Thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, sắp tới là cuộc thi thiết kế theo khối.
Cuộc thi khá là quan trọng quyết định điểm số cũng như tín chỉ, thậm chí cả cơ hội làm việc sau này nên học viên nào cũng tất bật chạy đôn đáo khắp trường.
Trường cũng mở cửa muộn đến Tám giờ tối cho học sinh có nhu cầu học thêm nữa.
Tuệ An vì cật lực muốn giữ lấy phần học bổng quý giá này nên ngày nào cũng ở đến đêm, đến nỗi bác bảo vệ phải trực tiếp lên đuổi cô về nhà mấy lần.
Phần Tuệ An, cô vẽ đi vẽ lại, ngặt một nỗi luôn có cảm giác bản thân đã thiếu mất thứ gì đó nên mãi đắn đo.
Trong ngôi trường này, cô là kẻ cô độc nhất, không có ai để hỏi han, chỉ đành dựa vào thực lực của mình mà bám lấy cơ hội mong manh này.
Bất luận gian nan ra sao đi chăng nữa, cô chưa có ý nghĩ muốn bỏ cuộc bao giờ.
Như thường lệ, đến Bảy giờ tối các học sinh tâm huyết nhất trường cũng lần lượt kéo nhau ra về với những tiếng kêu than, những cái ngáp ngắn ngáp dài.
Đối với họ, kỳ thi này nếu không quá xuất sắc cũng chẳng có vấn đề, nhưng đối với Tuệ An thì khác, đó là tiền, là cơ hội và là tương lai của cô.
Cô đứng lên, xoa bả vai ê ẩm đến đờ cả người, sau đó bước ra hành lang cô độc lặng nhìn hành lang dài hun hút.
Khoảng lặng cô đơn này chợt khiến cô cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy mình cũng muốn được nghỉ ngơi một chút.
- Không được.
Trần Tuệ An, mày đừng có mà lười biếng! - Cô nói thầm với chính mình, nhưng giữa hành lang vắng lặng như tờ này lại có cảm giác giọng nói của mình như đang vang vọng.
- Cẩn thận không khéo lại bệnh ngã ra đấy.
Một giọng nam trầm trầm vang lên, Tuệ An quay đầu nhìn thì hóa ra là người đã giải vây cho cô trong mấy ngày đầu vào trường.
Dáng anh ấy cao ráo, đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lùng nhưng cũng có nhu tình.
Lúc nào anh cũng toát lên thần thái rất cao ngạo, lãnh đạm nhưng cứ khiến người ta cảm giác có một sự nhẹ nhàng dịu dàng ẩn nhẫn đâu đó rất khó miêu tả, chỉ biết chắc anh là người có sự cuốn hút rất mãnh liệt.
Tuệ An cứ thế mà ngẩn ra nhìn anh, giờ cô mới hiểu biết bao người con gái mê mẩn anh đâu chỉ vì gia thế, vì gương mặt điển trai kia mà là vì khả năng hút người thiên phú của anh đã mê hoặc trái tim bao thiếu nữ.
- Chào anh.
Tôi là Trần Tuệ An.
À, chuyện lần trước nhờ có anh mà..
- Tôi là Khải Văn.
- Anh cứ thế mà cắt lời cô, ánh mắt cũng không dừng lại bên cô giây nào, Khải Văn ung dung bước vào phòng Thiết kế đưa mắt nhìn xấp giấy mà cô vẽ tái vẽ hồi vứt lung tung trên bàn, khóe môi kia không tự chủ mà vẽ lên một nụ cười.