Chim Công Trắng

Chim Công Trắng - Chương 12: Bạn trai






Hôm sau là thứ bảy, chập tối, Kỷ Nguyên ngồi xe điện ngầm, rồi đổi sang xe buýt, dằn vặt hơn hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc tới địa điểm thi thay đổi tạm thời ở ngoại thành.

Cô biết đường, buổi tối ở lại một nhà nghỉ lân cận, đặt xong đồng hồ báo thức liền lên giường đi ngủ sớm.

Năm giờ sáng cô đã thức dậy, ngủ lại không được.

Cô quen tự sắp xếp cho bản thân, nhưng cũng rất mong chờ có người hậu thuẫn trong lúc thi cử.

Cuộc thi sáng nay bắt đầu vào lúc tám giờ rưỡi, Kỷ Nguyên vội làm bài, cũng không kiểm tra mà đi ra sớm nửa tiếng.

Cô vội vàng đi tới cổng, từ xa nhìn cổng trường không thấy ai, nghĩ thầm có lẽ anh ở trong xe chờ cô.

Cô đi tới một dãy đỗ xe gần cổng trường, không có xe anh.

Kỷ Nguyên hơi bình tĩnh lại, tại sao ngây thơ như người mới mười mấy tuổi vậy.

Nảy sinh mong đợi với người khác, là thói quen rất xấu đó.

Cô đưa tay nhét thẻ dự thi vào ba lô, định đi qua cầu vượt, đến con đường đối diện ngồi xe về nhà.

Ai ngờ đi tới góc đường, dưới cây dù che nắng của một quầy bán quà vặt, Lý Mậu đang ngồi đó uống nước dừa.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây thường, nét mặt vui tươi, giống như đang đi nghỉ ở bãi biển.

Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười, đi qua.

Lý Mậu thấy cô, hỏi: “Sao em ra sớm thế?”

Cô không chịu nói thật.

“Nộp bài sớm, một là biết, hai là không biết, Kỷ Nguyên em là loại nào?”

Giọng điệu của anh giống như một vị giám thị.

Kỷ Nguyên chẳng phải loại nào cả, đã đọc phần quy định, bài luyện tập cũng đã làm, thất bại thì sẽ không thi.


Cô chán với thi cử, có chút hờn dỗi.

Lý Mậu bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Chắc là biết làm rồi, tôi phải thưởng cho em.”

“Thưởng cái gì?” Kỷ Nguyên đứng bên cạnh anh.

Lý Mậu đưa một cái hộp dài cho cô.

Kỷ Nguyên mở ra xem, là một cây bút máy.

Bây giờ vẫn còn người tặng bút máy, cô cũng hơi kinh ngạc.

Lý Mậu hỏi: “Thích không?”

Bút máy mang cái vỏ đồi mồi, hẳn là quý giá, Kỷ Nguyên rất biết điều gật đầu.

Lý Mậu đưa cho cô một lon nước dừa nhập khẩu, đóng gói màu xanh, in cây dừa màu xanh biếc, nói: “Bên này ánh mặt trời tốt, bầu không khí cũng tốt.”

Kỷ Nguyên ngồi xuống, hỏi: “Anh ra ngoài, tự mang theo đồ uống à?”

Lý Mậu cười nói: “Ông chủ quầy hàng này mua một thùng cho cháu trai bảo bối uống, chỉ chịu bán hai lon cho tôi.”

Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười.

Hai người ngồi dưới cây dù che nắng, nhàn nhã uống nước dừa, ánh nắng giữa trưa rọi trên cây bìm bìm màu xanh đối diện, hiện ra tia sáng lấp lánh nhàn nhạt.

Kỷ Nguyên không nhịn được lại mở hộp ra, nhìn kỹ càng kiểu dáng cây bút máy.

Lý Mậu thì đang nhìn cô.

Mái tóc cô buộc lên trông rất ngắn, giống như cái đuôi thỏ, vành tai đeo khuyên tai kim loại nho nhỏ, lộ vẻ nhẹ nhàng không gò bó, thường ngày cô xinh xắn như vậy, làn da trắng nõn, toàn thân tỏa ra hơi thở dịu dàng, sáng chói.

Nghĩ lại, anh chưa từng thấy cô tức giận, như là không dễ dàng làm khó người khác, cũng không dễ làm khó bản thân.

Lý Mậu cố ý nói: “Đây là cây bút máy tôi thích nhất.”

Kỷ Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt hơi kinh ngạc, vừa muốn nói gì đó, một bóng mờ nhào tới cây dù che nắng, không bắt lấy được, vang lên tiếng thê lương rồi ngã vào trong lòng cô.

Chỉ là chuyện trong giây lát, cánh tay Kỷ Nguyên bị móng vuốt cào trúng, bắt đầu đau rát.

Một con mèo to màu xám ngã phịch, giãy dụa trong lòng cô muốn ra ngoài, khoảnh khắc nó nhảy xuống, tựa như mũi tên nhảy sang cây bìm bìm ở đối diện.

Lý Mậu vội vàng đứng dậy, xem xét vết thương trên tay cô, nói: “Tôi đưa em đi tiêm vắc-xin.”

Cô không phản đối, đi theo anh đến bệnh viện lân cận.

Tới dịch vụ ngoại trú xếp hàng, đăng ký, vào phòng khám.

Lý Mậu đóng chi phí xong trở về, y tá đang tiêm thuốc cho Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên nhìn chằm chằm cây kim tiêm chui vào tĩnh mạch của mình, vẻ mặt cô trang trọng giống như một nghi lễ.

Anh bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, tâm tình thả lỏng một chút.

Y tá nhận hóa đơn, nói với Lý Mậu: “Thuốc nước và tăm bông đều ở đây, anh qua khử trùng miệng vết thương cho bạn gái anh đi.”

Đối với xưng hô bạn gái này, trên mặt Kỷ Nguyên chẳng có phản ứng gì.

Lý Mậu đồng ý.

Anh ngồi bên cạnh Kỷ Nguyên, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, lấy một cây tăm bông, thấm thuốc nước, thoa đều lên vết cào trên tay cô.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì cả.

Cô lại có gì để nói chứ? Anh nên biết rồi.

Anh nói: “Bút máy rớt hỏng thì có quan hệ gì? Em không buông tay, chỉ cào trúng cánh tay coi như may mắn, nếu như bị con mèo hoang kia cào trúng mắt thì sao?”

Cô nói: “Đó chỉ là phản xạ có điều kiện.”

Anh hỏi: “Phản xạ có điều kiện là không hất tay tránh đi sao?”

Cô im lặng.


Lý Mậu chầm chậm thoa miệng vết thương cho cô, có chút vui sướng.

Anh cảm thấy ngoài bản thân mình ra, còn yêu thích sâu sắc một người là cô, cảm giác như vậy bởi vì không cần dùng đến lý trí, ngược lại có thêm một loại không thể đoán trước.

“Chúng ta ở bên nhau được không?” Anh hỏi.

Kỷ Nguyên không đáp lại.

Anh lại hỏi: “Vui quá, nói không ra lời à?”

Cô hiểu lầm anh nhất thời có quá nhiều hứng khởi hơn là nghiêm túc.

Lý Mậu nhìn kỹ vẻ mặt thay đổi liên tục của Kỷ Nguyên, anh dẫn dắt: “Thích bút máy, hay là thích người tặng bút máy?”

Kỷ Nguyên rốt cuộc nhận ra anh đang giữ vững hô hấp, trong sắc mặt chẳng hề có chút dấu vết đùa bỡn.

Hóa ra, anh nghiêm túc hỏi cô.

Kỷ Nguyên thừa nhận, đáp: “Thích người hơn.”

Lý Mậu khẽ cười, cúi đầu hôn lên tóc cô một cái.

Trên mặt Kỷ Nguyên hơi nóng, đám mây đỏ ửng lên nhàn nhạt, hồi lâu sau vẫn chưa tan đi.

Anh rất vui vẻ, cười nói: “Chúng ta đi ăn gì đi, bây giờ đi ăn đồ chay.”

Kỷ Nguyên rốt cuộc phát hiện, hai người gặp nhau bao giờ cũng ăn uống, thay đổi đủ loại ăn uống.

Hai người rời khỏi bệnh viện, Lý Mậu lái xe đưa Kỷ Nguyên trở về nội thành, dọc đường im ắng, nói gì cũng như chưa nói.

Tới một quán ăn chay, hai người tìm chỗ yên tĩnh ngồi xuống, anh gọi đồ ăn.

Thức ăn chay phải làm ra tinh vi, tốn công hơn món ăn mặn.

Đồ ăn bưng lên, hai người thong thả dùng bữa.

Trong rau trộn có cà tím, một khúc nho nhỏ, rất mềm, bột

khoai lang làm vỏ ngoài, bánh bao lấy đậu hũ chiên làm nhân, hấp lên trông rất ngon miệng. Lý Mậu nhìn Kỷ Nguyên, hỏi: “Em không phải tròn hơn so với lúc mới tới à?”

Cô khựng lại, hỏi: “Cho nên tới đây ăn đồ chay?”

Anh cười nói: “Vừa tiêm vắc-xin xong, nếu ăn thức ăn mặn, sợ em bị dị ứng.”

Cô nghe xong, rất cảm động.

Ai ngờ anh nói: “Gần đây có một ngôi chùa lớn, em có muốn đến tạ ơn thần thánh không?”

“Vì sao em phải tạ ơn thần thánh?”

“Em có bạn trai tốt như vậy, không cần cảm ơn thần thánh sao?”

“…”

Anh cười gắp một củ sen trộm nấm hương bỏ vào bát cô.

Chờ hai người đều ăn no, Lý Mậu nói, không đi sở thú xem gấu túi nữa, đến thăm một ông lão ở gần đây.

Ông lão là thợ thủ công làm đồ đồng gia dụng thời Minh Thanh, chạm rỗng khắc hoa, đều rất tinh thông. Hiện tại người am hiểu tay nghề này không nhiều lắm, ông lão coi như một người.

Kỷ Nguyên nói được.

Hai người đi qua hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu, trong hẻm nhỏ có một căn nhà cũ có rất nhiều chuồng bồ câu. Trước cánh cổng, một ông lão đeo kính viễn thị đang nhờ ánh mặt trời suy nghĩ về ván cờ tướng.

Ông lão thấy Lý Mậu tới, còn rất vui vẻ, khuôn mặt tươi cười đón chào, hỏi: “Sao nhớ tới đến thăm lão hả?”

Lý Mậu nói: “Qua đây chơi cờ với ngài.”

Ông lão nở nụ cười, xua tay, nói: “Cậu nhiều kinh nghiệm rồi, không chơi với cậu nữa.”

Ông thấy Kỷ Nguyên đứng bên cạnh Lý Mậu, hỏi: “Cô bé có từng học đánh cờ tướng chưa?”


Kỷ Nguyên đáp đúng như thật: “Từng học ở lớp ngoại khóa hồi tiểu học.”

Ông lão vỗ bàn, nói: “Vậy cô đi!”

Ông lão bày bàn cờ, muốn cho cô đi trước, Kỷ Nguyên không phản đối, đánh trước, Lý Mậu ngồi bên cạnh xem bố cục của cô.

Hai người đánh được năm sáu mươi nước, ông lão nóng nảy, nói: “Cái cô bé này không được chút nào! Lý Mậu chơi cờ với tôi còn chừa chút tình! Cô chẳng nói chẳng rằng ăn luôn hai con xe hai con pháo của tôi!”

Kỷ Nguyên đang hào hứng, nói: “Nếu ngài muốn nhường cờ thì nên nói trước.”

Ông lão trơ mắt nhìn Kỷ Nguyên ngồi ngựa bay xe, lấy một quân của ông, kinh ngạc nói: “Sao chỉ học lớp ngoại khóa tiểu học lại lợi hại như vậy?”

Lý Mậu mỉm cười nói: “Lớp ngoại khóa cũng dạy qua sách vở đàng hoàng, không giống ngài chỉ đánh ẩu thôi.”

Ông lão cũng cười, nói: “Vốn chỉ có một thằng nhóc tinh ranh đáng ghét! Bây giờ còn hợp thành đôi, sau này không cần hai người đến nữa!”

Lý Mậu cười nói: “Ngày mai mời ngài đi uống trà sáng, nhận lỗi với ngài nhé.”

“Trà này có thể uống,” ông lão quay đầu nhìn Kỷ Nguyên, “Cô có đi uống trà sáng không?”

“Ngài vừa mới nói không cần cháu đến mà.”

“Cái cô bé này sao lại mang thù vậy hả!”

Kỷ Nguyên lựa chọn im lặng, ông lão này chọn chứng hay quên, thiên hạ vô địch…

Ông lão cười mỉm, rồi đưa Kỷ Nguyên đến phòng làm việc xem đồ đồng thời Thanh. Hình dáng đồ đồng cổ đại rất đẹp, có song ngư hồ điệp, đường vân như ý, có thứ kỹ thuật phức tạp một chút, giống như một bức tranh chạm rỗng.

Kỷ Nguyên hỏi: “Đều là tay nghề của ngài ư?”

Ông lão cười gật đầu, chỉ vào Lý Mậu cách đó không xa nói: “Thằng nhóc kia lợi hại hơn tôi nhiều.”

“Anh ấy cũng biết cái này?” Kỷ Nguyên không ngờ tới.

Ông lão xua tay, nói: “Cậu ta đâu chỉ biết cái này! Cậu ta lợi hại hơn nhiều, gia dụng cũ xưa mấy trăm năm tháo dỡ chuyển sang đây, đều bó thành từng mớ. Giường thì phức tạp một chút, có mấy trăm cấu tạo bằng gỗ. Nếu trộn lẫn với nhau, không ai biết cái nào là cái nào! Chỉ có cậu ta lấy ra chính xác, cũng tạo thành hình dáng.”

Kỷ Nguyên suy nghĩ, Lý Mậu thấy nhiều biết rộng mới có được sự nhạy bén này.

Ông lão nói: “Cậu ta tinh mắt, biết chọn đồ cũ, ánh mắt cô cũng không tệ, biết chọn người.”

Lỗ tai Kỷ Nguyên hơi nóng, Lý Mậu ở bên ngoài nhìn bản vẽ hoa văn cổ xưa trên đồ đồng, hoàn toàn không nghe thấy.

Cô cảm thấy tốt một chút.

Gần chập tối, Lý Mậu nói với ông lão đi về.

Trong hẻm nhỏ trở về, có một cái giếng cũ, hơi nước ẩm ướt, trên mặt tường cũ xưa có rêu xanh, mấy con ốc sen chìa râu bò trên đó, hai người dừng bước nhìn một lúc.

Lý Mậu hỏi: “Rêu xanh có giống đồng cỏ lớn không?”

Kỷ Nguyên nói: “Ừm, hơi giống, ốc sên chạy nhanh như ngựa chiến.”

Lý Mậu nhoẻn miệng cười.

Hai người hứng thú nhìn hồi lâu rồi mới trở về trong ánh xế chiều còn sót lại.