Mấy ngày sau.
Sở cảnh sát thành phố.
Lam Dực đưa Dụ Kiều Nga đi thăm tù, thăm ai không cần nói cũng biết, tất nhiên là Dung Châu.
Nói là đi thăm tù, không bằng nói là đi chọc tức người ta.
Phiên tòa diễn ra ngày hôm kia, lúc đó Lam Dực không cho cậu ra khỏi nhà vì sợ cậu còn yếu, phải uống thuốc điều dưỡng thêm vài ngày nữa mới được. Bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy mặt Dung Châu lúc bị phán chung thân, chắc chắn rất đặc sắc.
Công ty của nhà họ Dung cũng bị niêm phong kiểm tra thuế, các cổ đông khác thấy vậy vội vàng bán tháo cổ phần trong tay tỏ vẻ sẽ không hợp tác với nhà họ nữa. Dung Kiệt đang hẹn hò cùng tình nhân trong nhà nghỉ cũng bị bắt về làm kiểm tra. Chồng và con trai lớn thì dính án, con trai nhỏ thì mất tích trên biển, Dung phu nhân liền vào tu viện tịnh tâm, sám hối tội lỗi của mình, nếu bà ấy quan tâm con cái hơn thì đã không thành ra thế này. Còn vợ bé của ông ta thì nhân cơ hội vơ vét của cải cao bay xa chạy.
Dung Bạch chỉ biết thở dài, Lam Thiệu Thanh thấy anh ta từ thiếu gia nhà biến thành hai bàn tay trắng, giới thiệu công việc trong công ty cho. Lam Dực vì bận tâm Dụ Kiều Nga mà đùn đẩy công việc cho hắn, dù muốn ăn chơi trác táng cũng không thể, bị bắt làm tổng tài.
“Tù nhân số 696, có người đến thăm!”
Dung Châu nhìn thấy Lam Dực và Dụ Kiều Nga bình yên vô sự đứng trước mặt còn vẫy tay với mình, trừng lớn mắt. Gã đập tay lên cửa kính, hận không thể nhào qua cắn Lam Dực một ngụm: “Thì ra mày cố tình! Lam Dực!” Gã bị bắt vào trong này là do kế hoạch của Lam Dực, gã bị chơi!
Khiến cho Dung Châu nổi ý định xúi giục Dụ Kiều Nga làm tay sai cho mình cũng là do Lam Dực bày trò. Lam Dực cảm thấy Dụ Kiều Nga và Bá Cửu Lục có gì đó khó nói cho nên đến tâm sự xin tư vấn với gã, tỏ vẻ lo âu sợ bị cắm sừng. Dung Châu cảm thấy thời tới, gã cùng đã điều tra Bá Cửu Lục và Dụ Kiều Nga, hai người quả thật là tình nhân cũ.
Vậy nên gã mới bị mắc mưu.
Dụ Kiều Nga cũng nhảy cẫng lên, che chở cho anh người yêu, táp lại: “Làm gì? Ác giả ác báo, hành hung thì vô ngục, trách ai? Chưa xử bắn anh là pháp luật đã khoan dung rồi. Còn không biết hối cãi thì đúng là cái đồ ác như chó lác.”
“…”
Dung Châu bị người trông chừng đè lại, không thể nổi điên: “Rốt cuộc tụi bây đến đây làm gì!” Gã tưởng là Dung Bạch đến, còn định xúi em gã nhận tội thay hoặc giảm án xuống.
Dụ Kiều Nga ho nhẹ, cười nhe hàm răng: “Tất nhiên là để báo tin vui cho anh.”
Dung Châu nghiến răng nghiến lợi: “Tao biết, hai đứa bây thắng rồi, bây giờ thì biến-”
“Lam Dực, gả cho em đi!”
Dụ Kiều Nga quỳ một gối xuống, từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn bằng ngọc, trên nhẫn đính một viên kim cương to bằng trứng gà. Dưới ánh đèn trong phòng, càng thêm phần chói mắt.
Một cặp nhẫn này, đã đào hết 1/2 tài sản của cậu, đương nhiên cậu rất nghiêm túc khi cầu hôn hắn.
Các chú cảnh sát trố mắt: “…”
Dung Châu chửi đổng lên: “Có bệnh à! Dụ Kiều Nga, Lam Dực! Hãy đợi đó, tao nhất định sẽ không tha cho tụi bây!” Đây là nơi dành để cầu hôn chắc!? Chọc gã nóng máu chứ gì!
Dụ Kiều Nga muốn gã nhìn cho rõ, tình cảm giữa cậu và Lam Dực rất tốt, chuẩn bị kết hôn.
Lam Dực hoàn toàn bất ngờ, hắn cũng chuẩn bị nhẫn sẵn từ trước, sau khi đi thăm tù xong, hai người đi ăn trong nhà hàng mà hắn đã đặt trước, lúc đó hắn mới cầu hôn.
Ai ngờ bị cậu giành trước một bước, ra tay ngay trong cục cảnh sát.
Mà thôi, thứ tự không còn quan trọng nữa, Dụ Kiều Nga vui là được.
Lam Dực vui vẻ cười, chìa tay ra cho cậu đeo nhẫn vào: “Anh đồng ý.” Hắn nhanh chóng cảm nhận được trọng lượng của bàn tay. Tình cảm của Hoàng Yến nặng nề thật, đeo cái này ra ngoài thì hơi bất tiện.
Cậu đeo xong nhẫn, ôm một cái hôn má một tẹo, sung sướng nở nụ cười còn vui hơn được giải thưởng cao cấp. Hắn cũng vui, không phân biệt trường hợp mà hôn cậu, bế lên xoay vài vòng.
“Anh thích em, Hoàng Yến.”
“Em cũng vậy, anh Lam!”
Đến khi bị nhắc nhở mới lưu luyến buông ra: “…Khụ khụ, thời gian thăm phạm nhân đã hết, mời hai vị về nhà đi.”
___________
Một tháng sau.
Hôn lễ hai người không định làm lớn, chỉ đi ra nước ngoài kết hôn, sau đó về nước làm một bàn tiệc mừng mời bạn bè thân thiết và người thân đến tham dự.
Lam gia và Bá gia buông xuống hiềm khích vì mấy đứa nhỏ trong nhà, bắt đầu hợp tác làm ăn với nhau, càng làm càng lớn, hai bên đều lời. Vậy nên mấy ông cụ khó tính trong nhà cũng không thèm kết thù nữa.
Lam Thiệu Thanh hiện tại đang được bồi dưỡng thành chủ tịch tiếp theo vì Lam Dực đã có ý định rút lui, muốn dành nhiều thời gian hơn cho vợ. Dung Bạch cũng được đề bạt làm thư ký của Lam Thiệu Thanh, hai người đang có một mối quan hệ khá tốt. Quá khứ của hai người đều không quá đẹp, vậy nên rất quan tâm đến đối phương.
Bá Cửu Lục và Dung Chanh vẫn vậy, vờn nhau chưa bao giờ là đủ, cũng chưa tỏ rõ là thích nhau, bảo trì trạng thái độc thân, không biết bao giờ mới tu thành chính quả. May mà cả hai không có ngược tâm ngược thân nhau giống như trong truyện. Dung Chanh kiên cường hơn bản gốc, lại đi theo Dụ Kiều Nga học tập, Bá Cửu Lục không dễ gì mà làm tổn thương cậu ta nữa.
Dụ Kiều Nga rất yên lòng, rất vui vẻ, được chừng ấy người chúc phúc cậu và Lam Dực cũng đủ làm cậu hạnh phúc.
Giữa buổi tiệc, vợ chồng đang cưới đi mời rượu mọi người, Dung Chanh vội vàng chạy đến thông báo với cậu: “Anh Kiều Nga, có một vị tự xưng là luật sư muốn gặp anh.”
Dụ Kiều Nga sững sốt nhìn qua Lam Dực: “Anh lại chuyển nhượng tài sản cho em nữa à?”
Hắn lắc đầu: “Không.” Hắn đã đưa cho cậu tất cả tài sản của mình rồi.
Trong ánh mắt tò mò của khách khứa lẫn đôi chim trẻ, luật sư lấy ra một sấp giấy, đọc lớn: “Đến từ ông Dụ Chích Chòe, người thừa hưởng tài sản là Dụ Hoàng Yến. Ai là Dụ Hoàng Yến kí tên xác nhận đi.”
Trong này ngoại trừ nickname của Dụ Kiều Nga, còn ai có cái tên độc đáo như vậy được.
Lam Dực kinh ngạc: “Bố em à?”
Dụ Kiều Nga nhìn tài sản mà hệ thống cho mình, một hòn đảo lớn tràn đầy chim chóc hoang dã các loại: “…” Hẳn là bố.
________
Hết.