Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác - Chương 12: Kiều thiếu gia có một trăm cách trị hắn





Thân Khương ở bên ngoài dạo trong chốc lát, uống một chén trà nhỏ, lại trở về, bức quỷ vẽ bùa của Kiều thiếu gia đã xong.


Lúc này có thể nhìn ra hình dạng, có lưỡi dao, có móc câu, có đầu dẹp, lớn lớn bé bé, đủ kiểu đủ dạng, phần lớn là phần cán dài phần lưỡi ngắn, cảm giác như là công cụ để làm gì đó, không phải đồ chơi để chơi đùa.


"Này là thứ gì?"


"Công cụ giải phẫu." Diệp Bạch Đinh đem bản vẽ vẽ xong đưa qua.


Thân Khương bị dọa nhảy dựng, tay cầm giấy cứng đờ: "Mổ thi?"


Diệp Bạch Đinh liếc hắn một cái: "Ta không phải đã nói rồi, ta am hiểu nhất, đó là phương pháp mổ thi kiểm nghiệm này sao, cầm cho chắc, ra ngoài làm một bộ."


Thân Khương nuốt nước miếng một cái: "Không phải ta không cho......chuyện như vầy thật sự không thể tưởng tượng, cho dù ở Chiếu Ngục bọn ta, cũng có chút quá, 'bản lĩnh am hiểu nhất' này của ngươi, chỉ sợ không dùng được."


Diệp Bạch Đinh: "Ngươi cứ làm trước, sẽ có cơ hội."


Thân Khương không mở miệng.


Diệp Bạch Đinh lấy khóe mắt liếc hắn: "Thân tổng kỳ đừng có ý đồ lừa gạt qua loa, ngươi không làm, sau này lúc ta cần dùng không có, chậm trễ lãnh đạo chính sự, có khả năng không phải chỉ có trượng hình đơn giản như vậy đâu."


Thân Khương rùng mình, thôi vậy, mỗi lần cùng Kiều thiếu gia đối nghịch liền không có gì tốt: "Được được được, ta làm, làm là được chứ gì? Nhưng thứ này không thể cho ngươi, nếu muốn dùng đến, ta sẽ xách tới cho ngươi."


Đang nói chuyện, thủ hạ Ngưu Đại Dũng đến báo tin: "Lão đại, bên kia họ Bố xong rồi!"


Thân Khương gật gật đầu, móc chìa khóa ra mở cửa lao: "Thiếu gia, chúng ta đi thôi?"


Bên ngoài đình thi đài đã chuẩn bị tốt, người nên triệt đều triệt, thật an tĩnh, lúc đi đường chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình.


Diệp Bạch Đinh đi hai bước, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: "Ngươi lúc trước nói......khi đi Lương gia tìm đồ vật gặp nguy hiểm, Chỉ Huy Sứ Cừu Nghi Thanh cũng đi, còn cứu ngươi?"


Thân Khương gật đầu: "Đừng nhìn nghề này của chúng ta rất uy phong, nguy hiểm cũng rất nguy hiểm, tùy thời đều là đem đầu buộc ở trên lưng quần, loại sát khí như vậy là thường gặp, Chỉ Huy Sứ tuy mặt lạnh tâm lạnh, bất cận nhân tình, riêng việc này lại không so đo, rất bênh vực người mình, võ công kia, chậc chậc, long đằng tại thiên thiên y vô phùng ——"


"Ta không hỏi cái này."


"Vậy ngươi hỏi cái gì?"


Diệp Bạch Đinh dừng lại, quay đầu: "Y làm sao biết được, là dung dịch từ lá cỏ?"


Thân Khương bị hắn hỏi đến sửng sốt: "Cái này sao ta biết? Có lẽ là Chỉ Huy Sứ học vấn sâu? Y vào nhà thấy sách rơi xuống đầy đất, kết luận ta đang tìm sách, hỏi một tiếng, ta nói người chết đối với vải vóc cảm thấy hứng thú, nghiên cứu sâu, tin tức mấu chốt của vụ án này có lẽ ở đây —— y nhặt mấy quyển sách lên, tùy tiện lật vài trang, ngón tay nắn vuốt, sờ sờ, cũng không biết làm sao mà thấy được, trực tiếp lên tiếng sai đi tìm chỉ diệp thảo, thảo được tìm tới, y không cần cành không cần lá, chỉ lấy rễ, ngón tay nghiền ra chất lỏng, quẹt lên trên sách một cái, chữ lập tức hiện ra! Ngươi nói có thần hay không!"


Diệp Bạch Đinh nhíu mày: "Chỉ diệp thảo......là cái gì?" Trước nay chưa nghe nói qua.


"Là loại cỏ rễ to lá dài, một chút cũng không nõn nà, thoạt nhìn có chút giống khương thảo đó." Thân Khương khoa tay múa chân mô tả, cho Kiều thiếu gia hình dung một chút.




Diệp Bạch Đinh nhăn mày càng sâu: "Khương thảo......lại là cái gì?"


Thân Khương:......


Thật đúng là thiếu gia sống quá ngọt ngào, không biết đồ vật bên ngoài, không để ý tới cây cỏ.


Diệp Bạch Đinh trầm mặc một lát: "Ngươi đi tìm mấy cuốn sách giải thích về dược thảo tới cho ta."


Thân Khương: "Loại hiếu thắng này...... không cần thiết đi?" Hà tất phải so với Chỉ Huy Sứ chứ, vị kia ở trong mắt mọi người cũng không coi là người......


Diệp Bạch Đinh nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái: "Người khác cũng ăn cơm, Thân tổng kỳ có phải cũng cảm thấy không cần thiết hay không?"


"Tìm! Không có thì mua! Đêm nay liền đưa lại đây cho ngươi, được rồi đi!"


Thân Khương theo bản năng chụp vỗ cằm mình, ai biểu ngươi ngứa miệng, Kiều thiếu gia ôn nhu nhất thời nhị khắc, ngươi liền cảm thấy hắn sẽ không mắng chửi người? Còn dám không nghe, kế tiếp hắn sẽ là 'đồ ăn', lại chọc người nổi nóng, người bỏ gánh không làm, không nghiệm thi, làm sao bây giờ?


Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật sự, Kiều thiếu gia có một trăm loại biện pháp để trị hắn.


Diệp Bạch Đinh vừa lòng, đi đến chậu nước rửa tay.


Hắn ý thức được đây không phải đang ở thế giới hắn quen thuộc, có rất nhiều đồ vật không giống với hiểu biết của hắn, tỷ như thực vật, mà pháp y nghiệm thi đối mặt với một vấn đề khó khăn không nhỏ chính là độc, hiện đại có đủ loại thuốc hóa học bào chế, cổ đại thì hơn phân nửa là dựa vào độc trùng độc thảo, phương hướng mà tùy tiện lệch một chút, chính là sai lầm rất lớn.


Hắn cần phải học tập.


Xoay người, tập trung lực chú ý lên đình thi đài trước mặt.


"Trạng thái thi thể người chết được bảo tồn rất tốt, chắc là cố ý đặt ở chỗ râm mát, hủ bại không nghiêm trọng, không có nghĩa là mới chết," Diệp Bạch Đinh vạch mí mắt người chết nhìn nhìn, lại nắm cánh tay thử độ linh hoạt, "Giác mạc vẩn đục cao độ, thi cương biến mất, người chết tử vong 5 ngày trở lên."


Thân Khương: "Lần này thời gian tử vong không cần xác định, người chết kêu Xương Hoằng Võ, 17 tháng 9 là sinh thần của Xương gia lão thái thái, tiệc mừng thọ làm trong ngày, Xương Hoằng Võ ở nhà xử lý công việc vặt, bận cả ngày, tiễn đi vị khách say xỉn cuối cùng đã là cuối giờ Tuất, được hạ nhân hầu hạ trở về thư phòng, Xương Hoằng Võ tỏ vẻ mệt mỏi, nói nước ấm tắm gội chờ một chút, chờ hắn đọc sách giải trí một lát lại đưa tới, hạ nhân đợi hơn nửa canh giờ, chủ tử còn không có kêu, liền tới gõ cửa, phát hiện người đã chết, bị dọa thiếu chút nữa đá lăn bồn than......cũng không biết chết như thế nào, hung thủ là ai."


Ngưu Đại Dũng lặng lẽ chồm tới, hạ thấp giọng: "Bên kia họ Bố nghiệm ra hình như là ngoài ý muốn, không có hung thủ."


Thân Khương cười ra tiếng: "Lại là ngoài ý muốn? Hắn sẽ không chỉ biết nghiệm ra một loại kết quả này đi!"


Ngưu Đại Dũng gãi gãi đầu: "Hắn còn lẩm bẩm lầm bầm nói gì đó, người của chúng ta ở bên ngoài thay phiên công việc, cách khá xa, cũng không nghe rõ, không biết rốt cuộc nghiệm ra cái gì...... Lão đại, muốn chúng ta đi hỏi thăm chút hay không?"


"Không cần," khóe môi Diệp Bạch Đinh nhếch lên, "Ta đã biết hắn nghiệm ra kết quả chính là cái gì."


Thân Khương: "A? Kết quả gì?" Nhanh như vậy sao!


Diệp Bạch Đinh: "Ngươi mới vừa nói, hạ nhân phát hiện người chết tử vong, sợ tới mức thiếu chút nữa đá lăn bồn than...... phòng này, lúc ấy đang thiêu than sưởi ấm?"



Thân Khương vội vã lật ghi chép khẩu cung và hiện trường, khẩu cung đích xác có một câu như vậy, còn về phần ghi chép mô tả hiện trường...... có một mảnh nhỏ bị mực bôi bẩn, nhìn không ra nguyên bản viết là cái gì, chỗ khác vẫn không đề cập đến bồn than ở hiện trường, là đặt ở nơi nào.


Ghi chép lưu trữ không nên có sai sót lớn như vậy, là ai bất cẩn đến mức này?


Hắn nhíu mi: "Khẩu cung nói như vậy, hẳn là không sai."


"Người chết thi đốm màu sắc đỏ tươi, đặc biệt ở hai má và môi, phù hợp với biểu hiện người chết do than độc," cũng chính là trúng độc carbon monoxit, "Than độc giết người vô hình, là dạng vụ án tử vong ngoài ý muốn thường phát sinh vào mua đông."


Thân Khương đối với khí than tổn thương người khá quen thuộc, mỗi năm mùa đông đều sẽ gặp vài vụ, nhưng Kiều thiếu gia nói như vậy, nhất định là có —— "Nhưng mà?"


"Ngu xuẩn." Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng bẻ miệng người chết ra, "Mùi hạnh nhân đắng nồng như vậy, hắn đem mũi đưa cho chó hoang hay sao mà ngửi không thấy?"


Được, trong mắt vị thiếu gia này, chuyện làm không quá tốt không phải heo thì là chó, Thân Khương thức thời nói tiếp: "Cho nên không phải than độc?"


Diệp Bạch Đinh: "Đương nhiên không phải, đây là hạnh nhân độc."


Độc hạnh nhân phát tác nhanh chóng, hiệu suất cực cao, ở thời đại hắn sinh sống rất được tội phạm ưu ái, phần lớn là thuốc hóa học pha chế thành, nhưng cổ đại cũng không phải không có, nhân của hạt của một vài loại quả, tỷ như hạnh nhân, đào nhân, sơn trà nhân*, đều có chứa chất hạnh nhân đắng, dưới chất xúc tác chua hoặc dung môi đặc thù sẽ phóng xuất ra kịch độc hidro xyanua, thực vật có chủng loại bất đồng, người bị hại thân thể phản ứng bất đồng, hiệu quả của độc tính cũng tùy đó mà tăng giảm biên độ.


*là nhân của hạt của các loại quả almond, apricot...ai uống trà sữa hạnh nhân hoặc ăn đậu hủ hạnh nhân là sẽ uống cái này, mùi thì khỏi nói đi há, chính là nó đó, cái mùi hay thấy trong truyện Conan, là độc, nhưng lượng vừa phải thì là chỉ làm mình mập thôi ko làm mình sùi bọt mép đâu


Thân Khương nghe không hiểu, cái này cũng là khái niệm mới giống 'ngạt thở cơ học' trước đó: "Xyanogen hóa......là thứ gì?"


Diệp Bạch Đinh: "Một loại độc tố đến từ hạt của thực vật, phát tác nhanh, chết cũng nhanh, dùng vừa tiện vừa nhanh —— thế gian đích xác có đủ loại ngoài ý muốn trùng hợp tồn tại, lại không phải mỗi một loại đều là ngoài ý muốn trùng hợp, Xương Hoằng Võ, tuyệt đối không phải chết do than độc."


Thân Khương giờ mới theo kịp, mở ra tờ giấy ghi chép hiện trường kia, đuôi mắt nheo lại: "Họ Bố chính là cảm thấy hắn tìm ra chân tướng, không muốn chúng ta cũng phát hiện, bôi xóa đi phần ghi chép về bồn than?"


Thật đúng là thông minh lại bị thông minh lầm, ngu xuẩn vĩnh viễn cũng không biết người chân chính có năng lực sẽ đứng ở độ cao nào.


"Người chết giống như đang cười, thứ gì gì hóa kia, sẽ làm người cảm thấy vui sướng sao?"


"Ngươi nhìn cho rõ ràng, đây là đang cười?" Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng xoay đầu người chết, làm Thân Khương nhìn rõ ràng hơn.


Cái này...... cười đến có chút dọa người a, quá dữ tợn! Thân Khương theo bản năng lui về phía sau một bước.


Diệp Bạch Đinh: "Không phải toàn bộ động tác khóe miệng đều kêu cười, người khi chết trong cơn thống khổ, cơ thịt phần mặt sẽ đi theo quy luật rất khó xác định, mỗi người có vẻ thống khổ cùng dữ tợn đều không giống nhau, ngươi không thể vì hắn lưu lại cuối cùng chính là khóe môi nhếch lên, liền cảm thấy lúc ấy cảm xúc của người chết là thỏa mãn, hạnh phúc."


Hắn không biết người chết lúc ấy là tâm tình gì, có nỗ lực muốn kéo ra một nụ cười hay không, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia, hắn nhất định là cực kỳ thống khổ.


Diệp Bạch Đinh vừa bận bịu, vừa hỏi: "Người chết ăn cái gì?"


Thân Khương: "Ăn...... cái gì?"



"Hạnh nhân độc phát tác nhanh chóng, người chết nhất định là ngay trước khi chết, nhiều nhất là trong vòng thời gian một chén trà nhỏ, có ăn qua cái gì đó," Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm trang giấy ghi chép khẩu cung trên tay Thân Khương, nếu không phải trên tay không tiện, hắn đã có thể đoạt tới nhìn, "Hắn ăn cái gì?"


Thân Khương lật đật xem: "...... Không có, không ai nói hắn trước khi chết đã ăn cái gì, hiện trường cũng rất sạch sẽ, không có bất kỳ chén dĩa đũa linh tinh gì hết."


Tay Diệp Bạch Đinh khựng lại: "Sạch sẽ?"


"Ừm, rất sạch sẽ, cái gì cũng không có."


"Rượu đâu? Đồ có liên quan đến rượu cũng không có? Nước trà? Canh giải rượu? Cho dù là bãi nôn? Mùi rượu trên người người chết rất nồng."


"Ngày đó là tiệc mừng thọ lão thái thái, Xương Hoằng Võ từ sớm xã giao đến tối, trên người có mùi rượu hẳn là bình thường? Trong phòng không có dấu vết...... phỏng chừng nôn cũng là nôn ở bên ngoài?"


"Người chết trên người không có ngoại thương, độc chỉ có thể vào từ miệng ——" Diệp Bạch Đinh cẩn thận nghiệm từng chỗ trên thi thể, ánh sáng nơi đáy mắt ẩn hiện, "Tìm không thấy, đó là đã bị hung thủ mang đi."


Thân Khương tức khắc thấy đau đầu: "Vậy của nợ này hoặc là bị hủy, hoặc là bị giấu đi......không dễ tìm."


Khi Diệp Bạch Đinh lật cho thi thể nằm thẳng lại, đụng phải song ngọc hoàn treo trên vạt áo, nhìn không lớn, có màu men gốm xanh sẫm, bóng loáng. Mặt trái ngọc hoàn, ở vị trí mép khe hở bên trong, có một chỗ tím sẫm.


Khẽ chạm vào, vết tích đã khô cạn, cọ mạnh thì bay đi, cúi đầu ngửi thử, có mùi hơi hơi chua ngọt.


"Ngươi nói ngày đó là tiệc mừng thọ lão thái thái......" Diệp Bạch Đinh đầu ngón tay nhẹ vê, "Trên thực đơn có nguyên liệu nấu ăn gì đặc thù, sẫm màu không?"


Thân Khương tìm tìm, thật là có: "Nhà hắn có cái cô gia* ở phương nam, trong nhà buôn bán tơ tằm, có trăm mẫu ruộng dâu, tháng 9 vẫn có dâu tằm, vì lão thái thái làm tiệc mừng thọ, chuyên môn làm thành mứt đưa đến, trong bữa tiệc được nấu thành nước đường, khoản đãi khách nhân."


*xưng hô dành cho chồng của tiểu thư trong nhà, khi cô nương gả đi, nếu hai người về thăm nhà mẹ đẻ thì anh chồng được gọi là cô gia


Dâu tằm màu sắc tím, dễ nhuộm, khi chín rục ăn một miếng thì đầu lưỡi đều có theo đó biến thành màu tím, người chết làm gia chủ đãi khách, sẽ bị dính lên...... có vẻ rất bình thường?


Diệp Bạch Đinh: "Màu sắc bị dính lên ngọc bội, ngươi đoán là hành động gì sẽ tạo thành chuyện này?"


Thân Khương vuốt cằm nhìn nhìn: "Đẩy? Hoặc là không cẩn thận đụng phải một chút?"


Diệp Bạch Đinh: "Như thế nào tạo ra, cũng không quan trọng."


Thân Khương:......


Không quan trọng ngươi còn bắt lão tử đoán!


"Quan trọng là cái này," Diệp Bạch Đinh chỉ vào đai lưng người chết, "Y phục trên người hắn đã bị thay đổi."