Editor: Sapoche
Khi Mạnh Đan Chi đến cửa hàng, Hứa Hạnh đang xem phim.
“Bắt cá.” Cô gõ gõ bàn, “Tháng sau cửa hàng không nhận đơn đặt hàng, tớ có việc bận.”
Hứa Hạnh hỏi: “Chuyện gì thế?”
Mạnh Đan Chi nói chuyện sẽ thiết kế sườn xám cho đoàn làm phim cho cô ấy nghe.
Không ngờ Hứa Hạnh lại rất có hứng thú với chuyện này, “Chuyện này mất bao lâu?”
Mạnh Đan Chi đi về phía sau quầy sửa sang lại đồ này nọ, thuận miệng nói: “Cậu hỏi tớ sao tớ biết được, đến lúc đó xem tình hình đi.”
Trước mắt chỉ là nói chuyện sơ sơ với Trương Sính Vũ thôi, chi tiết mọi chuyện cũng chưa có nói qua, chắc chắn phải có kịch bản chắc chắn.
Thậm chí có thể tiến vào đoàn làm phim.
Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, hơn nữa trong tiệm cũng không còn ai khác.
Cách lễ hội văn hóa chỉ còn mấy ngày, hai ngày nay trong trường học đã làm đồ trao giải, khắp nơi đều có quảng cáo, vô cùng náo nhiệt.
Mạnh Đan Chi chán chết đi được, nhận được điện thoại của Trần Thư Âm: “Trước lễ đính hôn, cũng phải tổ chức tiệc độc thân chứ?”
“Phải làm chứ, phải làm tiệc tiễn độc thân chứ.” Cô nói.
“Cái này có gì khác nhau chứ? Không phải chỉ là một cái tên thôi à.”
“Cậu cũng nói đấy, tên khác nhau mà.”
Trần Thư Âm không biết nói sao cho phải: “OK OK, cậu nói đã nói không thể không lấy, chị em chúng ta phải đi chứ.”
“Có thể.”
Quả thật đã lâu rồi Mạnh Đan Chi không có đi chơi với hội chị em.
Chiều tối sau khi ăn chút ở căn tin trường, cô và Hứa Hạnh lại đến hội trường, mấy hội nhóm đều đang xếp hàng ngồi nói chuyện.
“Không ngờ cuối cùng tiết mục này lại được thêm vào.” Trịnh Tâm Nhiễm luôn không hợp với lớp trưởng Lý Hoa, “Mặc dù nhìn qua thì không hề liên quan đến cậu.”
“Là trường cũ của đàn anh Chu, anh ấy đáp ứng cũng chẳng kỳ lạ, hơn nữa không phải chỉ có mỗi anh ấy, dù sao trường chúng ta là một trường tốt.”
“Tớ muốn chọn đàn anh Chu, đáng tiếc là tớ chắc không chọn được.”
Có người thấy cô đến, hỏi: “Mạnh Đan Chi, cậu ở trong danh sách sao?”
Mạnh Đan Chi nghĩ không biết bọn họ nói là cái gì, “Không biết, có thể là vậy, chờ trường học công khai sẽ biết.”
“Cậu có thành tích tốt như thế, chắc là có cậu.”
“Cậu và đàn anh Chu cùng nhau lên sân khấu, rất đẹp mắt nha!”
Mạnh Đan Chi chỉ cười, không trả lời câu hỏi đó.
Nếu bọn họ biết đàn anh Chu sẽ nhanh chóng đính hôn với cô, còn không biết sẽ ầm ĩ chê cười thế nào đâu.
Không biết bao lâu, cô nhận được tin nhắn của Chu Yến Kinh.
[Tối nay bận việc, không đến đón em được.]
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Đan Chi là cô sẽ đến tìm anh, dù sao đi bộ cũng chỉ mất khoảng mười phút, sau đó mới phản ứng lại có chuyện gì với anh sao.
Khoảng thời gian sau khi về nước này, Chu Yến Kinh ngoại trừ bận chuyện ở phòng thông dịch thì không còn chuyện gì khác.
Cô quanh co lòng vòng hỏi: [Vậy tan làm anh về nhà sao?]
Chu Yến Kinh: [Không về]
Còn muốn không về nhà à.
Mạnh Đan Chi cũng không hỏi lại, cô đối với chuyện sau khi tan làm của Chu Yến Kinh cũng không muốn hỏi kĩ, đây chính là sinh hoạt cá nhân của mỗi người.
Thật giống như trong trường học, cô cũng sẽ không nói toàn bộ cho Chu Yến Kinh biết.
Cô lại đánh chữ gửi qua.
-
Sau khi gửi qua hai chữ “Không về”, Chu Yến Kinh đẩy cửa bước vào.
Anh làm chuyện gì cũng đều có thói quen lên thời gian trước, đây là thói quen được dưỡng thành khi làm phiên dịch, để tránh bởi vì sự cố ngoài ý muốn làm chậm trễ công việc.
Lúc này trong ghế lô đã có sẵn vài người ngồi.
Mọi người đều đã là bạn bè nhiều năm cũng rất lâu chưa gặp, mọi người đều có chút xúc động nhưng không lâu sau đó đã thấy được dáng vẻ quen thuộc đứng lên.
“Yến Kinh, ở đây.” Tô Khản đứng lên, anh ấy để đầu đinh, khác hoàn toàn với dáng vẻ phong lưu phóng khoáng trước kia.
Chu Yến Kinh gật đầu, thoáng nhìn sơ qua: “Đều đến hết rồi?”
“Cũng kha khá rồi, chúng ta khó khăn lắm mới có thời gian tề tựu đông đủ thế này, không dễ dàng gì.” Tô Khản rót cho anh ly rượu, “Chiếu Thanh không đến, nói là có việc.”
“Sau khi tan làm có thể uống rượu sau?” Anh ấy hỏi.
Chu Yến Kinh cười, “Đương nhiên có thể.”
Chỉ mới nói có mấy câu thôi, bọn họ đã quay về trạng thái mấy năm trước, ngoại trừ đề tài về quốc tế, là biến hóa xảy ra mấy năm gần đây.
Ví dụ như ai thoát kiếp độc thân, ai đang làm công việc gì.
Tô Khản bỗng thấy xúc động: “Năm trước Yến Kinh trở về, tớ còn chẳng biết, vì đang bị ba tớ phạt cải tạo trong nông trường.”
Khi Mạnh Đan Chi trả lời tin nhắn, Chu Yến Kinh đang uống rượu nghe Tô Khản nói chuyện, đầu ngón tay gõ nhẹ, nhìn nội dung trên màn hình.
[Nếu anh trở về thì đừng gây tiếng động nhé.]
Anh hình như có thể tưởng tượng được dáng vẻ người đối diện khi nói lời thế này.
Chu Yến Kinh đang muốn trả lời “Được” thì Tô Khản đã chồm đầu qua: “Này phiên dịch viên Chu, trước mặt chúng tớ mà chơi di động không ổn lắm đâu?”
Tô Khản gõ gõ bàn, nhắc nhở anh.
Chu Yến Kinh ngẩng đầu lên, thuận miệng: “Ai nói các cậu không ai nhắc nhở.”
“Câu nói này củ cậu khiến tôi đau lòng quá.” Tô Khản u oán than một câu.
Tuy đã lâu chưa gặp, nhưng rất hiểu tính cách của nhau, lời nói xạo lúc đấy đã rất nhanh trở lại bầu không khí lúc đầu.
“Có lần khi các sếp lớn của tớ đang xem tin tức, đúng lúc đó Chu Yến Kinh xuất hiện trên màn hình TV, tớ đã nói đây là bạn của tớ.”
Tô Khản cười hì hì: “Một tin tớ cũng không thấy.”
Những người khác đều cười ầm lên: “Cậu rất không được rồi.”
Bọn họ nói đều là những việc nhỏ mà Chu Yến Kinh biết hoặc cũng không biết, rượu hơn nửa mọi người mới nhớ đến mục đích ban đầu.
“Lần này cậu trở về có đi nữa không?” Có người hỏi.
Chu Yến Kinh ừm: “Cũng không khác nhau lắm, nhiều nhất là đi công tác thôi.”
Dị Khả Tung nhìn qua: “Lần trước sau khi có tin tức cậu trở về, có vài nữ sinh đến tìm tớ để xin WeChat tớ đấy.”
Trong trường học, Chu Yến Kinh là nhân vật vô cùng nổi tiếng.
Bây giờ sau khi tăng thêm nét đẹp trong lý lịch, nhìn qua cái gì cũng thấy hấp dẫn hơn người thường.
“Cậu cho sao?” Chu Yến Kinh hỏi.
“Không có, không qua sự đồng ý của cậu thì không cho.” Dị Khả Tung nhún vai, anh ấy và Chu Yến Kinh là bạn cùng phòng, đương nhiên biết tính cách của anh như thế nào.
Có người cũng không muốn để cho người khác làm chủ cuộc sống của mình.
Chu Yến Kinh cười nhạt: “Sau này cũng đừng cho nữa, tớ sắp có vợ rồi.”
Từng giọng hoảng sợ từng đợt lớn dần lên.
“Vợ?”
“Cậu kết hôn?”
“Không phải chứ, cậu thế mà lại là người đầu tiên rơi vào mộ phần hôn nhân trong nhóm chúng ta à?”
Chu Yến Kinh hạ chén rượu xuống: “Chưa kết hôn, đính hôn thôi.”
Anh đi năm năm trở về cũng rất vội vàng, đi được cũng vội vàng, không kịp nói cái gì.
Có người lập tức lên tinh thần, đã nói hẹn trước mấy lần cũng chưa hẹn ra được, đoán: “Từ từ, không phải là người đẹp tóc vàng ở nước ngoài chứ?”
“Không thể nào, thẩm mỹ của Yến Kinh vẫn là người Châu Á đấy.” Dị Khả Tung không tin.
“Nếu đối phương là người trong nước hay là thế, cũng có thể là người quen chứ.” Có người trêu chọc.
Chu Yến Kinh nghe mọi người nói xong, “Người Trung Quốc.”
Tô Khản nói: “Tôi vẫn thích những cô gái nước mình hơn.”
Anh ấy phát hiện Chu Yến Kinh không lảng tránh với vấn đề này, vốn dĩ muốn hỏi anh là ai thế, cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ là sau khi ra về hai người đúng cùng nhau.
-
Tô Khản vẫn không nhịn được, hạ giọng hỏi: “Tớ có quen biết không?”
“Quen.” Chu Yến Kinh thu mắt liếc nhìn anh ấy một cái.