia chống lưng, y còn vào nổi đoàn phim này chắc? Vốn liếng hả, tôi không sợ đâu. Phía sau tôi cũng có người." Thi Nguyên vừa nói vừa khua tay múa chân, chưa từng nghĩ mình vừa dứt lời, Thẩm Yến Thanh một mực nhắm mắt để chuyên viên trang điểm giày vò bỗng mở mắt ra, ném cho y ánh mắt sắc như dao.

Bách Lê Vân hơi sững sờ nhưng cảm thấy đây là chuyện bình thường, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Yến Thanh cũng không có cảm xúc gì khác lạ. Thẩm Yến Thanh nhìn anh chằm chằm, khép hờ mi, hạ giọng khiển trách: "Công ty không phải ngày một ngày hai vu oan cho chúng ta. Cậu còn ngại chưa dâng đủ điểm yếu đúng không?"

Thi Nguyên lè lưỡi, quấn lấy chị gái trang điểm, nũng nịu nói: "Chị Lisa là người một nhà, anh Bách không biết ai trong giới giải trí nên sẽ không nói lung tung."

Sau khi tháo tóc giả, Thẩm Yến Thanh vuốt mái tóc bị đè bẹp, cầm kịch bản trên bàn lật sang trang tiếp theo, chỉ vào một trong những cảnh quay nói với Thi Nguyên: "Nói với đạo diễn tôi muốn dời cảnh này đến ngày mai."

Thi Nguyên cúi đầu xem xét, cười khúc khích ôm kịch bản vào ngực rồi nhìn Bách Lê Vân bằng ánh mắt một lời khó nói hết, cười nói: "Anh Yến Thanh vẫn bao che dê con như vậy, ok, em đi tìm đạo diễn liền."

Khi Thi Nguyên và chuyên gia trang điểm ra ngoài, Bách Lê Vân chỉ vào mình và hỏi: "Dê con mà y nói là tôi hả?"

Thẩm Yến Thanh không trả lời, thay vào đó hỏi: "Anh để y gọi mình là anh Bách?"

Bách Lê Vân không biết Thẩm Yến Thanh lại nhạy cảm với xưng hô này đến vậy, đi tới bên cạnh máy lọc nước lấy một ly nước cho cả mình và hắn: "Tự y gọi, xưng hô thôi mà. Gọi gì chẳng được."

Sắc mặt Thẩm Yến Thanh hòa hoãn, nhận ly uống một hơi sạch, ngón tay mảnh mai vuốt nhẹ viền ly, lòng bàn tay vẽ vài vòng tròn trên miệng ly: "Em gọi vậy được không?"

Bách Lê Vân cuối cùng cũng nhận ra Thẩm Yến Thanh đang khó chịu, đột nhiên nhớ tới chuyện cũ năm xưa lúc anh còn hô mưa gọi gió. Thẩm Yến Thanh bị anh đè gáy xuống giường, anh còn xấu tính vuốt ve phần lưng trần mịn màng, cắn nhẹ lên đó vài dấu răng, bắt Thẩm Yến Thanh phải gọi vài tiếng "anh".

Thẩm Yến Thanh cứng đầu, dù dương v** đã cương cũng không chịu rên thành tiếng, mu bàn tay kéo khăn trải giường nổi đầy gân xanh vẫn không hé môi. Bách Lê Vân thích hắn thế này, ngây ngô như trái cây chưa hái nhưng dư vị lại ngọt ngào.

Anh giật mình trở về hiện thực, sắc mặt Thẩm Yến Thanh lại thay đổi, đứng dậy ném ly vào thùng rác, đẩy cửa bước ra ngoài không đợi anh đáp lại.

Sau khi kết thúc công việc, Thẩm Yến Thanh biến mất, Thi Nguyên dẫn anh đi ăn tối. Y không khỏi tò mò hỏi về mối quan hệ giữa anh và Thẩm Yến Thanh, anh không biết trả lời thế nào. Chỉ mập mờ nói trước đây có quen, nhiều năm không liên lạc, vừa khéo anh đang tìm việc lại gặp được Thẩm Yến Thanh ở đây.

Thi Nguyên lẩm bẩm một hồi rồi nói: "Vậy thôi hả? Anh Yến Thanh rất cảnh giác. Tối hôm qua anh ấy còn để anh ngủ trong phòng. Em còn tưởng anh là người thân của anh ấy chứ."

Bách Lê Vân nghe y nhắc tới Thẩm Yến Thanh, thuận miệng hỏi: "Cậu không phải trợ lý của em ấy sao, không đi theo 24/24 à?"

Thi Nguyên xua tay nói: "Anh ấy không thích người khác quấy rầy đời tư đâu, mỗi lần tan làm đều không tìm được. Anh Yến Thanh khá bí ẩn, trong giới gọi anh ấy là người đẹp lạnh lùng. Kể từ khi ra mắt chưa có một tin tức ngoài lề nào, bình thường rất ít giao tiếp với bạn bè."

Bách Lê Vân nghe vậy lấy làm lạ, anh luôn cảm thấy Thẩm Yến Thanh của hiện tại quá chênh lệch với Thẩm Yến Thanh mà anh biết. Chợt nhớ tới những lời mà Thi Nguyên nói trong phòng trang điểm, hỏi ngay: "Hình như cậu đã nói Thẩm Yến Thanh có đại gia chống lưng?"

Khi món ăn lên bàn, Thi Nguyên dùng đũa nhét bánh cà tím vào miệng, nhồm nhoàm đáp: "Đâu gọi là đại gia chống lưng được, kia là Bá Nhạc có mắt nhìn anh hùng chọn trúng anh Yến Thanh. Tất cả phim điện ảnh hay truyền hình hiện tại của anh ấy đều do công ty đó cung cấp, mọi người cùng chung... Một giường."

Bách Lê Vân nghe xong lời phát ra từ giọng mũi không rõ từng chữ của y, ăn một chén cơm không hỏi thêm, nghĩ đến đêm qua Thẩm Yến Thanh thở hổn hển sau lưng lại càng cảm thấy mâu thuẫn khi một tên oắt con muốn chịch mình.

Trở về phòng không bao lâu thì nhận được điện thoại của lão Lục, hội sở bên kia kết toán tiền mặt, tuy chỉ có mấy trăm đồng nhưng lão Lục muốn gửi ngay cho Bách Lê Vân. Bách Lê Vân ngồi ở mép giường cởi giày, nói: "Tao ra ngoài tìm việc, trong thời gian ngắn sẽ không về. Mày xài tiền đi."

Lão Lục cảnh giác hỏi: "Anh, có phải anh bị tên khốn kiếp Thẩm Yến Thanh kia bắt đi không?"

Bách Lê Vân không ngờ lão Lục lại thông minh với chuyện này như thế, vừa cởi áo ra dính vào vết thương do roi để lại, hít một hơi nói vài câu đuổi y đi.

Roi của đoàn phim được bọc, quất lên người không đau không ngứa. Đối với anh mà nói cứ như bữa ăn sáng nhưng những vết đỏ ấy kéo dài mấy tiếng vẫn không biến mất. Anh nhúng khăn vào nước nóng trong phòng tắm rồi đắp lên, làn da trên người bị hơi nóng hun chuyển sang màu đỏ nhạt.

Cửa phòng tắm mở ra, mùi rượu xộc vào, Bách Lê Vân ném khăn tắm muốn trở về bị Thẩm Yến Thanh say khướt túm lấy đè vào cửa.

Thẩm Yến Thanh cầm một túi nhựa màu đen, khi đè Bách Lê Vân phát ra tiếng sột soạt do nhựa ma sát. Hắn thoáng nhìn nó rồi đặt hết lên ngực Bách Lê Vân, mơ màng nói: "Nhìn xem, tôi đã mua đủ mọi thứ... Đêm nay... Đêm nay... "

Bách Lê Vân cụp mắt nhìn đống lộn xộn trong túi, vài chai lọ đủ hiệu, sắc mặt tối sầm đẩy Thẩm Yến Thanh ra, bước vào phòng lại bị Thẩm Yến Thanh giữ chặt eo đè vào tường.

Thẩm Yến Thanh không biết mình đã uống bao nhiêu, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Hắn vùi mặt vào ngực Bách Lê Vân, dùng đầu lưỡi nóng hổi liếm từng vết roi, ngón tay lạnh lẽo cũng lần theo vết roi. Đang yên đang lành mắng vài câu thô tục.

Bách Lê Vân nắm tóc hắn, cố gắng ép hắn ngẩng đầu nhưng Thẩm Yến Thanh dùng tay trái siết chặt cổ tay anh. Kéo hai tay lên cao hơn đầu mới cúi xuống cắn mạnh lên môi anh.

"Sao bây giờ... Anh vẫn nghĩ mọi chuyện còn tốt đẹp. Gì mà để em chịch một lần là hòa, hòa nhau... Hòa nhau cái quần què?" Thẩm Yến Thanh hôn loạn xạ, nụ hôn rơi nhẹ trên trán, sống mũi và khóe môi của Bách Lê Vân. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, vừa xấu hổ vừa chật vật: "Anh chịch em bao nhiêu lần rồi... Anh... Đã đếm qua chưa? Hôm qua... Hôm qua em chưa chuẩn bị gì... Em..." wpchonyenbinhsautatca

Bước chân của họ hỗn loạn, khi hôn nhau, họ đá vào túi nhựa màu đen, bcs và gel bôi trơn bên trong rơi ra. Thẩm Yến Thanh cúi xuống nhặt, ôm Bách Lê Vân ném xuống giường.

Bách Lê Vân biết người này uống quá nhiều, chần chờ luồn tay vào trong quần Thẩm Yến Thanh nhưng bị hắn giữ chặt. Thẩm Yến Thanh xoay người đè anh xuống giường, đột nhiên lộ vẻ ngoan lệ, nói: "Bách Lê Vân, em hận anh, anh đã hủy hoại em... Anh đã hủy hoại em..."

Nói xong, hắn chẳng còn chút sức nào, xụi lơ ngã xuống. Bách Lê Vân tiếp được, để Thẩm Yến Thanh nằm yên ổn trên giường rồi thở dài một hơi, đôi mắt nghiêm nghị: "Tôi biết, tôi đang trả nợ cho em đây."