Chiếu Sáng, Sưởi Ấm

Chương 12: Tổn thương




Cô gái nhỏ hôm ấy, màn đêm buông xuống, sau khi nhắn tin với Long thì cô đặt điện thoại lên giường và chuẩn bị lên giường. Phòng cô là một nhà kho nhỏ ở tầng trên cùng nên thường xuyên phải cẩn thận không thể gây ra tiếng động.

Cô luôn khóa cửa phòng để cho có sự riêng tư, thoải mái. Bỗng có tiếng lạch cạch phát ra từ tay nắm cửa. Cô hốt hoảng, không biết làm gì cả, bản thân chỉ có thể chạy ra giữ cửa. Nhưng sức cô cũng chẳng đọ nổi, rất nhanh cửa đã bị phá khóa thành công.

Ở ngoài là dượng cô, người ông bốc lên một mùi rượu nồng nặc tới khó thở. Vốn dĩ ban đầu chỉ tưởng ông đi nhầm phòng nên cô đã vội vàng giỉa thích. Rõ ràng ông ta nghe được nhưng đã cố tình làm ngơ, tay bắt đầu cởi thắt lưng ở quần, ngày một tiến tới gần cô.

Trong cơn hoảng loạn, cô tiến tới bàn học, vơ đại một quyển vở gần đó mà đập vào đầu ông ấy.

"Con bé này, sao lại đập vào đầu tao thế hả?"

Ông nắm chặt cổ tay cô, chuẩn bị cởi cúc áo thứ hai rồi thứ ba ra thì cô dùng chân đá vào ông ta rồi kịp hét lên một tiếng. Tiếng hét ấy của cô làm kinh động tới mọi người trong nhà.

"12 giờ đêm mày có để cho người ta ngủ hay không?"

Thấy ngư một bãi chiến trường, mẹ cô chẳng quan tâm đúng sai mà đã chửi cô là loại đ**m rồi. Cô chẳng nghe lọt tai mà gọi báo cảnh sát ngay trong đêm. Cảnh sát đã tới, đưa hai người họ tới cơ quan để lấy lời khai. Trên đường đi, cô nhắn cho Long, đôi bàn tay run run, cổ tay vẫn còn dấu vết đỏ do người đàn ông kia gây ra. Vẫn giữ nguyên mọi thứ.

Ở bên này sau khi nhận được tin của cô, anh đã phi xe ngay trong đêm tối.

"Không tính làm luận văn à?"

"Mày lưu hộ tao, có chuyện gấp rồi."



Anh tới vị trí cô gửi ngay trong đêm. Hai người ôm chầm lấy nhau, bản thân đã suýt mất đi sự trong sạch. Họ lấy lời khai nhưng đều bị bên kia gây sức ép.

"Tôi say rượu thì biết cái gì chứ. Sao lại tin lời một đứa trẻ thế hả?"

"Ông im mẹ mồm đi, nói chúng hai người đéo có tư cách làm cha mẹ hiểu không?"

"Mày là ai mà xía vào chuyện gia đình tao?"

"Tôi là người yêu của bé." Như mọi lần, khi anh nhúng tay vào giúp đỡ cô, anh đều tự nhận là anh trai cô, lần này đã có chút khác biệt.

Dựa vào thực tế và quan sát được, có dấu hiệu cửa bị cạy khóa, trên sàn là thắt lưng của ông ta và qua xét nghiệm cho thấy trên cổ tay cô có xuất hiện dấu vân tay của dượng cô. Cộng thêm với việc nồng độ cồn ở mức trung bình, có thể ông vẫn còn nhận thức được.

Đám người đó chỉ bị phạt mức 3 triệu vì chưa có đủ bằng chứng cụ thể nào khác.

"Tạm thời anh sẽ đưa em về nhà chị anh, chịu không?" Anh hỏi cô sau khi ra khỏi trạm cảnh sát.

Họ lên xe máy ngồi và cùng nhau băng qua màn đêm. Cô ôm chặt anh, dựa vào lưng anh rồi nhìn đường phố khi đêm tối.

Người mở cửa cho họ là một người khoảng độ 25 tuổi.

"Vào đây đi em." Chị của Long mở cửa, dang tay đỡ cô vào nhà.



Sau vụ việc đó, cô hoàn toàn mất đi cảm giác buồn ngủ. Cô sợ phải về căn nhà đó. Bây giờ cũng đã 2 giờ sáng rồi. Cô ngó nghiêng xung quanh, bây giờ cô đang ở nhà của một người lạ. Cô được sắp xếp một chỗ ngủ nhưng cô không thể ngủ được. Liệu ngày mai về họ có chứa cô không? Đâu biết chừng mọi đồ đạc đều bị vứt ra khỏi nhà. Cô cứ nằm vậy tới 6 giờ sáng. Bên ngoài cửa sổ, trời cũng hửng sáng, cô thức dậy. gấp gọn chăn màn rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà.

Cô lang thang trên đường phố, nếu nhớ không nhầm thì hôm qua Long chỉ chở cô theo một đường thẳng. Đi bộ mãi, cô mới thấy ngôi trường quen thuộc, từ đây có vẻ cô cũng đã biết đường về. Cô không vào thằng nhà mà ngồi trên ghế đá nhìn mọi thứ vào buổi sáng.

Cô muốn chuyển đi nhưng chẳng có nơi nào chứa cô cả. Cô lấy hết can đảm mở cửa vào nhà.

"Mày cũng biết về cơ à? Mày xem hại tao tốn bao nhiêu tiền rồi đây. Đúng là loại đàn bà lẳng lơ."

Chỉ một năm nữa thôi cô sẽ không còn sống ở cái nhà này nữa. Cô sẽ dọn ra ở riêng, cố gắng kiếm thêm nhiều tiền để thuê phòng trọ. Long vì không thấy cô đâu nên đã hốt hoảng gọi cô.

"Em về nhà rồi ạ."

"Cho em đúng 20 phút thu dọn đồ đạc, anh sẽ chở em qua ở nhà chị của anh."

"Không sao đâu ạ, em ở nhà cũng được rồi."

Cô không muốn phiền Long vì sợ Long bị ảnh hưởng tới học tập. Ở nhà người lạ cô cũng cảm thấy không quen và sợ họ cảm thấy phiền toái. Lan vẫn cứng đầu nên anh chỉ đành bất lực. Hôm ấy Long sắm cho cô đủ đồ nghề từ dao,kéo, máy báo âm thanh đủ thứ.

"Nhớ để ngay bên cạnh giường mình biết chưa?"

Sau hôm ấy cô càng thận trọng hành vi của dượng hơn. Trước khi đi ngủ luôn để một cái cốc nhựa trên tay nắm cửa và chặn bàn học ở cửa. Bên cạnh hai bên là dao, kéo. Từ hôm ấy, cô ngủ không còn sâu như trước, luôn bị ác mộng bám riết không buông.