Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình

Chương 11




Lâm Văn Dương thấy cậu không nói câu nào cả, đắc ý cong cong khóe miệng, trong mắt lóe lên một tia thành công, chỗ sâu trong đôi mắt càng chứa đựng nhiều ghen ghét ác ý cùng giận dữ.

Gia cảnh cậu ta không tốt, khinh thường nhất là những tiểu thiếu gia nhà giàu, ngoài ý muốn phát hiện ra người dễ bị bắt nạt là Phương Dạ Âm, vào những lúc tâm tình khó chịu đều tìm cậu hung hăng nhục mạ một phen, tâm tình lại thoải mái hơn một chút.

Nhưng vô tình cậu ta lại phát hiện ra, Phương Dạ Âm căn bản chả phải một tiểu thiếu gia danh giá nhà nào cả.

Cậu ta khinh thường nhìn thân thể nhu nhược trước mặt, thấp giọng nói: "Đồ ghê tởm, mày cho rằng không ai phát hiện ra việc mà mày đang làm à?"

Phương Dạ Âm ngừng tay một chút, ánh mắt lạnh lùng liếc đối phương.

Lâm Văn Dương bị ánh mắt của cậu sợ tới giật mình, sau đó phản ứng lại mặt mũi tái xanh hết cả.

Tờ đơn trên tay bị ném xuống bàn.

"Mày trừng mắt nhìn tao làm cái gì?"

Phương Dạ Âm hơi nheo mắt lại không nói tiếng nào.

Lâm Văn Dương tựa hồ có chút bất chấp tất cả, chán ghét quét mắt liếc nhìn Phương Dạ Âm một cái, hừ lạnh nói: "Mày cho rằng không ai biết à, sâu bên trong người mày là cái thứ ghê tởm dơ bẩn như thế nào."

"Cậu có ý gì?" Phương Dạ Âm thấp giọng mở miệng, giọng nói lanh lãnh dễ nghe mang theo chút lạnh lẽo.

Lâm Văn Dương nói: "Bất quá chỉ là một tên được bao nuôi, cầm tiền "làm việc" đi giả làm tiểu thiếu gia nhà giàu, đúng là cái thứ mặt dày không biết xấu hổ mà."

Ngôn từ cậu ta hết sức độc ác châm chọc người trước mặt, trong mắt lóe lên ánh sáng, tựa hồ như muốn xem kỹ nét mặt người đối diện dáng vẻ tái nhợt, bộ dạng bị đả kích đến nổi lung lay sắp sụp đổ.

Thế nhưng là ngoài dự đoán, trên mặt Phương Dạ Âm chả có biểu tình nào cả, chỉ là thay đổi bàn tay gõ mặt bàn, âm thanh lộp cộp trầm mặc lại vang lên đều đặn.

Một lát sau, Phương Dạ Âm cong môi lại, trên mặt không có một chút ý cười, đôi mắt đen láy lướt qua nhìn người trước mặt.

"Cậu thì biết gì chứ? Chẳng lẽ cậu cũng đi Nam Phong Lâu "làm việc" à?"

Nam Phong Lâu chính là nơi mấy ngày hôm trước Tần Việt Phương dẫn hắn đi ăn tiệc — nơi gần đây đi nhất cũng chỉ có nơi đó, chỉ có ở đó mới có khả năng phát hiện hắn cùng Tần Việt Phương đi cùng với nhau. Bất quá nơi đó chỉ toàn là những người làm ăn lớn lui tới, người nghèo như Lâm Văn Dương căn bản không có tiền để đến những nơi xa hoa đó.

Lâm Văn Dương sửng sốt trước nụ cười tươi tắn của cậu, mất nửa ngày mới định thần lại, nhìn tới vẻ mặt trào phúng của đối phương, sắc mặt cậu đột nhiên trầm xuống.

"Cái miệng thối của mày đang nói gì vậy, tao là đường đường chính chính đi làm việc.". Vừa dứt lời, cậu ta nhìn thẳng vào mặt Phương Dạ Âm, lạnh lùng 'a' một tiếng: "Mày thừa nhận rồi, quả nhiên mày chẳng phải là tiểu thiếu gia nào cả, chỉ là một tên được bao nuôi."

"Liên quan cái mẹ gì đến cậu." Phương Dạ Âm không chút nào để ý nói, bộ dáng ưu nhã nói lời chửi thề cũng không làm cho người khác cảm thấy thô bỉ.

Lâm Văn Dương nhìn thấy bộ dạng cậu cao cao tại thượng, đột nhiên nổi giận đùng đùng, hung tợn nói: "Mày không sợ tao đem chuyện này đi nói cho người khác à?!"

Phương Dạ Âm cho cậu ta một ánh mắt 'mày bị ngốc à' sau đó cười như không cười mà xoay người lại.

Đôi tay cậu nắm lại chống cằm, lười biếng nói: "Nói chuyện gì chứ? Nói rằng cậu đi Nam Phong Lâu "làm việc" sau đó cũng bắt gặp tôi "làm việc" ở đó à? Ai mà tin chứ?"

Phương Dạ Âm nói quá mức chắc chắn, Lâm Văn Dương trừng mắt nhìn cậu, nửa ngày vẫn không nói nên lời nào.

Có lẽ là gần đây nhất bị Tần Việt Phương bắt nạt có chút tàn nhẫn, Phương Dạ Âm liếm liếm khóe miệng, có chút xúc động muốn "Ỷ mạnh hiếp yếu", vẻ mặt tươi cười càng thêm vài phần sâu hơn.

Cậu nhìn Lâm Việt Phương bằng ánh mắt vô tội lại chân thành tha thiết, nhẹ giọng nói: "Cậu bạn học này, nếu tôi nói rằng tôi đến đó để ăn cơm, bắt gặp cậu "làm việc" ở Nam Phong Lâu, vậy cậu cảm thấy rằng, mọi người sẽ tin tôi, hay là tin cậu?" ( =))))))

Sắc mặt Lâm Văn Dương tái nhợt lại.

Đương nhiên là tin tưởng cậu, không cần phải suy nghĩ gì nhiều cả. (cậu ở đây là PDA)

Gia cảnh cậu ta không tốt, có thời gian rảnh liền ra ngoài đi làm thêm, có đôi khi thậm chí còn muốn trốn học, nếu không phải là do thành tốt học tập khá tốt, nếu không thì căn bản không thể nào lên được nổi đại học này.

Mà Phương Dạ Âm lại là một tiểu công tử nhà giàu, đồng phục của trường đều được có người may mặc thiết kế riêng cho.

Phương Dạ Âm nhìn sắc mặt đối phương, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, khuôn mặt tuấn tú có thêm vẻ đẹp nhu mì, đẹp đến nổi mọi người xung quanh không rời mắt nổi.

Phương Dạ Âm gõ mạnh ngón tay lên tờ giấy trên mặt bàn, giọng nói ác liệt nhắc nhở nói: "Có phải là cậu quên mất điều gì không?"

Bộ dạng Lâm Văn Dương cứng đờ, cậu ta hung hăng cắn răng, trong mắt hiện lên dáng vẻ khuất phục không cam lòng, hắn không quay đầu lại mà vội vàng bỏ đi dường như chạy trốn chết.

Phương Dạ Âm từ từ ngưng cười, nhìn thoáng qua lựa chọn của Lâm Văn Dương, ồ, chọn chơi bóng rổ à.

Nhẹ nhàng nâng bút đánh vào nhiệm vụ hậu cần một cái, Phương Dạ Âm xoay xoay cán bút, chưa xé rách mặt nạ nên muốn làm chuyện gì cũng chưa được, cậu làm gì mà khách khí đến như vậy?

Tần thiếu từ xưa đến giờ chưa bao giờ không phải là một người tốt tính như vậy đâu.

Tác giả: Khi dễ ngươi, khi dễ ngươi, khi dễ ngươi, bạn học nhỏ chính là độc ác tới như vậy a~