Editor: Sn
"Mấy căn hộ lần trước xem là đẹp nhất rồi, mấy cậu cũng xem mà không thuê, tôi chắc chắn không thể giữ lại mấy người được." Anh chàng môi giới cao mét bảy, dù trời nóng bức vẫn mặc sơ mi dài tay và quần tây, thẻ đeo trên cổ lủng lẻo, mồ hôi thấm ướt cả ngực áo, "Tôi có hai căn hộ nhỏ cho một người ở, nhưng nếu cậu muốn dọn vào ngay thì có thể không được."
Chiêu Phàm hận không thể lột phăng cả áo thun của mình lẫn áo sơ mi của người môi giới, vừa lau mồ hôi vừa hỏi: "Tại sao không thể chứ?"
"Này! Cậu tưởng thuê nhà dễ dàng thế à? Chủ nhà phải gặp cậu để trao đổi và ký hợp đồng chứ?" - Người môi giới vỗ tay vào tập tài liệu, "Tôi vừa liên lạc với hai chủ nhà kia, tối nay họ đều không đến được!"
Chiêu Phàm đứng cả ngày ở triển lãm như một người mẫu, lại mặc cảnh phục kín mít, cảm thấy khắp người toàn mồ hôi thối, nhất định phải tắm rửa, không tắm thì chết mất.
Trong đồn cảnh sát cũng có phòng tắm, nhưng tắm ở đó không tiện, dù tắm xong cũng không thể ở lại ký túc xá. Nếu không thể thuê nhà ngay lập tức, thì chỉ có thể tìm một nhà trọ tạm bợ qua đêm.
"Đi thôi đi thôi, tôi dẫn cậu đi xem tiếp." Chàng trai môi giới lại nói: "Lần này cậu đừng kén cá chọn canh nữa nhé, bây giờ tìm được căn nhà ưng ý mọi mặt thật không dễ dàng, đừng vì một chút khuyết điểm nhỏ mà làm ầm lên chứ? Chẳng có căn nhà nào hoàn hảo cả, cậu tự mua tự sửa, sau cũng có khi cũng chẳng vừa ý!
Chiêu Phàm vô tội nói: "Lần trước người ta chê bai không phải tôi."
Anh chàng môi giới suy nghĩ một chút, "Cũng đúng, là mấy người bạn cùng đi với cậu. Vậy lần này cậu định thế nào? Thuê một mình? Hay tìm người cùng thuê?"
Câu hỏi này đủ khiến người ta bực mình, Chiêu Phàm vén áo thun lau mồ hôi, giữa hai đầu lông mày nhíu lại thành một nếp gấp.
Tình huống lý tưởng nhất tất nhiên là một người thuê. Tuy nói có thể hòa hợp với bất kỳ ai, nhưng cậu cũng khá muốn có một không gian riêng tư. Đóng cửa lại, cậu có thể làm bất cứ gì trong nhà mà không ai biết, càng không ai quản. Tuy nhiên, một người thuê chắc chắn phải trả tiền thuê nhà cao. Khoản tiền thưởng nhận được đầu năm còn chưa tiêu được bao nhiêu, có thể dùng để thuê nhà, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm được căn hộ nhỏ phù hợp.
"Cậu khoe cơ bắp à?" Chàng trai môi giới nói, "Đúng rồi, cậu có thể chấp nhận ở chung với người lạ không?"
Chiêu Phàm vô thức lắc đầu.
Sao thế?" Chàng môi giới nhăn mặt, "Tiếc quá, tôi quen biết nhiều chủ nhà thứ hai, họ đều cho thuê căn hộ lớn hai phòng ngủ một phòng khách hoặc ba phòng ngủ một phòng khách, muốn cho thuê một hoặc hai phòng ngủ. Nếu cậu không đồng ý thì đành thôi, đi thôi, tôi đã liên hệ với năm chủ nhà, xem rồi nói sau."
Rất nhanh, họ đã xem qua năm căn nhà. Chiêu Phàm đã hạ thấp tiêu chí của mình xuống mức thấp nhất, nhưng giá thuê vẫn quá cao. Các thực tập sinh cảnh sát cũng không đồng ý đến ở chung với cậu ngay bây giờ, nên không có căn nào được chốt.
Anh môi giới nhỏ bé sụp đổ tinh thần. Sau khi ra khỏi căn nhà cuối cùng, anh ta vỗ vai Chiêu Phàm đầy đau khổ: "Anh ơi, em không muốn làm ăn với mấy anh cảnh sát nhỏ nữa đâu. Tối nay nếu anh không ngại, thì đến nhà em tắm nhé. Em cũng ở nhà thuê, ngay gần đây thôi. Nhà tuy hơi tệ một chút, nhưng nước nóng đầy đủ."
Chiêu Phàm đi theo người kia xuống cầu thang, bỗng nhiên nảy ra một ý, "Căn nhà của anh cho người khác thuê chung không?"
Anh chàng môi giới run lên bần bật, "Anh ơi, em ở với bạn gái em rồi!"
Chiêu Phàm vỗ một cái lên trán, vỗ "bốp" một tiếng, làm anh chàng môi giới nhỏ hoảng sợ.
"Haiz, tôi khuyên cậu nên cân nhắc việc ở chung với người lạ." Chàng trai môi giới nói, "Đều là thanh niên, đóng cửa phòng ngủ lại, ai cũng không làm phiền ai. Hơn nữa cậu nghĩ xem, cậu là cảnh sát, ai mới dám động đến cậu? Người khác đều không sợ ở chung với cậu, cậu còn sợ gì?"
"Không phải tôi sợ." Chiêu Phàm suýt nữa trợn trắng mắt, từ bé đến giờ, cậu chưa từng sợ ai, "Tôi chỉ là..."
Đang nói, cửa nhà dưới chân cầu thang mở ra, một bóng người đi ra, đang quay lưng đóng cửa.
Chiêu Phàm lập tức im bặt, mắt mở to, đầu óc trống rỗng, người cứng đờ.
Chàng môi giới nhìn thấy, vui vẻ nói: "Căn nhà của anh Nghiêm này là do tôi phụ trách cho thuê. Anh ấy thuê một căn hai phòng ngủ một phòng khách, ở một mình. Hôm nay chúng ta đã gặp nhau rồi, hay là tôi giúp cậu hỏi thử?"
Nghiêm Khiếu nghe thấy tiếng động trên lầu, ngẩng đầu nhìn lên cầu thang.
Vừa nhìn, anh lập tức cứng đờ còn hơn cả Chiêu Phàm.
Chàng môi giới nhìn Nghiêm Khiếu, lại nhìn Chiêu Phàm, bỗng hiểu ra: "Hai người quen nhau à?"
Căn phòng khách bật điều hòa, nhiệt độ rất thấp, cửa sổ đóng kín.
Nghiêm Khiếu đã tưởng tượng ra nhiều tình huống gặp gỡ Chiêu Phàm, chỉ không ngờ lại gặp nhau qua giới thiệu của anh chàng môi giới.
Anh chàng môi giới đẩy Chiêu Phàm vào phòng, dặn dò cặn kẽ, toàn nói những câu như "thuê nhà khó", "đã quen biết thì ngồi xuống nói chuyện tử tế".
Cửa đóng lại, cả hai đều lúng túng.
"Tôi... " Nghiêm Khiếu vừa lên tiếng đã nhận ra cổ họng mình khô rát khó chịu. Anh ở nhà cả ngày, viết một vạn chữ cho phần cốt truyện quan trọng, lúc ra khỏi nhà đầu óc vẫn đang mải mê sắp xếp logic cho tiểu thuyết, nên phản ứng có phần chậm chạp.
"Để tôi rót cho em ly nước, em cứ ngồi đi." Anh nói xong liền đi về phía bếp, lấy ra một chai coca lạnh từ tủ lạnh.
Trở lại phòng khách, Chiêu Phàm vẫn đứng đó, đôi mắt mà anh đã lâu không nhìn thấy như những chiếc móc câu nhìn chằm chằm vào anh.
Một lúc sau, Chiêu Phàm chỉ vào cửa sổ, "Tôi có thể mở cửa sổ không?"
"Tất nhiên rồi." Nghiêm Khiếu tưởng cậu muốn mở cửa sổ vì thấy lạnh, vội vàng điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn vài độ.
Ai ngờ cậu mở cửa sổ rồi nói: "Mở cửa sổ cho thông gió, người tôi toàn mồ hôi, lát nữa làm nhà anh cũng hôi theo."
"Tôi không ngửi thấy gì cả." Nghiêm Khiếu nói.
Chiêu Phàm cười cười, nhận lấy coca đá, muốn nói lại thôi.
Biểu cảm muốn nói lại thôi này rất ít khi xuất hiện trên mặt Chiêu Phàm, Nghiêm Khiếu nhìn vào mắt cậu, ngực bỗng dưng nóng lên.
Chiêu Phàm không ngồi, gãi gãi cái cổ vẫn còn đẫm mồ hôi, lên tiếng: "Bây giờ tôi đang thực tập ở đồn đối diện, đã hơn một tháng rồi."
Nghiêm Khiếu dựa vào mép bàn, "Ừm."
"Tôi không biết anh cũng ở Sam Thành." Chiêu Phàm mím môi, "Anh... anh đến đây từ khi nào?"
Lưng Nghiêm Khiếu râm ran một cách kỳ lạ, anh hiểu rằng mình đang đối mặt với một cuộc phán xét.
Chiêu Phàm vốn là người hoạt náo, nhưng cũng có một mặt vô cùng nhạy cảm. Việc gặp gỡ hôm nay như vén lên một lớp màn che mỏng.
Nếu lựa chọn lừa dối, thêu dệt những lời nói dối như "Tôi không biết em ở đây", "Tôi tình cờ đến Sam Thành", thì mối quan hệ này e rằng không thể cứu vãn.
Nghiêm Khiếu luôn ghi nhớ, Chiêu Phàm ghét nhất bị lừa dối, đặc biệt là bị người mình quan tâm lừa dối.
"Tôi đến Sam Thành sớm hơn em." Nghiêm Khiếu di chuyển ghế và ngồi xuống, mười ngón tay đan xen, ánh mắt nghiêm túc, như đang dặn dò một việc vô cùng quan trọng, "Ngày em đến, tôi đã thuê căn nhà này rồi."
Chiêu Phàm khẽ động đuôi mắt, môi mím chặt.
"Tôi nghe tin em được phân về cục Vũ Dân Sam Thành, nên đã đặt vé máy bay sớm, bay đến đây trước khi em xuất phát." Giọng Nghiêm Khiếu trầm thấp và dịu dàng, "Vì tôi không nỡ xa em, không thể chấp nhận việc từ nay 'xa nhau như người dưng'."
Chiêu Phàm nằm thở hổn hển trên chiếc đệm, mồ hôi trên ngực nhấp nhô theo nhịp thở. Yết hầu nhô lên run rẩy, thỉnh thoảng co giật, khiến cho đường nét trên cổ cũng co lại.
Nghiêm Khiếu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Anh đang đánh cược, đánh cược rằng Chiêu Phàm không nỡ từ bỏ người bạn này, không nỡ từ bỏ tình bạn này..
Đánh cược Chiêu Phàm sẽ đồng ý diễn một vở kịch "mỗi người lấy một thứ mình cần".
"Sau ngày chia tay hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều." Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt rực cháy, "Lúc đó tôi đã nói - tôi không thể cho em thứ tình bạn mà em mong muốn. Sau này tôi nghĩ lại, thực ra tôi có thể cho được."
"Nghiêm Khiếu..." Chiêu Phàm siết chặt lon nước coca, vỏ lon bị bóp méo.
"Đừng hiểu lầm, lần này tôi theo đến đây không phải muốn cùng em dây dưa không ngừng. " Nghiêm Khiếu cười khổ, "Nếu tôi làm vậy, chẳng khác gì loại người như Lý Ti Kiều."
Chiêu Phàm nhíu mày, rõ ràng là không vui khi nghe ba chữ "Lý Ti Kiều".
"Nếu chúng ta không thể làm người yêu, thì làm bạn bè, anh em cũng tốt." Nghiêm Khiếu cố nén chua xót trong lòng, khẽ nhếch môi, "Chiêu Phàm, tôi không nỡ buông tay em, không thể chấp nhận việc hoản toàn từ bỏ, không còn liên lạc được với em. Cho nên tôi đến Sam Thành ở cách em một con phố. Mỗi ngày em bận rộn ở đồn cảnh sát, anh ở trong căn nhà này viết dàn bài, gõ chữ. Viết tiểu thuyết là một con đường tốt, phù hợp với tôi, không gò bó về địa điểm, có thể viết ở bất kỳ thành phố nào."
Chiêu Phàm bước tới vài bước, cũng di chuyển chiếc ghế ra, rồi ngồi xuống bên bàn.
Con đường lớn cách hai người giờ đây thu hẹp lại thành một chiếc bàn kính.
Nhìn kỹ hình ảnh bản thân phản chiếu trong mắt Chiêu Phàm ở cự ly gần, Nghiêm Khiếu khó nén được sự xúc động dâng trào trong lòng, nhưng lại buộc phải che giấu nó đi.
Anh cười nhẹ, lại nói: "Chúng ta ở gần nhau như vậy, nhưng hơn một tháng qua tôi không gặp được em lần nào. Cửa sổ phòng ngủ của tôi có thể nhìn thấy đồn cảnh sát của em, nhưng không nhìn thấy em. Tôi đã nhiều lần muốn đến tìm em, nhưng đều nhịn lại. Chúng ta là bạn bè, bạn bè và người yêu không giống nhau, không nên làm phiền nhau thường xuyên. Tôi... tôi đang cố gắng thích nghi với sự thay đổi này. Trước khi hoàn toàn thích nghi, tôi không định cho em biết tôi cũng ở Sam Thành. Không ngờ em định thuê nhà ở khu này, người dẫn em đi xem nhà lại chính là người môi giới thuê nhà cho tôi."
"Khiếu ca." hiêu Phàm cũng không bình tĩnh, ánh mắt lấp lánh, ống như có ai đó dùng ngón khẽ chạm vào vầng trăng khuyết trên mặt nước.
"Tôi không biết giải thích như vậy em có thể hiểu được không, có trách móc tôi không, có..." Nghiêm Khiếu cụp mắt, "có thấy ghê tởm không."
"Không!" Chiêu Phàm thốt lên, "Sao tôi có thể thấy anh ghê tởm được?"
Nghiêm Khiếu điều chỉnh nhịp thở, "Mọi người không phải đều nói sao, thích một người nào đó như cơn ho, không thể che giấu được. Nhưng người trưởng thành không thể sống quá tùy hứng, giờ tôi thấy, làm bạn cũng tốt, mọi người cùng nhau tụ tập, vui buồn có nhau, biết đâu còn lâu dài hơn cả yêu đương."
Chiêu Phàm hỏi: "Anh thực sự nghĩ vậy sao?"
"Tôi khá thoải mái." Nghiêm Khiếu nói, "Nhìn lại, thật ra từ đầu chúng ta chỉ là anh em tốt, cũng chỉ hợp làm anh em tốt. Là do tôi trong lúc nhất thời xúc động, làm hỏng mọi chuyện."
Chiêu Phàm không nói gì.
"Vì vậy, lần này tôi đến đây cũng là muốn hàn gắn." Nghiêm Khiếu thở dài, "Hy vọng không khiến em cảm thấy phiền hà và không thoải mái. Nếu em thực sự không muốn nhìn thấy tôi, không muốn làm bạn với tôi nữa, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm phiền em nữa."
"Sao tôi lại không muốn làm bạn với anh chứ?" Chiêu Phàm không nhịn được, "Tôi tưởng anh không muốn liên lạc với tôi nữa."
Nghiêm Khiếu lắc đầu, "Sao có thể chứ?"
Chiêu Phàm cúi mặt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, "Thực ra tôi cũng hối hận, anh là người bạn mà tôi rất trân trọng, tôi không muốn không còn liên lạc với anh."
Tim Nghiêm Khiếu bỗng mềm nhũn.
"Nhưng tôi không biết cách liên lạc với anh, nói gì cũng cảm thấy xấu hổ." Chiêu Phàm nói: "Tôi luôn nhớ anh, nhưng không biết anh nghĩ gì. Tôi đã đến 'Phong Quy' tặng quà cho anh nhiều lần, với nhiều mức giá khác nhau, nhưng anh không bao giờ trả lời."
Nghiêm Khiếu vô cùng kinh ngạc.
"Tôi đoán, anh không muốn liên quan đến tôi nữa." Chiêu Phàm nói, "Tôi rất tiếc và cũng rất tự trách."
"Tôi..." Nghiêm Khiếu cố gắng kiềm chế giọng run rẩy, "Tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì cả."
"Ừm." Chiêu Phàm gật đầu, "Bây giờ tôi đã biết."
Tiếng gió thổi khe khẽ từ cửa gió điều hòa, căn phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.
"Ống nước phòng ký túc xá bị vỡ, người tôi mình mẩy toàn mồ hôi." Chiêu Phàm phá tan sự im lặng, nhìn vào mắt Nghiêm Khiếu, "Có thể cho tôi mượn phòng tắm để tắm rửa không?"
Chỉ một câu nói, như một chiếc đục mạnh mẽ, đã đập vỡ lớp băng cứng.
Nghiêm Khiếu lập tức đứng dậy, "Tôi đi tìm cho em một bộ quần áo để thay."