Chiêu Tuyết

Chiêu Tuyết - Chương 8: Sắc thụ hồn cùng








Tần Tố đứng ngoài ngọa phòng của Vương Tông Viêm, vô thức nắm chặt vạt áo.

Trốn không thoát được a, nhất định đi đến một bước này……Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hắn cũng không phải nữ nhân, cần gì phải so đo một đêm phóng túng.

“Thanh Thư, không vào sao?” Người kia đẩy cửa ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của hắn.

Tần Tố cúi đầu, bước nhanh vào phòng.

Vừa vào cửa, hắn đã nhanh chóng quét nhìn một lượt. Không quá lớn, có lẽ sẽ có mật thất.

“Thanh Thư, ngươi có thể tới, ta thật cao hứng.” Vương Tông Viêm tại yến tiệc uống khá nhiều rượu, nói chuyện đều thoang thoảng tản ra mùi rượu.

Tần Tố cúi đầu không nói.

“Muốn uống một chút không?” Vương Tông Viêm giơ giơ lên bầu rượu trong tay.

Uống chút rượu có lẽ sẽ làm hắn qua đêm nay dễ dàng hơn một chút, nhưng hắn sợ say rượu sẽ nói điều gì không nên nói, vì thế lắc đầu.

“Ta là sợ ngươi chịu không được a.” Vương tông viêm tà mị cười, điểm nhẹ môi Tần Tố.

Tần Tố ngượng ngùng nói không nên lời, càng không dám nhìn y, nhất nhất cúi đầu.

“Trên mặt đất chính là có vàng, ân?” Vương Tông Viêm trêu chọc nói, nâng lên cằm hắn.

Tần Tố đỏ mặt, không dám nhìn y.

“Thanh Thư thật là rất đáng yêu, chỉ sợ thánh nhân cũng sẽ không nhịn được.” Nói, liền hôn lên đi.

Trong miệng đầy vị rượu, còn có đầu lưỡi trơn ướt. Tần Tố không kháng cự, cũng không nghênh hợp, chỉ cứng ngắc đứng tại chỗ. Không phải ba tháng học vứt đi, mà vì hắn biết rõ, đối với nam nhân này, trúc trắc có lẽ là phản ứng tốt nhất. Đây cũng là phản ứng có thể bảo vệ hắn nhất. Xem tại lần điều tiên của hắn, Vương Tông Viêm chắc hẳn sẽ không quá mức.

Hôn hôn, Tần Tố đột nhiên cảm giác trời đất xoay chuyển, lúc phục hồi tinh thần thì đã bị ôm đến trên giường.

“Đại nhân……..Ngươi……..” Tần Tố đỏ mặt, ngượng ngùng mà mê người.

“Còn gọi ta đại nhân? Ân? Phải phạt.” Vương Tông Viêm vừa nói vừa cởi bỏ đai lưng cùng vạt áo Tần Tố, bắt đầu khẳng phệ xương quai xanh của hắn.

“………..Tông…….Ân…………..Tông Viêm.” Tần Tố vừa khinh suyễn, vừa đứt quãng gọi.

“Ngoan, đây là ban thưởng……..”

“A…….Đừng………….” Nụ hoa trước ngực bị người duyện cắn, Tần Tố ‘nhịn không được’ ‘thở gấp’. Thân thể cũng không ngừng run rẩy.

“Thanh thư, ngươi thật mẫn cảm.” Vương tông viêm cười nhẹ, vừa khai phá thân thể hắn.

Y phục nửa cời để lộ ra một phần thân thể trắng nõn, cùng hai điểm hồng hồng vừa được yêu thương kia, cộng thêm vẻ mặt mờ mịt hoang mang, có vẻ chọc người đến cực điểm.

“Thanh thư, ngươi đẹp quá……” Vương tông viêm cởi xiêm y của hắn ra, vuốt ve thân thể hắn, lưu lại dấu hôn đỏ thẫm ở khắp nơi.

Tần Tố nhẹ giọng rên rỉ, trong mắt nhưng lại một mảnh thanh minh. Vì vậy nhắm mắt lại, không nhìn tới, không nghĩ nữa.

“Ân………Không……….Đau………..” Dị vật đi vào trong cơ thể, loại cảm giác này, rất không thoải mái.

“Thả lòng, bằng không sẽ càng đau.”

Tần Tố miễn cưỡng thả lỏng chút ít, lại thêm một ngón tay.

“Ngô………” Tần Tố vùi mặt vào ngực người kia, lặng lẽ chịu đựng.

Có dịch thể lạnh lẽo chảy vào người hắn, là nhuyễn cao gì đó a.

“Cái kia……..Là cái gì……….” Tần Tố biết rõ nhưng vẫn hỏi, thanh âm còn mang theo run rẩy, khiến người thương tiếc.

“Là chút ít gì đó sẽ làm ngươi thoải mái.” Vương Tông Viêm cắn vành tai của hắn nói.

Ngón tay càn quấy trong thân truyền đến cảm giác không tốt, mặc dù có nhuyễn cao, nhưng…vẫn rất khó chịu. Hắn không thể không chịu qua loại huấn luyện này, nhưng đều chỉ có một chút liền ngừng lại, cũng không miễn cưỡng như hiện tại.

“Ân…… Thật kỳ quái……” Tần tố hơi ngẩng đầu, đôi mắt ủng hơi nước mông lung. Nhuyễn cao kia ắt hẳn còn có chút thôi tình dược.

“Không có việc gì, chỉ là một điểm gì đó cho ngươi dễ chịu thôi.” Vương Tông Viêm ôn nhu hôn lên môi hắn, mắt hắn, rút ngón tay ra.

Có chút hư không, còn có……….Tâm chìm đến vực sâu tuyệt vọng.

Thân thể Tần Tố hơi thả lỏng, tâm lại trầm xuống. Hắn đương nhiên biết rõ sắp tới sẽ là gì……….

“A____Đau, đừng, đi ra…………” Tần Tố khóc nức nở. Lần này cũng không phải giả vờ………….

“Rất nhanh sẽ không đau, thả lỏng.” Vương tông viêm cau mày nói. Chết tiệt, hảo chặt, giáp đến y cũng đau.

Tần Tố không dám động, vùi mặt vào ngực y nức nở, tiếng khóc trầm thấp càng làm cho huyết mạch kẻ khác sục sôi.

………Nhịn không được.

Vương Tông Viêm giữ chặt thắt lưng Tần Tố từ từ luật động. Tần Tố cố nén khó chịu, đem kêu đau đè thấp thành rên rỉ cùng thở dốc.

“Nhẹ……Điểm nhẹ……” Thân thể dần thích ứng nhịp ra vào, có lẽ là dược hiệu phát huy tác dụng, cuối cùng không còn quá đau đớn, thậm chí……Còn có loại khoái cảm làm hắn xấu hổ, nhục nhã muốn chết…..

Từng đợt tê dại dọc theo sống lưng lan tràn khắp cơ thể, từng chút một đánh tan hồn phách của hắn.

Linh hồn hắn tựa hồ cứ như vậy rời bỏ thân thể, nhìn bản thân dưới tay kẻ thù đùa bỡn không chịu được mà trở nên *** đãng như thế, lại vẫn phải uốn mình theo người, thật sự là thực tức cười……….

“Từ bỏ………..Ngô……….Đừng……………” thanh âm cầu xin mang theo kiều mỵ phiến tình xa lạ, ngược lại khiến người càng thêm hưng phấn.

Mặc kệ hắn cầu xin thế nào, Vương Tông Viêm vẫn giống như chưa nếm được mỹ vị, càng ra sức chế trụ vòng eo mảnh khảnh của hắn, phân thân nóng rực mãnh liệt tiến vào tiểu huyệt nhanh trất.

“Tông Viêm………..Đừng………..Ngô………Ân….” Tần Tố đứt quãng rên rỉ, lại vừa phải kìm nén cảm giác buồn nôn………

Nức nở cầu xin cùng rên rỉ kéo dài đến hơn nửa đêm mới dừng lại…………