Chiêu Ngươi Phiền

Chương 25




"Vẻ mặt đặc sắc đấy." Chiêu Phàm mặc một chiếc áo thun xanh nhạt nghiêng người dựa vào một bên lầu, vừa gãi gãi cổ chú chó Alaska vừa ngoẹo đầu nhìn Nghiêm Khiếu, "Sao thế, anh bị 'Lão đại ca' ở nhà dạy dỗ à?"

"Mấy ngày nữa anh tôi sẽ tới đây." Nghiêm Khiếu xoa gáy, chợt cảm thấy hơi hồi hộp. Anh đã kể với Chiêu Phàm về Nghiêm Sách và Thích Nam Tự – thằng nhóc được Nghiêm Sách nuông chiều đến nghịch ngợm. Mặc dù không nhắc đến nhiều, chỉ thuận miệng nói vài câu nhưng Chiêu Phạm lại có trí nhớ rất tốt, nhanh chóng đặt hai biệt danh. Một người là Lão đại ca, còn một người là Tiểu lão đệ.

Dù sao đều dính đến chữ "lão".

"Đến thăm anh hả." Hai người rời khỏi tiệm thú cưng, bỏ lại tiếng chó sủa đằng sau. Chiêu Phàm đút tay vào túi quần, cười nói: "Anh trai rất quan tâm đến anh."

"Không, anh ấy đến Học viện Cảnh sát có việc, tiện đường đến gặp tôi thôi." Nghiêm Khiếu nói những lời này không có chút cơ sở, cậu cũng không có ngốc, tất nhiên là nghe ra được. Trong từ điển của Nghiêm Sách không có cái gì gọi là "tiện đường" cả. Nếu Nghiêm Sách thật sự có việc, anh ấy sẽ không báo cho Nghiêm Khiếu, sau khi xong việc cũng sẽ lập tức rời đi. Nghiêm Sách đã gọi điện thoại đến, vậy đã nói rõ mục đích chuyến này là để gặp anh.

Nhưng vì sao?

"Vậy anh ấy có mang theo Tiểu lão đệ đến không?" Chiêu Phàm nheo mắt nhìn ánh hoàng hôn, "Không phải anh nói bây giờ thằng nhóc đang được nghỉ sao? Tiểu lão đệ đang trong kỳ nghỉ hè, dẫn ra ngoài chơi cho vui."

Nghĩ đến Thích Nam Tự, trong thời tiết đầu hạ, Nghiêm Khiếu nhất thời rùng mình một cái.

Mà nghĩ kỹ lại, câu nói "Thuận tiện xem xem anh đang làm gì" có vẻ có chút ẩn ý.

Chẳng lẽ là cái thằng nhóc Thích Nam Tự hỗn trướng đó nói cái gì rồi?

"Tôi thật sự muốn gặp Tiểu lão đệ đấy." Chiêu Phàm lại nói: "Lần trước thằng bé khóc trông vui quá trời, tôi muốn trực tiếp xem cơ."

"Lại biểu diễn một màng gây hài à?" Mí mắt Nghiêm Khiếu khẽ giật, cảm thấy càng ngày càng không ổn.

Chiêu Phàm cười ha ha, hùa theo nói: "Ai Khiếu ca à, nếu không anh gọi điện cho 'Lão đại ca', hỏi xem Tiểu lão đệ có tới hay không?"

Nghiêm Khiếu thầm nghĩ, tôi chẳng thèm gọi.

"Không phải tôi gặp qua Waterloo rồi sao?" Chiêu Phàm nói: "Nếu anh ngã ở trên người Tiểu lão đệ, thì cứ đứng dậy."

"Năm nay thằng nhóc đó mới mười tuổi, cậu muốn đứng lên từ trên người nó." Nghiêm Khiếu nhịn không được buột miệng nói, thốt rồi mới thấy không ổn, đây là đang giễu cợt một đứa nhỏ mà.

Đầu Chiêu Phàm luôn xoay chuyển rất nhanh, thế mà lúc này lại nghe không hiểu, trợn to hai mắt với vẻ mặt nghi hoặc, "Hả?"

Thấy cậu không nghe hiểu, Nghiêm Khiếu thở phào nhẹ nhõm. Chiêu Phàm quen thẳng thắn, nói kiểu vòng co thế này chẳng trách nghe không hiểu.

"Ngày nghỉ của anh tôi không dài, có thể sẽ quay lại quân đội sau khi đến Học viện Cảnh sát, sẽ không thể mang theo Thích Nam Tự đi cùng." Nghiêm Khiếu cứng nhắc chuyển chủ đề.

Chiêu Phàm nhún nhún vai, "Thật đáng tiếc."

"Chẳng có gì đáng tiếc." Nghiêm Khiếu nói: "Chỉ số nghịch ngợm của thằng nhóc vượt khỏi sức tưởng tượng của cậu đấy."

"Thật sao?" Chiêu Phàm mỉm cười, "Ngược lại là tôi cảm thấy thằng nhóc rất dễ thương."

"Phiền phức chứ dễ thương chỗ nào được?" Nghiêm Khiếu không tin.

"Thằng bé khóc trông cũng rất nhưng... Không, không phải dễ thương, tôi nghĩ cái này cần phải hình dung thế nào ta." Chiêu Phàm đi hai bước, "Nói chung là thằng bé khóc trông rất buồn cười, nghe thằng bé khóc là tôi rất mắc cười."

"Cậu đây là hả hê."

"Chẳng phải hôm đó anh cũng cười hả?" Chiêu Phàm càng nghĩ càng vui, vui lên liền xiên xiên cái eo, "Mặc dù nói như thế là không tốt, nhưng nếu có thể trực tiếp thấy thằng bé khóc một lần, có thể làm tôi vui vẻ cả một ngày đó."

Nghiêm Khiếu: "..."

Đây không phải là vấn đề không tốt hay không tốt.

Mà là độc ác!

_

Cây cối trong sân cao chót vót, ve sầu đậu trên tàng cây kêu gào thảm thiết.

— hô tên tiếng lòng của Thích Nam Tự.

"Anh, anh sắp đi rồi à?" Thằng nhóc đứng trước cửa phòng ngủ của Nghiêm Sách, nhìn vali trải dài trên nền nhà, đôi mắt sáng ngời đột nhiên đỏ lên.

"Ừ." Nghiêm Sách thu dọn quần áo, "Việc ở đây đã giải quyết xong rồi."

"Nhưng không phải anh nói anh không vội trở về quân đội sao?" Thích Nam Tự chạy vào, ngồi xổm trên mặt đất níu lấy vali.



Trong lòng Nghiêm Sách mềm nhũn, chậm rãi nói: "Không vội trở về quân đội, nhưng hai ngày nữa anh phải đến Học viện Cảnh sát Lâm Giang."

Thích Nam Tự vội hỏi, "Anh đi làm gì?"

"Có việc, thuận tiện đi thăm Nghiêm Khiếu một chút." Nghiêm Sách nói.

Thích Nam Tự nghe xong thì có hi vọng, nói: "Vậy nhân tiện mang em theo nha."

Nghiêm Sách nhíu mày, "Mang em theo?"

"Em cũng có vali, cũng có tiền!" Thích Nam Tự đỏ mặt lo lắng, "Em có thể tự mua vé máy bay và ở khách sạn một mình."

Nghiêm Sách cảm thấy buồn cười, "Anh tính toán tiền bạc với em à?"

"Anh ơi, anh ơi." Thích Nam Tự buông vali ra, nắm lấy quần áo Nghiêm Sách, ngẩng đầu, ăn nói khép nép nũng nịu, "Đi mà, anh mang theo theo đi! Em ngoan lắm, sẽ nghe lời anh hết, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu! Anh ơi, trong khoảng thời gian này em rất ngoan còn gì."

Nghiêm Sách xoa xoa đầu nhóc, "Gần đây coi như thành thật."

"Em ngoan như vậy, anh phải thưởng cho em." Thích Nam Tự được một tấc lại muốn tiến một thước, "Hơn nữa, ngày đó trở về anh đã đáp ứng em rồi, nói sẽ ở cùng em cho đến khi trở về quân đội, anh đừng có mà nuốt lời!"

"Anh nuốt lời khi nào?"

"Anh muốn đi với Nghiêm Khiếu."

Nghiêm Sách xoay người, tiếp tục thu dọn hành lý, "Anh chỉ là thuận đường nên đi thăm em ấy một chút thôi."

"Đó cũng là nuốt lời." Thích Nam Tự không dễ dàng bỏ qua, "Anh mang em theo, em mới không xem là nuốt lời."

Nói những lời tràn ngập cảm xúc nhỏ, Nghiêm Sách liếc mắt một cái, Thích Nam Tự lập tức thấy ấm ức, tiến lên hai bước ôm lấy eo anh, giọng nghẹn ngào như sắp khóc tới nơi: "Anh ơi, mang em theo đi được không? Lần này anh đi, em sẽ phải rất lâu, rất lâu, rất lâu, rất lâu..."

Nghiêm Sách túm lấy mặt nhóc, "Nói xong chưa?"

Thích Nam Tự khịt khịt mũi, mím môi, kiên quyết nói cho xong, "...lâu lắm mới gặp anh."

Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu âm ĩ, càng ngày càng lớn.

Thích Nam Tự phát ra hai tiếng nức nở không rõ ràng, vai hơi run, hai tay không chịu buông ra.

Giống như chỉ cần dùng sức ôm chặt, anh trai yêu dấu của nhóc sẽ không rời bỏ nhóc mà đi.

Nhất thời Nghiêm Sách không cử động, mặc cho đứa nhỏ quấy rầy.

Thật ra Thích Nam Tự không còn là đứa trẻ nữa, nhưng trong mắt anh, Thích Nam Tự vẫn là một đứa nhỏ thích đeo bám, ôm chân không chịu buông.

Bất đắc dĩ đứa nhỏ phải xa anh, nhưng anh không thể ở lại vì đứa nhỏ.

Nhưng mà thoả mãn tâm nguyện của đứa nhỏ không phải không thể trước khi đi.

"Anh, anh ơi..." Thích Nam Tự còn đang lẩm bẩm.

"Thích Nam Trư." Nghiêm Sách đột nhiên nói.

Thích Nam Tự lập tức mở to mắt, có chút tức giận lại có chút vui vẻ.

Cái tên "Thích Nam Trư" này là do Nghiêm Sách lấy cho, vì chữ "Tự" gần giống với chữ "Trư" nên "Nam Tự" thành "Nam Trư". Khi đó nhóc còn "y y nha nha" học nói, không hiểu "Trư" là ý gì. Nghiêm Sách cầm đến bức ảnh con heo, nhóc nhìn một hồi rồi khóc, khóc đến thở hồng hộc, cả khuôn mặt đều đỏ cả lên.

Nghiêm Sách còn đùa hắn, nói cái gì mà "em so với heo còn xấu hơn, trên hình là heo mập, còn nhóc là heo cuộn."

"Anh." Mặc dù không thích cái biệt danh khó nghe này, nhưng Nghiêm Sách gọi thì nhóc vẫn trông ngóng được đáp ứng.

"Quay về thu dọn hành lý đi." Nghiêm Sách cũng đồng ý, "Dắt em theo."

Thích Nam Tự vui vẻ đến giật nảy mình, cứ như muốn gào thét thật lớn xông ra cửa nhà Nghiêm gia, tiếng ve kêu bên ngoài đều bị giọng của thằng nhóc lấn át.

Nghiêm Sách thở dài, sau khi thu dọn hành lý cũng xêm xêm thì đi đến phòng sách, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn mở trang web "Thiết Hán Tình" ra.

Thích Nam Tự nói Nghiêm Khiếu viết tiểu thuyết ở trên diễn đàn này, hồi trước còn cãi nhau với độc giả.

Mấy năm nay Nghiêm Khiếu làm theo ý mình, mặc dù hắn quản được, nhưng cũng không muốn xen vào nữa. Hễ Nghiêm Khiếu không làm ra chuyện gì phạm pháp, loạn kỷ cương thì hắn cũng mắt nhắm mắt mở.

Nhưng suy cho cùng vẫn là thằng em mình quan tâm nuôi lớn.



Mấy ngày nay, hắn dành thời gian đọc tất cả những bộ tiểu thuyết dưới cái tên "Cuồng Nhất Khiếu". Hắn biết mình trở thành một tổng giám đốc độc đoán, có vô số người ngưỡng mộ trong tiểu thuyết, thật là dở khóc dở cười.

Thằng ranh con lấy mình viết linh tinh ở trên mạng, lại không dạy dỗ một chút thì không được mà.

Nhưng thằng ranh con để hắn làm vai chính, có thể thấy được trong lòng nó có mình.

Hắn xoa xoa huyệt thái dương, suy nghĩ xem khi gặp Nghiêm Khiếu thì nên nói thế nào về chuyện này.

Viết tiểu thuyết cũng chẳng phải chuyện gì xấu, hắn không có ý kiến, nhưng những gì Nghiêm Khiếu viết đều có chút...

Nhảm nhí gì đấy?

Nghiêm Khiếu xoa xoa lỗ tai đang nóng bừng không rõ lí do, "Má, ai đang nhắc tới mình thế?"

"Chắc là độc giả của mày đó." Thẩm Tầm ném một cây kem đến, "Sách ca thật sự muốn tới hả?"

"Ngày mốt sẽ bay đến đây." Nghiêm Khiếu có chút bực bội, nhận lấy cây kem không ăn, vội vàng che tai lại.

"Có khi nào anh ấy biết chuyện của mày với Chiêu Phàm chuyện rồi?" Thẩm Tầm vẫn luôn lo lắng chuyện này. Trong lòng hắn, Nghiêm Sách vừa uy nghiêm lãnh khốc, dùng "Bất cận nhân tình" để hình dung cũng không quá đáng. Nếu Nghiêm Sách biết đứa em trai duy nhất của mình yêu một đứa con trai khác, ai biết được sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn gì dạy dỗ Nghiêm Khiếu một trận.

Nghiêm Khiếu trợn mắt, "Không thể nào? Làm sao mà anh ấy biết được."

Thẩm Tầm cũng cảm thấy khả năng này không cao, nhưng Nghiêm Sách không phải người bình thường, không thể suy đoán theo lẽ thường được.

"Sao cũng được." Nghiêm Khiếu xé mở gói kem cây, bên trong đã tan ra nước một nửa, "Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích."

"Thế đi." Thẩm Tầm gật đầu, lại nói: "Hôm nay ở phân cục tao cũng không có chuyện gì làm, đã đọc xong mấy chương trong bộ truyện Tình Đào của ngươi."

Nghiêm Khiếu nói: "Cho chút ý kiến đi?"

"Ý kiến thì không có, ngược lại là có rất nhiều câu hỏi."

"Nói nghe xem."

"Tại sao cái tên Lưu Đại Ngưu sao lại chết đột ngột vậy?" Thẩm Tầm nói: "Mấy chương trước mày đặt nhiều hố làm tao còn tưởng hắn là nhân vật phản diện kiểu như trâu bò chứ."

"A, Lưu Đại Ngưu hả." Nghiêm Khiếu cười, "Lúc đầu tao định để hắn làm BOSS sau màn, nhưng Phàm Phàm nói tên hắn thật khó nghe."

Tay Thẩm Tầm run lên một cái, một mảnh kem nhỏ từ trên cây kem rơi thẳng xuống đất, "Cho nên mày cho hắn chết luôn?"

Nghiêm Khiếu không thèm để ý, "Là do Phàm Phàm không thích đó."

"Đ.ù moá, ông đây nể mày luôn." Thẩm Tầm nhớ ra mấy cái địa phương khác đọc lên thấy quái lạ, hỏi một chút mới biết, cũng là Nghiêm Khiếu thay đổi. vì Chiêu Phàm

"Mày có biết hành vi này trong thời xưa gọi là gì không?" Thẩm Tầm nói, "Gọi là mê muội!"

"Vậy tôi chính là hôn quân rồi?" Nghiêm Khiếu lại hỏi, "Phàm Phàm của tôi là gì?"

Thẩm Tầm cầm que kem, viết xuống mặt đất hai chữ.

Nghiêm Khiếu xem xong liền vui vẻ, "Phàm Phàm biết sẽ đánh chết mày."

"Muốn đánh cũng là đánh chết mày trước." Thẩm Tầm nói.

"Đúng thế, đánh là hôn mắng là yêu."

"Mày là đang tự tìm cho mình kẹo ngọt thôi."

___

Hai ngày sau, khi Chiêu Phàm cùng Nghiêm Khiếu cùng ngồi trên lầu hai xem hết chương mới nhất của <>, Nghiêm Khiếu nhận được điện thoại từ Thích Nam Tự.

Chiêu Phàm thấy được "Thích Nam Tự" lấp lóa trên màn hình điện thoại, trêu ghẹo nói: "Ôi chao, hay là 'Tiểu lão đệ' lại khóc rồi?"

Lúc này Thích Nam Tự không có khóc, không chỉ có không khóc, giọng nói còn cực kỳ to, cực kỳ hào hứng, khí thế bừng bừng.

Tựa như đứng dưới quốc kỳ tuyên thệ.

"Nghiêm Khiếu! Em đến rồi! Em đến sân bay rồi! Anh của em dẫn em tới nè!"

Nghiêm Khiếu: "..."

Thích Nam Tự tiếp tục "tuyên thệ", "Vì hai chúng ta có cùng một người anh, em nhắc nhở anh một chút nha, anh ấy đã xem cuốn tiểu thuyết về tổng tài bá đạo rồi đó."