Chiêu Tuyết

Chiêu Tuyết - Chương 25: Thiên lao tương đối








“Tứ nương, ta thực có lỗi với y.” Tần Tố nhắm mắt lại, khẽ nói.

Tứ nương trầm mặc. Không khể không nghe tin đồn khắp thành Trường An, quốc cữu Vương Tông Viêm mê luyến một thiếu nên tên gọi Từ Thanh Thư, muôn vàn dung túng muôn vàn sủng ái, thậm chí còn bởi vì cơ thiếp luyến đồng trong phủ đắc tội hắn mà phân phát toàn bộ.

Ai ngờ, thiếu niên kia cũng chỉ là vì báo thù. Một tờ ngự trạng, toàn thành đều biết.

Vương gia sụp đổ, thiếu niên kia cũng không biết tung tích.

Có người nói, hắn làm việc tốt, nhẫn nhục vì đại nghĩa. Có người nói, hắn là kẻ điên, lại cam nguyện đi làm nam sủng của người. Cũng có người nói, Vương Tông Viêm tình thâm ý trọng như vậy, hắn lại làm việc ấy, xem như vong ân phụ nghĩa….Bất luận thế nào, ánh mắt thế nhân nhìn hắn, cuối cùng vẫn có một phần khinh thường, đám sĩ phu tự cho mình thanh cao cũng càng thêm khinh thường, tựa hồ như vậy mình mới có vẻ cao quý chút ít, buồn cười, thật đáng buồn!

Thế nhân nhìn hắn, rốt cục vẫn là luyến bế xu nịnh, dĩ sắc thị nhân.

Ai lại có thể biết rõ, hắn giao ra bao phần chân tình, bị bao nhiêu dày vò.

“Không sai, ngươi thực có lỗi với y, nhưng ngươi không phụ lòng Tần gia. Sự đời không thể cầu toàn, nếu quá tham lam, chỉ sợ hai bên ngươi đều phải có lỗi. Quyết định, sẽ không thể quay đầu.”

Tần Tố buồn bã cười, chậm rãi nói: “Vô tình, con hát vô nghĩa….Ha ha, ha ha, Tần Tố chính là kẻ vô tình vô nghĩa.”

Tứ nương ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

“Đừng nên nghĩ nữa, Tần Tố a Tần Tố, ngươi chính là nghĩ quá nhiều, cầu toàn quá nhiều, mới bị rơi vào kết cục cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Ngươi nếu thật sự vô tình vô nghĩa, làm gì lại thống khổ như vậy.”

Suy cho cùng, vẫn là do hắn quá thiện lương. Vương Tông Viêm là gì của hắn, là kẻ thù diệt môn của hắn a, nếu hắn thật sự vô tình vô nghĩa, thì cần gì vài phần chân tình chân nghĩa, báo thù chính là báo thù, cần gì giao ra một lòng.

“Ngươi nhất định phải luôn nhìn về phía trước, Tần Tố a, đừng quên những lời này, vì chính ngươi, hảo hảo mà sống.”

“Muốn đi?” Lý Ký cạn chén rượu, hỏi.

Tần Tố bước vào phòng, nhẹ nhàng gật đầu.

“Gia, không lưu lại một hồi sao?” Mỹ nhân ở bên quyến luyến, một đôi mắt đẹp đong đưa ẩn tình.

Tần Tố cứng người, trong nháy mắt, hắn giống như nhìn thấy chính bản thân mình.

Ngọt ngào, hờn dỗi, ngượng ngùng, vô tội, đau đớn….Hắn đều làm được đến, hắn và những người ở Túy Xuân lâu, vốn không có gì khác biệt.

“Hôm  nay không được, có rảnh lại đến.” Lý Ký điểm nhẹ trán giai nhân, đứng dậy bước đi.

Cười đến ôn nhu, đi đến vô tình.

Nam nhân này, cũng là con hát khéo diễn trò, Tần Tố dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng.

“Sao không uống lâu một chút, túy ngọa mỹ nhân tất chẳng lẽ không phải chuyện vui?” Tần Tố dựa cửa mỉm cười, dáng vẻ hờ hững lại mang vài phần thanh tao.

“So về túy ngọa mỹ nhân tất, ta càng thích tỉnh chưởng thiên hạ.” Lý Ký cười, có chút ngạo nghễ, có chút phóng túng, một thân trầm tư. (tỉnh chường thiên hạ: tỉnh táo mà nắm giữ đại quyền thiên hạ >< túy ngọa mỹ nhân tất: say nằm dưới váy mỹ nhân.) Tần Tố hạ mi, hơi hơi mỉm cười. Có một số người, quả nhiên là nên đứng ở nơi cao nhất, ngạo thị chúng sinh. “Ta muốn đi gặp một người.” Tần Tố nói. “Nhất định phải gặp sao?” “Là.” “….Được rồi.” Đi theo ngục tốt xuyên qua hành lang dài âm trầm ẩm ướt trong thiên lao, Tần Tố một vẻ nghiêm nghị. Tiếng bước chân loẹt xoẹt vang lên, hòa với tiếng cười mắng nửa điên nửa dại của phạm nhân, tạo thành một loại yên tĩnh mà lại ồn ào đến quỷ dị. Thiên lao rất tối, ngọn đèn tường hiu hắt, âm lãnh chập chờn theo gió thổi. Trên mặt đất cũng ẩm ướt, còn có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọt từ nơi nào đó truyền đến. “Tới.” Ngục tốt không thấy rõ được diện mạo nói ra thứ thanh âm khàn khàn, trầm đục, vừa nói vừa mở cửa. Sạch hơn chút ít so với hắn tưởng tượng. Thạch thất kín mít, chỉ chừa lại một cửa sổ nhỏ gần mái nhà cùng cửa sắt nặng trịch, trong thạch thất còn có giường đá và bàn đá, nhưng há có thể so sánh với Vương phủ tráng lệ sao?  “Ngươi tới sớm hơn ta nghĩ.” Vương Tông Viêm ngồi trên giường đá, nhìn người bước vào. “Sớm muộn đều phải gặp, chi bằng sớm chút.” Tần Tố tùy ý ngồi ở ghế đá, nhàn nhạt nói. Vương Tông Viêm nhìn hắn hồi lâu, nói: “Trước kia, ngươi không khai tâm, giờ ta đã hiểu. Thế nhưng đại thù đã báo, vì cái gì ngươi vẫn âu sầu không vui?” Trước kia không khai tâm, là vì ngươi. Hiện tại không khai tâm, nhưng lại vẫn là vì ngươi. Tần Tố cúi đầu, nói khẽ: “Không thể vui, cũng không quá buồn.” Sai, là quá đáng vui, quá đáng buồn, nên cuối cùng không biết nên vui hay nên buồn. Vương Tông Viêm cười tự giễu, không nói. “Hỏa hoạn ở Tần gia, là ngươi phái người phóng?” Tần Tố hỏi. “Phải hay không phải còn quan trọng sao? Đã đến tình cảnh này, thêm chút ít tội danh cũng có khác gì đâu.” “Ta chỉ là muốn biết rõ sự thật mà thôi.” “Sự thật, căn bản không có cái gọi là sự thật đích thực!” Vương Tông Viêm đột nhiên cao giọng nói, “Ngươi cho rằng cái gì mới là sự thật? Ta bức ca ca của ngươi tự sát, diệt cả Tần gia, ta độc hại dân chúng, khiến lòng người oán thán, ta tư thông Liêu quốc, phản quốc cầu vinh không phải là sự thật sao?!” Tần Tố cúi đầu không nói: “Ta biết rõ ngươi không có phản quốc.” “Ta có, ta đích xác cùng Liêu quốc ký minh ước, cũng tiết lộ quân tình của Đại Nghiệp, đích thật là phản quốc.” “Ta biết ngươi còn có hậu chiêu, chỉ là hiện tại không thể thực hiện được nữa.” Tần Tố nói. “Không sai….Không thể thực hiện được nữa, ngược lại lại thành tội danh thông đồng với địch phản quốc. Thôi, ta không muốn nhắc lại nữa.” Vương Tông Viêm thở dài nói. “……” “Có chuyện ta không rõ, hiện tại vừa vặn có thể hỏi ngươi.” Vương Tông Viêm nói. “Mời hỏi.” “Chuyện ta cùng Liêu quốc ký kết tuy vẫn âm thầm thương nghị, nhưng chính thức kết minh lại là chuyện gần đây, ngươi làm sao lại biết được? Còn có, ngươi ra ngoài học tập chưa về, là ai nói cho ngươi tin tức của Tần gia?” “Tần Lam, ca ca của ta.” “Đại ca của ngươi….Ha ha, quả nhiên là hắn.” Vương Tông Viêm cười cười, nói, “Ngươi biết hắn là ai không?” Tần Tố lắc đầu. “Hoàng tộc Đại Nghiệp trước giờ luôn có một chi ám vệ bảo vệ, ta cũng không biết lực lượng này có bao nhiêu, nhưng xác thực tồn tại, bọn họ cũng phụ trách điều tra quan viên, thu thập tình báo, âm thầm giám thị, bảo vệ hoàng tộc. Đại ca của ngươi chính là một trong số đó.” “Ngươi gạt người! Đại ca của ta vốn không có võ, huống hồ chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ….” “Không có võ? Ha ha, đây cũng không phải do ngươi nói là được. Các ngươi lớn lên bên nhau từ nhỏ, chẳng lẽ còn thật sự ngày ngày khắc khắc dính vào một chỗ? Tần gia chẳng qua chỉ là sĩ tộc lụn bại, không còn nhiều điền sản, ngươi lại có thể lớn lên mà áo cơm không lo, ngươi nghĩ đó là vì sao?” “…..” “Theo ta được biết, mỗi đời trưởng tử Tần gia đều là ám vệ, thuần phục hoàng đế cùng thái tử. Tần Lam, là người của thái tử, cũng là đương kim hoàng đế.” Tần Tố ngơ ngác nhìn y, lắc đầu không dám tin. “Ngươi thật cho rằng ca ca ngươi thám thính được tin tức trọng yếu như vậy lại có thể truyền được cho ngươi? Vương phủ há lại vô năng đến thế.” Vương Tông Viêm nở nụ cười nói, “Không chịu nổi ngược đãi mà tự sát thân vong sao, sự thật chính là ngay từ đầu hắn đã cố ý tiếp cận ta, ta cũng không có lòng nghi ngờ, chỉ là tiếp xúc lâu ngày liền cảm thấy có vài điểm khác thường, về phần đó ca ca ngươi còn không cẩn trọng bằng ngươi, a, đại khái cũng là bởi vì ta đối ngươi căn bản không muốn nghi ngờ. Về sau sự tình bại lộ, hắn không chịu nhận tội, rồi tự sát, không ngờ hắn trước khi chết lại lưu lại tin tức cho ngươi, kéo ngươi cùng hạ thủy. Tần gia, thật là đối hoàng thất trung tâm như một a.”