Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình
Editor: Anbel
Tần Việt Phương vừa mở cửu bước vào liền thấy Phương Dạ Âm đang nằm cuộn tròn trên ghế sô pha.
Cậu nằm nghiêng trên sô pha, trên người khoác hờ một cái chăn mỏng, cánh tay lộ ra ngoài vẫn còn nắm lấy cái điều khiển TV từ xa.
Trên TV người dẫn chương trình đang thông báo về một sự kiện lớn đang xảy ra gần đây.
Đây là đang chờ hắn về à?
Tần Việt Phương đi đến gần sô pha mới phát hiện là Phương Dạ Âm đang nằm ngủ trên sô pha, dường như ngủ không được dễ chịu cho lắm, đôi lông mày nhíu lại hết. Khuôn mặt trắng nõn bị đè ép một bên ghế sô pha, đôi môi có chút vểnh lên.
Tần Việt Phương cảm thấy có chút buồn cười mà vươn tay chạm một cái lên môi cậu, cảm giác mềm mại trơn mịn dường như chuyển tới đầu tim, đầu ngón tay lại chạm nhiều thêm một chút.
Hắn nhịn không được cúi người xuống hôn một cái, sau đó lại gặm lấy môi cậu ở trong miệng mà liếm láp.
Động tác lớn như thế, Phương Dạ Âm không thể nào không tỉnh dậy, đôi mi cậu run run, có chút vô lực mà mở mắt ra, theo đôi mắt mở ra mà bóng tối mất dần, lộ ra đáy mắt có chút xám xanh.
"Anh về rồi à?" Âm thanh kiều nộn vang lên mang theo một chút khàn khàn khi tỉnh dậy vào lúc sáng, phối hợp với đôi mắt buồn ngủ cùng giọng nói vô cùng đáng thương, không hiểu sau lại mang theo một chút ủy khuất.
Tần Việt Phương trong lòng nảy lên một chút thương tiếc, hắn ôn nhu hôn lên khóe môi cậu, "Ừm, tôi về rồi."
Trong lòng hắn còn thầm than một tiếng, sao trước kia lại không phát hiện chú chim nhỏ này lại mang theo một lu dấm như thế.
Hắn đại khái tưởng tượng rằng Phương Dạ Âm là vì hắn mới nằm trên sô pha suốt một đêm chờ hắn về.
Mặc dù từ phương diện nào đó, hắn nói cũng không sai.
Phương Dạ Âm bị hắn ôm vào ngực hôn, đầu cậu hơi tránh qua một bên dán lên cổ hắn, cái mũi khẽ nhúc nhích 一一 Không có mùi gì lạ cả.
Hơn nữa hắn cũng không đổi quần áo mới.
Lúc này cậu mới vừa hài lòng lại ghét bỏ đẩy hắn ra, "Tôi còn chưa có đánh răng."
Tần Việt Phương bị đầu mũi lạnh của cậu cọ lên chút cảm giác, hắn ôm chặt người không buông tay, vùi đầu cọ xát vào cần cổ ấm áp của Phương Dạ Âm, kêu rên nói: "Đợi chút nữa là tôi đi rồi, cho tôi ôm một cái."
Công ty đúng thật là còn rất nhiều việc, đặc biệt là dự án vừa hợp tới với Nghiêm gia, hơn nữa Mục Bạch còn nói cho hắn nghe một chút tin tức, sợ là gần đây nhất hắn sẽ không có một chút thời gian nào rảnh rỗi.
Phương Dạ Âm cũng đoán được là gần đây hắn bận nhiều công việc, hơn nữa khẳng định hắn không dám đi làm trễ, hơn nữa một đêm không ngủ người cậu có chút mệt mỏi, tinh thần cũng không tốt lắm, mất một chút tiện nghi cũng không thèm so đo với hắn.
Trên cổ Phương Dạ Âm còn lưu lại một ít dấu vết mà Tần Việt Phương để lại, qua một đêm dường như mờ đi một ít.
Tần Việt Phương yêu thích mà gặm đi gặm lại dấu vết đó, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Hắn nhéo lấy eo nhỏ của người dưới thân, hung hăng xoa bóp vài cái.
Cái eo nhỏ này, rõ ràng không có nhiều thịt mà sao lại mềm mại đến như vậy, còn có đôi chân này nữa, thoạt nhìn tinh tế vô lực lại cực kì chắc nịch, kẹp eo hắn tới hứng trí bừng bừng.
Nếu chú chim nhỏ này mỗi lần đều chủ động như vậy thì tốt rồi.
Tần Việt Phương càng nghĩ càng kích động, hắn liếm vành tai Phương Dạ Âm, giọng khàn khàn nói: "Bé cưng, tôi cứng rồi, em cho tôi làm một chút nhé." Phương Dạ Âm mặt không biểu tình nhìn hắn một cái: "Tôi buồn ngủ."
Tần Việt Phương híp mắt cọ vào cổ cậu, nắm lấy đôi tay nhỏ của đối phương mà đưa xuống dưới thân mình, hàm hồ nói: "Được mà, tôi biết em làm được."
Phương Dạ Âm bị hắn quấn lấy chịu không nổi, trầm mặt làm giúp hắn "chuyển động cơ học".
Tần Việt Phương còn có chút không vừa ý mà nói: "Bé cưng, anh muốn làm giống như hôm qua...."
*đổi xưng hô cho nó tình thú =)))
Phương Dạ Âm sắc mặt tối đen, hắn còn dám nhắc tới! Sau đó trực tiếp hung hăng bóp hắn một cái.
Có nam nhân nào mà chịu được như vậy, Tần Việt Phương phụt một chút liền bị dọa bắn ra, mặt mày đều đen lại.
Phương Dạ Âm xoa xoa tay, ngáp một cái thật lười biếng nói: "Anh ra rồi, tôi đi ngủ đây."
Tần Việt Phương nào cho cậu rời đi, hắn đem người áp đảo lên sô pha, hung tợn nói: "Nhóc thối, em cố ý!"
Phương Dạ Âm dùng biểu tình vô tội mà nhìn hắn, cậu chớp chớp đôi mắt ngập nước, giống hệt như đang nói, có chuyện gì liên quan đến tôi đâu?
Tần Việt Phương bị cậu làm cho ngứa ngáy, hắn hung hăng đè người lên sô pha hung hăng hôn một hồi, liếm láp từ nướu răng tới tận sâu trong yết hầu, dùng sức lại hung ác, quả thật muốn đem người dưới thân hôn tới tắt thở mới không cam tâm mà buông ra: "Chờ tối nay anh về lại xử lý em!"
Phương Dạ Âm nở nụ cười ngọt ngào: "Tôi còn chưa có đánh răng đấy."
Mặt Tần Việt Phương lại đen.
Sau khi Tần Việt Phương rời đi, Phương Dạ Âm liền quay trở lại trên giường mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ...
Đáng tiếc không có ngủ được bao lâu, chuông điện thoại di động liền kêu vang lên không ngừng.
Tên khốn Tần Việt Phương này, đi ra ngoài cũng không đem theo điện thoại à?
Ý thức vẫn còn mơ ngủ nên Phương Dạ Âm cực kỳ không vui, cậu có chút bực bội đem chăn che lại đỉnh đầu, ý đồ ngăn cách đi âm thanh ồn ào đó.
Một lát sau, chuông điện thoại di động ngưng lại, sau đó lại bắt đầu vang lên, như thế mà lặp đi lặp lại nhiều lần, dường như không làm cậu tỉnh dậy thì sẽ không ngưng lại một chút nào.
Phương Dạ Âm xoay người ngồi dậy, có chút tức giận mà vuốt vuốt khuôn mặt, cuối cùng cũng thanh tỉnh được một chút.
Cậu híp mắt lại, tìm được cái điện thoại di động đang phát ra âm thanh đang nằm trong tủ trên đầu giường.
Đây là điện thoại di động của cậu, lúc đầu vì đi học nên mới muốn có một cái điện thoại, Tần Việt Phương liền mua cho cậu một cái, nhưng cậu rất ít khi sử dụng đến nó, phần lớn thời gian đều bị cậu bỏ quên trên tủ ở đầu giường, trừ đôi khi dì Lưu lấy ra giúp cậu sạc điện, còn lại chẳng bao giờ dùng tới cả.
[ Anbel: Anh ơi cho em xin bí quyết với, em cũng muốn vậy lắm mà em thiếu nó 30p em chịu không nổi =))) ]
Giờ phút này trên điện thoại đang hiện lên thông báo một số lạ đang gọi nhưng khẳng định không phải là người xa lạ nào hết.
Nếu không sẽ không tới mức điện cho cậu một mực không ngừng nghỉ.
Phương Dạ Âm có chút ác độc nghĩ, có khi nào là Tần Việt Phương gặp tai nạn giao thông, bệnh viện đang một mực điện thoại cho cậu đi...
Cậu uể oải cầm điện thoại di động lên, ấn vào nút nghe máy.
"Alo?"
"Alo? Là Phương Dạ Âm đúng không? Tôi là lớp trưởng nè." Trong điện thoại là một giọng nam trẻ tuổi mang theo một chút khẩn trương.
Phương Dạ Âm mệt mỏi nhắm mắt lại, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?" Cậu từ lâu đã thường xuyên vắng học, sáng sớm đến trường học chào hỏi cũng không có ai quan tâm cậu, lớp trưởng này gọi điện chính là lần đầu tiên đấy.
"Cậu bây giờ có rảnh không? Có chuyện này...."
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng giọng nữ cực kỳ khó nghe, "Cậu ta nghe máy rồi đúng không? Đưa điện thoại cho tôi."
"Phương Dạ Âm, bây giờ đang là thời gian đi học, tại sao em không có mặt tại trường học vậy?"
Âm thanh người phụ nữ có chút hung dữ, âm điệu bén nhọn như đang rống lên, vừa chói tai lại cực kỳ khó nghe.
Phương Dạ Âm nhíu mày trả lời một câu, "Liên quan gì đến cô?"
Người phụ nữ dường như rất tức giận, nàng cả giận nói, "Tôi là trưởng khoa của trường cậu học!"
Phương Dạ Âm cười lạnh một tiếng, "Sau đó thì sao?"
Người phụ nữ bị thái độ không kiêng nể này của cậu chọc tức, vô cùng tức giận mà lẩm bẩm mắng thông qua điện thoại "quả thật là đứa không biết phép tắc gì cả.."
Phương Dạ Âm lần này không thèm trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, nằm trên giường xoa trán đang đau..
Thật là chẳng hiểu nổi....
Điện thoại rất nhanh lại reo lên, Phương Dạ Âm lúc này đã tỉnh táo hơn nhiều, cậu lạnh lùng nhìn điện thoại reo vang năm sáu phút mới không chút để ý mà bắt máy.
Nhanh chóng gọn gàng mà quăng một câu: "Có gì thì mau nói, có rắm thì mau phóng, đây là cơ hội cuối cùng cho mấy người."
Người bên đầu dây bên kia nặng nề thở dốc một vài giây mới cố nén tức giận mắng, giọng lạnh như băng: "Có bạn học tố cáo cậu ác ý mưu hại họ, hiện tại mau nhanh chóng tới trường một chuyến!"
Sau khi điện thoại cúp máy, biểu tình Phương Dạ Âm xuất hiện một tia nghiền ngẫm.
Ác ý mưu hại?