Editor: Sn
Nghiêm Khiếu không ngờ rằng mình lại trượt môn thi chuyên ngành cuối cùng.
"ĐM! Không thể nào! Lão Từ quả thực tàn nhẫn, anh đã quay lại rồi mà? Sao ổng phải thế chứ!" Triệu Kỳ Phi gào thét trước máy tính, "Khiếu ca, giờ phải làm sao?"
Nghiêm Khiếu sắc mặt u ám, khoanh tay dựa vào bàn, im lặng hồi lâu.
Lần này trở về, anh vừa ôn tập hai môn chuyên ngành, vừa tra cứu tài liệu viết luận văn, mỗi ngày còn phải dành phần lớn thời gian viết tiểu thuyết, ước gì một ngày có 48 tiếng. Điểm thi không tệ, nhưng điểm bình thường lại bị lão Từ đánh điểm 0 khiến tổng điểm tụt dốc.
Sau khi khai giảng còn có một lần thi lại, nếu thi lại được, mọi chuyện sẽ xem như vui vẻ, nếu vẫn thi trượt, chỉ còn cách học lại, ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp.
"Khiếu ca, em nghĩ anh nên đi tìm lão Từ và thầy hướng dẫn." Triệu Kỳ Phi nói, "Lão Từ là người cổ hủ, mấy khóa trước có nhiều anh chị học sinh đều bị thầy ấy làm cho chậm tốt nghiệp. Việc của anh không phải thi không đạt, mà là thầy ấy không cho anh điểm bình thường quá thấp. Lần sau thi lại, cho dù anh có thi được điểm max điểm, mà thầy ấy cho anh điểm bình thường là 0, vậy chẳng phải anh vẫn không thể tốt nghiệp được sao?"
Nghiêm Khiếu nhặt điện thoại đang vứt trên bàn, đi ra khỏi ký túc xá.
"Anh đi đâu?" Triệu Kỳ Phi hỏi.
"Về thôi." Nghiêm Khiếu nói: "Chỗ này cũng chẳng có giường của tao."
Trên khuôn viên trường đã trở nên lạnh lẽo, tấp nập những sinh viên kéo theo vali chuẩn bị về nhà.
Nghiêm Khiếu nhét hai tay vào túi áo khoác da, lòng cảm thấy vô cùng bực bội.
Gần đây, mọi việc bận rộn, anh không có thời gian liên lạc với Chiêu Phàm. Mà Chiêu Phàm cũng không hề gọi điện cho anh.
Anh nghi ngờ rằng mẩu giấy nhắn đó đã phản tác dụng.
Lúc vội vàng rời đi, anh biết Chiêu Phàm không biết nấu ăn, tối nào cũng kêu đói, nhất thời không nghĩ ra cách nào tốt hơn, nên đã gói rất nhiều sủi cảo, há cảo, lại mua thêm sữa, bánh mì và các loại thực phẩm khác, ghi chép tỉ mỉ mọi thứ lên giấy. Lúc đó, anh tự cho rằng mình rất chu đáo, nhưng sau này mới cảm thấy dường như mình đã làm quá.
Bạn bè bình thường nào lại làm thế?
Rõ ràng đây là cách mà những người yêu nhau đối xử với nhau.
Là do anh đã vượt quá giới hạn.
Chiêu Phàm không gọi điện thoại, cũng ít "thưởng" trên "Phong Quy" hơn, có lẽ chính là vì mảnh giấy ghi chú đột ngột này.
Anh muốn giải thích, nhưng chuyện này căn bản không thể giải thích được, chỉ một câu "Anh vẫn chưa coi tôi là anh em" của Chiêu Phàm đã có thể khiến anh câm nín. Hơn nữa, hai người hiện giờ cách xa nhau, một số tâm tình khó có thể truyền tải qua điện thoại.
Cũng không thể đột nhiên bay về, như vậy càng kỳ quặc hơn.
Anh rút một điếu thuốc châm lửa, nheo mắt trong làn khói trắng.
Chuyện thi trượt dù nói thế nào cũng là trách nhiệm của bản thân anh, nếu không phải vì nghỉ học nửa học kỳ, lão Từ cũng không thể cho anh điểm không. Việc này anh không có lý, chỉ có thể nghĩ cách bù đắp.
Triệu Kỳ Phi nói rằng không chỉ anh mới có điểm thi bình thường là zero. Học kỳ này, phần lớn sinh viên đều đi thực tập, nhiều người vì thiếu khoá mà bị đánh trượt.
Hút xong điếu thuốc, anh đi về hướng học viện.
Mười lăm phút sau, anh đi ra, tay cầm một túi giấy đựng đầy tài liệu.
Lão Từ nói, muốn qua môn thì có thể, nhưng bài thi lại phải đạt 90 điểm. Đề thi nằm trong túi tài liệu kia, nếu không đạt 90 điểm thì về chuẩn bị học lại đi.
Anh bực bội trong lòng, gặp phải những bạn học cùng đi tìm lão Từ cầu xin, đối phương cũng cầm theo tài liệu, gào thét muốn phản ánh với lãnh đạo trường.
Anh lười xen vào. Thực ra, việc có thể tốt nghiệp hay không, anh là người hờ hững nhất trong số tất cả những người thi trượt, người khác nhất định phải lấy được bằng tốt nghiệp, còn anh chỉ cố gắng lấy được bằng tốt nghiệp.
Buổi tối, anh suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn gọi điện cho Chiêu Phàm.
Nếu Chiêu Phàm không vì chuyện mẩu giấy mà canh cánh trong lòng, anh sẽ lập tức đặt vé máy bay về nước, bỏ mặc tấm bằng cấp này. Ngược lại, nếu anh vẫn còn vương vấn, anh sẽ tiếp tục ở lại đây chịu đựng, ôn thi, viết luận văn, viết lách, dành cho nhau một chút không gian để cứu vãn.
Nhưng điện thoại mãi không gọi được.
• Wat: pod1803 - WP: paradiseofdanmeiblog.wordpress.com
Phòng hội nghị lớn của Sở Cảnh sát chật kín người, toàn là cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát hình sự xuất sắc được cử từ các đồn, phường đến.
Chiêu Phàm ngồi ở vị trí phía sau, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
Hội nghị động viên này bắt đầu từ chiều đến tối, lãnh đạo Sở, Phòng cùng các cán bộ nòng cốt trong công tác chống ma túy lần lượt phát biểu, kêu gọi mọi người, đặc biệt là những thanh niên mới gia nhập lực lượng cảnh sát tích cực đăng ký tham gia Đội chống ma túy sắp được thành lập.
Chiêu Phàm rất kích động
Nửa năm trước, lực lượng cảnh sát đặc nhiệm của Sam Thành được mở rộng, và cũng vào thời điểm đó, cậu từ một sinh viên trường cảnh sát trở thành một cảnh sát tập sự. Khi đó đã có tin đồn rằng Sam Thành sắp có một động thái lớn.
Một cán bộ nòng cốt trong đội phòng chống ma túy bước lên bục, trên mặt có một vết sẹo dài. Chiêu Phàm nhìn chằm chằm vào vết sẹo đó, lắng nghe anh ta nói về tình hình chống ma túy ở Sam Thành trong những năm gần đây, kể về những khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc trong công tác chống ma túy trước đây.
Nghe mà nhiệt huyết dâng trào.
Dư Khoa nhỏ giọng nói: "Phàm ca, mày muốn đi không?"
"Mày không đi à?"
Tao.. tao muốn đi chứ, cảnh sát chống ma tuý, oai phong biết bao. Nhưng mà mày cũng biết đấy, cảnh sát chống ma tuý hy sinh nhiều, nhà tao chỉ có mình tao. Tao không yên tâm nổi."
Chiêu Phàm mỉm cười: "Không sao, các ngành cảnh sát khác cũng oai hùng cả."
Cuộc họp kéo dài đến 10 giờ tối. Sau khi lên xe buýt cùng Dư Khoa và những người khác quay về đồn, Chiêu Phàm mới mở điện thoại, thấy có vài cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là từ Nghiêm Khiếu.
Cậu nhíu mày, tay không tự chủ mà siết chặt.
Xe buýt đã lăn bánh, không tiện nói chuyện điện thoại, cậu đành cất điện thoại đi, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Dạo này quá bận, lòng lại rối bời, nên vẫn chưa liên lạc với Nghiêm Khiếu. Vài ngày trước, cậu đặc biệt muốn ăn món sủi cảo do Nghiêm Khiếu làm, đã soạn tin nhắn nhưng lại không nỡ gửi đi.
Mày quá phụ thuộc vào Nghiêm Khiếu rồi, gửi tin nhắn kiểu này làm gì, chẳng lẽ muốn gọi anh ấy về nấu ăn cho mày —— Lý trí trong đầu nhắc nhở cậu, không được, dừng lại!
Phía trước có đèn đỏ, xe buýt dừng bên ngoài vạch dành cho người đi bộ. Phía đối diện đường, vừa khéo lại là một cửa hàng đồ dùng dành cho người lớn.
Cậu nhìn chằm chằm vào bảng hiệu sáng rực, yết hầu khẽ trượt.
Bộ phim hôm đó chưa xem hết, sau này cậu miễn cưỡng xem cho xong, phản ứng duy nhất của cơ thể là buồn nôn, không còn gì khác.
Vào những đêm không ngủ được, cậu tự hỏi bản thân hết lần này đến lần khác, nếu dựa dẫm là thích, là thứ tình cảm Nghiêm Khiếu muốn nhận được từ cậu, vậy sau này, cậu cũng phải cùng Nghiêm Khiếu làm loại chuyện đó sao?
Cậu không thể chấp nhận, hoàn toàn không thể chấp nhận.
Nhưng cậu cũng là đàn ông, hiểu rõ ham muốn của đàn ông. Nếu chọn ở bên Nghiêm Khiếu, nhưng lại không thể thỏa mãn cho nhau, vậy mối quan hệ này sẽ trở nên méo mó, dị dạng, ích kỷ.
Cách duy nhất là kịp thời ra tay ngăn chặn.
Nhưng mâu thuẫn thay, cậu lại càng không nỡ buông tay Nghiêm Khiếu hơn bao giờ hết.
Vì những phiền não đột nhiên xuất hiện này, lúc làm việc cậu đã lơ đễnh nhiều lần.
Cậu vốn ít khi cảm thấy hoang mang, nhưng lần này lại như lạc vào sương mù, không biết đường nào mà lần.
Trước đây, khi học môn tâm lý học ở Cảnh viện, cậu từng nghe nói rằng khi con người ở trạng thái bế tắc thường sẽ chọn cách trốn chạy. Khi ấy, cậu không thể đồng cảm sâu sắc, nhưng giờ đây, cậu dần dần hiểu ra, thậm chí còn mừng rỡ vì hiện tại Nghiêm Khiếu không ở Sam Thành.
Khi biết được tin Sở cảnh sát thành phố sắp thành lập đội cảnh sát chống ma túy, cậu không suy nghĩ nhiều liền quyết định tham gia. Một là cậu vốn có ý định theo đuổi lĩnh vực này, hai là một khi trở thành cảnh sát chống ma túy, cậu sẽ có thời gian dài xa cách Nghiêm Khiếu.
Có thể do lúc này cậu còn ấm đầu nhưng sau một thời gian xa cách, những suy nghĩ lộn xộn kia sẽ tự nhiên biến mất, và tình cảm của Nghiêm Khiếu dành cho cậu cũng sẽ dần phai nhạt.
Như vậy là tốt cho cả hai.
Xe buýt đến đồn cảnh sát, Dư Khoa hỏi: "Phàm ca, tối nay mày ngủ ở đâu?"
Chiêu Phàm tỉnh lại, suy nghĩ một chút, "Tao về nhà."
Vào đêm đông tại "Khu nhà hạnh phúc", nhà nhà đều sáng đèn, khu phố cũng được trang hoàng rực rỡ, đã có không khí Tết. Chiêu Phàm đi đến bên hàng hiên hoa, lúc này mới gọi lại cho Nghiêm Khiếu.
"Chiêu Phàm." Nghiêm Khiếu nhanh chóng bắt máy, "Vừa nãy bận à?"
"Ừm, họp, nên tắt điện thoại mất." Chiêu Phàm giả vờ thoải mái, "Chưa ngủ à? Gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, có chuyện gì à?"
Nghiêm Khiếu khựng lại, "Có một tin xấu."
Chiêu Phàm ngạc nhiên, "Sao vậy?"
"Tôi thi trượt một môn."
"Sao thế?"
Nghiêm Khiếu tóm tắt lại sự việc, Chiêu Phàm nghe xong bỗng dưng tự trách bản thân: "Đều tại tôi."
Nghiêm Khiếu sửng sốt: "Không liên quan đến em, là do tôi tự ý bỏ học."
"Nếu anh không đến Sam Thành, sao lại bỏ học?" Chiêu Phàm thở dài, cau mày.
Lúc này Nghiêm Khiếu mới nhận ra mình không nên nói về lý do thi trượt.
Lòng Chiêu Phàm vốn đã rối bời, giờ đây càng thêm bực bội, anh hỏi: "Có cách nào cứu vãn không?"
Có, ở lại trường ôn tập để thi lại, nhưng Nghiêm Khiếu tạm thời không nói, chỉ lấp lửng: "Số người thi trượt không ít, phải xem ý kiến của nhà trường."
Anh lờ mờ nhận ra Chiêu Phàm có gì đó không ổn, nhưng lại không đoán được nguyên nhân.
Im lặng một hồi lâu, Chiêu Phàm lên tiếng: "Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?"
"Sam Thành đang thành lập đội cảnh sát chống ma túy, tôi định đăng ký tham gia."
Tim Nghiêm Khiếu bỗng đập nhanh, "Đội cảnh sát chống ma túy?"
"Ừa." Chiêu Phàm nói: "Với năng lực của tôi, chắc chắn sẽ được chọn."
Móng tay Nghiêm Khiếu đã bấm sâu vào lòng bàn tay, "Sau khi được chọn thì sao?"
"Có thể sẽ liên tục đi làm nhiệm vụ, tập huấn tập trung." Chiêu Phàm ngừng hai giây, "Anh cũng biết đấy, cảnh sát chống ma túy rất đặc biệt, khi cần thiết phải cắt đứt liên lạc với người thân, bạn bè."
Giọng Nghiêm Khiếu bắt đầu run rẩy, "Cảnh sát chống ma túy là loại cảnh sát nguy hiểm nhất."
Chiêu Phàm hít một hơi thật sâu, "Tôi biết."
"Em... " Nghiêm Khiếu hỏi: "Em nhất định phải đi sao?"
Nghe ra sự lưu luyến trong giọng nói của Nghiêm Khiếu, Chiêu Phàm sững người, trong nháy mắt, một tia do dự chợt lóe lên trong lòng.
Cả hai đều im lặng, bầu không khí trở nên căng thẳng, ai cũng chờ đợi người kia lên tiếng.
Chiêu Phàm nhắm mắt lại, như thể không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì, những cảm xúc như hối lỗi, khó chịu cũng dần tan biến. "Tôi đã quyết định rồi."
Nghiêm Khiếu thở dài.
Chiêu Phàm cảm thấy lo lắng, nở một nụ cười gượng gạo: "Đừng lo lắng ,tôi rất giỏi, không tin anh hỏi Sách ca xem. Một người giỏi như tôi mà không đi làm cảnh sát chống ma túy thì để người kém hơn tôi đi sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu."
Nghiêm Khiếu không nói nên lời.
Chiêu Phàm có chút căng thẳng, muốn an ủi Nghiêm Khiếu, nhưng lại nói không suy nghĩ: "Hơn nữa, việc tôi đi làm cảnh sát chống ma túy cũng coi như chuyện tốt."
"Chuyện tốt?"
"Đúng vậy, khoảng thời gian rảnh này, biết đâu chúng ta sẽ suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện?"
Đầu Nghiêm Khiếu ong lên, ngực kịch liệt đau nhói, "Em muốn rời xa tôi nên mới đi làm cảnh sát chống ma túy? Muốn lấy mạng mình ra đùa giỡn?"
Chiêu Phàm như bừng tỉnh, rốt cuộc cũng nhận ra mình đã nói những lời không nên nói.
"Em chán ghét tôi quấn lấy em, phải không? Em muốn thoát khỏi tôi, phải không?" Giọng Nghiêm Khiếu khàn đặc, hốc mắt cay xè, "Em muốn dùng cách này để khiến tôi chết tâm, phải không?"
"Tôi..."
Nghiêm Khiếu cười khổ, ngón tay ấn chặt vào hốc mắt, "Tôi hiểu rồi."