Chiêu Ngươi Phiền

Chương 43




Editor: Sn

Đồng hồ sinh học của Chiêu Phàm chính xác hơn Nghiêm Khiếu. Vừa đúng sáu giờ sáng, Nghiêm Khiếu còn đang mơ màng đạp chân thì Chiêu Phàm đã tỉnh.

Có vẻ cả hai người đều không có thói quen kéo rèm trước khi ngủ. Ánh sáng nơi chân trời len lỏi qua cửa sổ, tô điểm cho căn phòng tối mịt một chút ánh sáng.

Mặc dù không quá sáng nhưng cũng đủ để nhìn lờ mờ nhìn thấy hình ảnh của người trước mặt.

Chiêu Phàm chớp mắt hai lần, nhìn rõ mình đang ôm Nghiêm Khiếu.

Ánh sáng lờ mờ làm mềm mại những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Nghiêm Khiếu. Cậu xích lại gần nhìn kỹ hơn, thầm nghĩ Khiếu ca ngủ ngoan thật.

Nó không ồn ào, náo động, giống như một cô gái.

Nhưng "cô gái" này quá nặng, toàn thân cứng cáp, cậu cẩn thận rút cánh tay ra, phát hiện cả vai đã tê rần, ngực cũng hơi đau.

Nghiêm Khiếu vẫn chưa tỉnh, hơi thở nhẹ nhàng đều đều.

"Anh mà cũng là con gái ư? "Chiêu Phàm khẽ lẩm bẩm, cong ngón tay trỏ, búng nhẹ vào trán Nghiêm Khiếu, "Nặng chết tôi rồi, anh là cô nàng lực sĩ à?"

Khác với Nghiêm Khiếu, cậu không bị gắt ngủ lúc mới thức dậy. Buổi sáng, chỉ cần không xảy ra tình trạng ngủ vẹo cổ như lần trước, tâm trạng của cậu thường rất thoải mái và vui vẻ. Khi ở ký túc xá,cậu vừa gấp chăn vừa tán dóc với Lỗ Tiểu Xuyên và những người khác, còn không có ai thì cậu sẽ tự nói nhảm một mình, tóm lại miệng của cậu chưa bao giờ dừng.

Dù bây giờ bên cạnh có Nghiêm Khiếu, nhưng người ta còn ngủ, cậu cũng không tiện đánh thức anh dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, quay lại thấy Nghiêm Khiếu vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng.

Thế là cô nàng lực sĩ lại có thêm biệt danh mới, cô nàng lực sĩ lười biếng.

Nghiêm Khiếu ngủ cũng khá cảnh giác, sợ sáng dậy kéo cờ lỡ tay húc Chiêu Phàm, lại lo Chiêu Phàm lại kéo chăn mình như hôm qua. Nhưng ôm người mình yêu ngủ, "Ôn nhu hương" này quá mê người, Nghiêm Khiếu vừa bị kéo vào, như bị mất tâm trí, ngủ rất say, tiềm thức cũng đặc biệt không muốn tỉnh dậy.

Ai ngờ lần này Chiêu Phàm không lật chăn của Nghiêm Khiếu, cũng không cười ngã nghiêng la "Mặt trời phơi chim" nữa, khi anh tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại ánh nắng rực rỡ hiếm hoi của mùa thu.

Chiêu Phàm đi rồi, mang hết toàn bộ đồ đạc đi theo, chừa lại mỗi cái quần xì màu vàng nhạt mình đang mặc.

Chiêu Phàm là học viên xuất sắc của Học viện Cảnh sát, chuyên về bắn tỉa, hoàn toàn có thể rời đi mà không phát ra tiếng động nào.

Nghiêm Khiếu ngồi trên giường ngẩn người một lúc, khẽ thở dài, vừa cảm thấy ấm áp, vừa cảm thấy bất lực.

Chiêu Phàm là người khá ồn ào, nói nhiều, giọng nói lại vang, làm ra chuyện gì cũng không kỳ lạ, nhưng nếu Chiêu Phàm muốn yên tĩnh, thì cậu có thể biến thành người vô hình.

Nếu không thì sao xạ thủ thường được gọi là "bóng ma"?

Nghiêm Khiếu không hề có kinh nghiệm đi lính, nhưng lại vô cùng am hiểu những phương thức huấn luyện bắn tỉa vô cùng tàn khốc. Một tay bắn tỉa xuất sắc sẽ xuất quỷ nhập thần, Chiêu Phàm cố ý không đánh thức anh.

Tất nhiên Nghiêm Khiếu hiểu vì sao Chiêu Phàm làm thế, vì quan tâm, thông cảm cho anh, muốn anh ngủ thêm.

Sự quan tâm có ích với anh thật, nhưng anh lại càng mong Chiêu Phàm sẽ đánh thức anh dậy, để hai người có thể nói lời tạm biệt đàng hoàng, kiểu như "Tôi đi tập huấn đây".

"Haiz." Nghiêm Khiếu lật người dậy, nghĩ đến việc sẽ có một thời gian dài không gặp được Chiêu Phàm, thậm chí không thể hỏi thăm tin tức về Chiêu Phàm, lòng anh lại cảm thấy buồn bực.

Dù trước đó hơn hai tháng không gặp nhau nhưng vẫn còn liên lạc, đôi lúc Thẩm Tầm còn báo từng hành động của Chiêu Phàm cho anh. Nhưng giờ Chiêu Phàm vào trại huấn luyện, điện thoại bị thu mất, giống như bị ném vào thời nguyên thuỷ vậy.

Mặc dù Nghiêm Sách cũng dẫn binh lính vào trại huấn luyện, nhưng anh biết rõ mình không thể nào hỏi Nghiêm Sách về tình hình gần đây của Chiêu Phàm.

"Haiz!" Nghiêm Khiếu thở dài lần thứ ba trong buổi sáng. Anh cúi đầu nhìn chiếc quần lót màu vàng nhạt, khẽ móc ngón tay vào cạp quần, tự nhủ nên giặt sạch, phơi khô, cất vào hộp để lần gặp sau lại mặc.



"Khiếu ca, Khiếu ca ới chờ tao!" Triệu Kỳ Phi nghiện trà sữa, đặc biệt là vào mùa ôn thi cuối kỳ, không có một cốc trà sữa nóng hổi thì không sống nổi.

Mấy ngày trước Huân Thành đón trận tuyết đầu mùa đông, sân trường học phủ đầy tuyết trắng, hai bên đường là những đống tuyết chất cao. Nghiêm Khiếu mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen dài đến bắp chân, hai tay đút trong túi áo, quay đầu nói: "Lề mà lề mề, biết chiều thi rồi còn đi mua trà sữa à?"

"Chẳng phải vì biết chiều nay thi nên mới phải đi mua trà sữa sao?" Triệu Kỳ Phi cuối cùng cũng đuổi kịp, nhét một cốc trà sữa được gói cẩn thận vào tay Nghiêm Khiếu, "Nào, cầm cho ấm tay."

"Tao không cần." Nghiêm Khiếu đi về phía dãy nhà học, "Mày giữ cho ấm."

"Này anh bạn, anh em muốn tốt cho mày, mày còn không biết ơn." Triệu Kỳ Phi dứt khoát uống một ngụm bên trái một ngụm bên phải, "Đừng đi vội, còn sớm mà!"

Bây giờ Nghiêm Khiếu hơi dị ứng với hai chữ "anh em", vừa nghe là mí mắt giật giật, "Thế mày đi dạo thong thả, tao đi đây."

"Đệt! Tới nè tới nè, đợi Phi ca của mày chút coi!" Triệu Kỳ Phi đành phải đuổi theo, "Thật không lạnh à? Một lát nữa tay run rẩy không làm bài được."

"Ai như mày suốt ngày chơi game." Nghiêm Khiếu nói: "Mày không thấy tao vẫn chăm chỉ tập luyện à?"

"Tập luyện thì chịu được lạnh hả?"

"Thì mày thử đi?"

"Vậy sao mày còn mặc "bé ấm áp" hả? Triệu Kỳ Phi nói.

Nghiêm Khiếu liếc xéo hắn, "Không phải mày cũng dùng "bé ấm áp" à? Trong quần áo không biết dán bao nhiêu miếng rồi.

"Mày nói loại này hả??" Triệu Kỳ Phi xách hai cốc trà sữa bằng một tay, kéo khóa áo khoác, để lộ "bé ấm áp" bên trong.

"Chứ còn loại nào khác nữa?" Nghiêm Khiếu nói.

Triệu Kỳ Phi không thể nhịn được cười, đôi mắt vốn đã nhỏ còn híp lại, "Ai nói với cậu loại 'bé ấm áp' này? Cậu mặc loại 'bé ấm áp' nào trong lòng không biết à?"

Nghiêm Khiếu lập tức hiểu ý của người anh em này.

Vào đầu mùa đông, nhiệt độ đột ngột giảm hơn chục độ trong một đêm, trời vừa lạnh vừa ẩm. Anh giặt một đống quần lót, đến khi thay ra thì phát hiện không cái nào khô.

Bất đắc dĩ, Nghiêm Khiếu chỉ đành tìm ra chiếc quần lót màu vàng nhạt dự định mặc khi gặp Chiêu Phàm.

Vừa mặc vào, ôi chao, tự động phát nhiệt, cứ như đang sưởi ấm bằng lò sưởi "mặt trời nhỏ" vậy.

Khi Triệu Kỳ Phi đang run rẩy dán "bé ấm áp", trong lòng anh vui vẻ, lỡ miệng nói: "Tao cũng có 'bé ấm áp'."

Lúc Triệu Kỳ Phi biết nguồn gốc của chiếc quần lót vàng nhạt, trợn mắt há mồm "Đệt mẹ, Khiếu ca mày tởm thế!"

*暖宝宝(noãn bảo bảo): ý chỉ miếng dán giữ nhiệt bên trung quốc, nhưng lúc này Triệu Kỳ Phi đang ghẹo *noãn bảo bảo của Nghiêm Khiếu là chiếc quần xì màu vàng nhạt á.

Mấy thằng bạn cùng phòng thân thiết hay chọc ghẹo nhau, nhưng dù chọc ghẹo hay chửi rủa, ai cũng không để bụng. Nghiêm Khiếu suýt quên chuyện "bé ấm áp", hôm nay lại lôi quần lót màu vàng chanh ra mặc là muốn dính xíu vận khí với thực lực của Chiêu Phàm, thi cử ắt đỗ.

Dù sao nếu qua bốn mươi ngày ở trại tập huấn khép kín mà Chiêu Phàm không về Học viện Cảnh sát Lâm Giang. Điều này có nghĩa là Chiêu Phàm đã vượt qua kỳ thi sát hạch gắt gao và trở thành thành viên của đội tuyển thi đấu quốc tế.

Anh cảm thấy vui cho Chiêu Phàm.

"Tao thấy mày tìm quần lót rồi." Triệu Kỳ Phi cười nói, "Màu sắc lòe loẹt, không nhìn thấy cũng khó."

Nghiêm Khiếu cảm thấy "mặt trời nhỏ" lại bắt đầu nóng lên.

"Mà sao mày không đội mũ?" Triệu Kỳ Phi nhún vai, "Cái đầu trọc lóc, nhìn lạnh cả người."

"Này là đầu đinh mày hiểu không?" Nghiêm Khiếu nói, "'Trọc lóc' là chỉ người đầu trọc."

"Thì cũng xêm xêm nhau mà."

"Chênh lệch rất nhiều!"

"Mày nạt tao chi?" Triệu Kỳ Phi giả vờ sợ hãi, "Còn không phải tao lo mày lạnh à? Mày xem mày bảo vệ cái quần mày tốt thế mà không bảo vệ cái đầu được? Cái đầu tiên người ta nhìn thấy là mặt với cái đầu mày chứ đâu phải con chim của mày. Nếu tao là mày, tao sẽ bảo vệ đầu trước."

Đã đến cổng tòa nhà giảng dạy, Nghiêm Khiếu lười phí lời với Triệu Kỳ Phi, xoa mái tóc dựng đứng, cười khẩy "Đàn ông cường tráng như tôi, thận khỏe như trâu, không thèm dùng mũ che tai để tránh rét."

Triệu Kỳ Phi tức giận giật phăng chiếc mũ len trên đầu, "Đù má, mày mỉa mai tao yếu sinh lý à!"

Nghiêm Khiếu cười khì, bước vào phòng thi, chả thèm để ý tới hắn.

Vào mùa đông giá rét, kiểu tóc húi cua quả thực rất khó chịu, nhưng lạnh hay không là một chuyện, đội mũ hay không là chuyện khác.

Nghiêm Khiếu không muốn đội mũ, vì kiểu tóc húi cua này là "kiểu tóc tình yêu"với Chiêu Phàm.

Che rồi thì còn gì là tình yêu nữa.



Môn học chuyên ngành năm ba rất nhiều, tương ứng với đó, số lượng bài kiểm tra bắt buộc phải vượt qua cũng nhiều. Nghiêm Khiếu còn bận rộn hơn so với tất cả các bạn học cùng lớp - vừa phải thức trắng đêm ôn tập, vừa suốt đêm ngồi gõ chữ.

Dù học tập là quan trọng, nhưng công việc cũng không thể lơ là. Cuốn tiểu thuyết được đăng tải trên "Phong Quy" dần dần thu hút được sự chú ý, sau hai lần được trang web giới thiệu, lượng độc giả ngày càng tăng. Nội dung cốt truyện cũng đang trong giai đoạn cao trào, anh không chỉ không thể ngừng viết, mà còn phải cố gắng viết nhiều hơn, đảm bảo chất lượng.

Biên tập Tiểu Tùng biết Nghiêm Khiếu vẫn còn là sinh viên, đang vật lộn với kỳ thi cuối kỳ địa ngục, nên ngày nào cũng rót canh gà, thổi rắm cầu vồng* cho anh. Mỗi khi Nghiêm Khiếu đăng nhập QQ, anh đều có thể thấy những lời nhắn của Tiểu Tùng như "Cùng nhau giàu", "Hôm nay sẽ giàu", "Ngày mai nhất định sẽ giàu".

*(彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "rắm cầu vồng" ý là khen là thả rắm cũng như cầu vồng)

Thi xong môn cuối cùng, Nghiêm Khiếu cảm thấy mình sắp xỉu rồi. Trong đầu Nghiêm Khiếu, nội dung sách chuyên ngành và dàn ý tiểu thuyết lẫn lộn vào nhau, rối mù quấn vào những dây thần kinh căng thẳng của Nghiêm Khiếu.

Tiểu Tùng nắm rõ lịch thi của Nghiêm Khiếu hơn cả anh. Trên QQ, Tiểu Tùng liên tục gõ: "Thi xong rồi! Thi xong rồi! Hôm nay mãnh nam phải chiến đấu hơn hai vạn chữ!"

Nghiêm Khiếu choáng váng, đăng tải bản thảo đã lưu trước đó, tắt máy tính và gục đầu ngủ.

Không phải mãnh nam, ngày không nổi hai vạn chữ đâu.

Lâu rồi không mơ thấy Chiêu Phàm, lần này mơ thấy cậu đang tham gia cuộc thi định hướng việt dã, bên cạnh là một nhóm lính đặc chủng nước ngoài.

Bên ngoài cánh đồng tuyết mênh mông lạnh giá, mọi người đều đội mũ giáp, bên trong còn quấn khăn, chỉ có Chiêu Phàm là để đầu trần, mồ hôi trên tóc đã đóng thành sương.

Có một lính đặc chủng nước ngoài muốn cho Chiêu Phàm mượn chiếc mũ trùm đầu dự phòng của mình, Chiêu Phàm không nhận, đắc ý nói: "Đầu có thể rụng, máu có thể chảy, 'kiểu tóc tình yêu' không thể che!"

Mơ đến đây thì tỉnh, Nghiêm Khiếu ngồi dậy, lau mặt, "Mẹ kiếp, trong mơ của ông đây còn tán tỉnh lung tung."

Thẩm Tầm gọi tới, nói Viện cảnh sát được nghỉ, tháng mười một Chiêu Phàm sẽ đi tập huấn còn ba người kia đã về lại cảnh viện từ sớm, bây giờ còn chưa có tin tức về Chiêu Phàm.

"Mày đoán xem lần này cậu ấy có thể đạt được thành tích gì?", Nghiêm Khiếu hỏi.

Nghiêm Khiếu nói: "Chắc chắn có huy chương."

"Có lòng tin vậy sao?"

"Cậu ấy hứa rồi, sẽ tặng tao huy chương."

—— xem như tín vật.

Thẩm Tầm tặc lưỡi, cười "Được thôi, tao chờ mày tới khoe."

Vào ngày 24 tháng 12 âm lịch, Nghiêm Khiếu cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Chiêu Phàm.

Giọng nói trong điện thoại như có tiếng gió tuyết, ồn ào.

"Khiếu ca, xin lỗi." Giọng Chiêu Phàm trầm thấp và khàn khàn, "Tôi không thể tặng anh huy chương được rồi."