Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác - Chương 100: Cùng nhau ngâm suối nước nóng





Cừu Nghi Thanh chuẩn bị ngựa, lại không tính toán lập tức cưỡi.


Đêm trừ tịch, vạn gia đoàn viên, trên đường chính ngọn đèn dầu lộng lẫy, cơm tất niên qua đi, bọn nhỏ chạy ra ngoài chơi, người lớn đến nhà thăm hỏi nhau, tụ tập trò chuyện một chút, chờ đến nồi sủi cảo đầu tiên, tiếng pháo trúc đầu tiên vào giờ Tý đêm nay, trên đường vô cùng náo nhiệt, người đi lại nhiều, cưỡi ngựa không quá thích hợp.


Hắn chuẩn bị dẫn Diệp Bạch Đinh một đường đi trên đường chính, ra khỏi thành lại cưỡi ngựa, tiểu ngỗ tác bị nhốt ở Chiếu Ngục lâu rồi, nhìn bên ngoài cái gì cũng thấy mới mẻ, đêm nay......chuyến này chắc sẽ không tệ.


Đêm lạnh gió lãnh, bên ngoài tuyết rơi li ti, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, là dấu hiệu tốt, nhưng đối với người thì không quá thân thiết, Diệp Bạch Đinh bị yêu cầu thay quần áo.


Từ trong ra ngoài, chỉnh chỉnh tề tề một bộ.


Áo trong mềm mại dán vào người, kẹp áo nhẹ lại giữ ấm, áo ngoài cắt may tinh tế, rất vừa vặn, đường cong vai eo không cái nào không tốt, phối với hạt châu màu sẫm, hắn mặc vào đúng là hai chữ: Xinh đẹp.


Diệp Bạch Đinh sờ sờ xiêm y trên người, trong phòng không có gương, chỉ có thể đi ra hỏi Cừu Nghi Thanh: "Được không?"


Cừu Nghi Thanh yên tĩnh một cái chớp mắt, mới nói: "...... Không tồi."


Diệp Bạch Đinh nhìn ngọc ở trên đai lưng, lại nhìn nhìn đường thêu quá mức tinh xảo trên cổ tay áo: "Có phải có chút quá quý trọng không?"


Cừu Nghi Thanh đã cầm một kiện áo khoác lại, khoác lên vai cho hắn, đốt ngón tay thon dài lướt qua cổ hắn, giúp hắn cột dây: "Đừng nhúc nhích."


Áo khoác là màu xám bạc, Diệp Bạch Đinh không rành vật liệu may quần áo, nhìn không ra là làm bằng gì, sờ lên rất trơn trượt, hơi nặng, mặt trên có lông tơ rất nhỏ, chắn gió lại giữ ấm, trên vai phối hợp có bao cổ lông xù xù màu trắng, phi thường mềm, khi cọ qua cằm không có bất kỳ cảm giác cọ xát không thoải mái gì, ấm áp, rất thoải mái.


Trong phòng không có người khác, Cừu Nghi Thanh hơi cúi người, giúp hắn cột dây áo khoát.


Hai người đứng rất gần nhau, Diệp Bạch Đinh chỉ cần hơi giương mắt, là có thể nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Cừu Nghi Thanh, nam nhân rũ mắt, lông mi thật dài như lông quạ rũ xuống, phảng phất như cột hai sợi dây mỏng manh này là chuyện vô cùng trọng yếu, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.


Diệp Bạch Đinh có thể cảm giác được ngón tay y chạm vào cằm mình, xúc cảm trước sau như một, không quá bóng loáng, lại rất ấm, tay y rất lớn, trên ngón tay có vết chai, dây cổ áo lại hơi mảnh, dẫn tới quá trình này được hoàn thành có chút vụng về, ngẫu nhiên đầu ngón tay sẽ lướt qua hầu kết...... Đó là chỗ yếu hại, Diệp Bạch Đinh nhịn không được muốn phản kích.


"Xong chưa?"


"...... đừng gấp."


Đứng quá gần, hơi thở giao triền, hắn có thể ngửi được mùi hương trên người y, nhạt nhẽo lạnh lùng, tựa như tùng bách trong gió đông.


Rõ ràng chỉ là cột sợi dây, Diệp Bạch Đinh cảm giác như đánh một trận lớn, cả người căng chặt chịu không được, lại nhìn Cừu Nghi Thanh, trước sau như một, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, nhìn không ra bất luận cái gì khác thường.


"Chúng ta......đi thôi?"


Diệp Bạch Đinh vừa muốn xoay người ra ngoài, trong tay lại bị nhét vào một bầu rượu nhỏ, dẹp, gọn gàng, to bằng bàn tay, vừa nhìn là biết không đựng được bao nhiêu rượu, lại khắc hoa rất tinh xảo, xúc cảm thực không tồi.


"Đêm tuyết lạnh, cầm để đuổi hàn," Cừu Nghi Thanh nói xong, lại đế thêm một câu, "Số lượng không nhiều lắm, ngươi cứ uống thoải mái, sẽ không say."


Diệp Bạch Đinh lắc lắc cân nhắc: "Lê hoa bạch?"


Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Ừm."


Lần này không trì hoãn nữa, hai người đi ra Bắc Trấn Phủ Tư, cổng lớn vừa mở ra, không khí náo nhiệt ùa vào mặt.


Đường phố thật dài, ngọn đèn dầu lộng lẫy, gần như nhà nào cũng treo đèn lồng màu đỏ trên cửa, bọn nhỏ ríu rít chạy tới chạy lui, nam hài tử tuổi còn nhỏ nghịch ngợm, cầm pháo trúc nhỏ, cứ nhằm vào chỗ đông người mà đốt, bị cha mẹ xách lỗ tai giáo huấn, bọn họ cũng cũng không sợ hãi, chỉ giả vờ nhận lỗi, quay đầu lại lúc người lớn không để ý, vẫn quăng pháo trúc......




Cũng có thanh niên đi cùng nhau, hẹn vài ba người bạn ngồi bên đường uống vài ngụm rượu, ngâm vài câu thơ, cũng có tiểu cô nương theo phụ huynh ra cửa, cùng đám bạn thân tụ ở bên nhau trò chuyện...... Khi thì trên đường có một trận động tĩnh, không biết ai lại đốt pháo trúc, thỉnh thoảng trên không trung lại có một mảnh sáng lạn, không biết nhà phú hộ nào châm pháo hoa, mọi người hô hào bằng hữu nhanh nhanh ngẩng đầu nhìn, vô cùng náo nhiệt.


Thật là một vẻ đường phố phồn hoa, nhân gian pháo hoa.


Diệp Bạch Đinh cùng Tương Tử An từng trò chuyện với nhau về quá khứ, cũng xem qua bối cảnh trong truyện gốc, không nhiều lắm, ngược về trước kia mấy năm, cho dù ăn tết, cũng không nhất định có thể nhìn thấy nhiều gương mặt tươi cười nhẹ nhàng như vậy, nhiều hoan thanh tiếu ngữ như vậy, niên đại lịch sử này, bá tánh có thể an bình hoà thuận vui vẻ không dễ dàng, nếu như có thể, hắn thật sự hy vọng triều đình cứ giữ vững như vậy, thanh trừ từng chút một tệ nạn quá khứ đã kéo dài, dần dần, một chút một chút, mà mạnh dần lên.


Đầu ngón tay hơi lạnh, hắn mở bầu rượu nhỏ ra, uống một ngụm.


Cừu Nghi Thanh nhìn thấy hắn cười: "Thích?"


"Ừm." Diệp Bạch Đinh nhìn thấy một hài tử chạy ngang qua bên cạnh hắn, vừa nghịch vừa lì lợm, phụ thân đi theo phía sau đều tóm lại không được, cười lớn hơn nữa, náo nhiệt an bình, nhân gian pháo hoa, ai sẽ không thích?


Cừu Nghi Thanh nhìn chằm chằm bầu rượu trong tay thiếu niên, y biết thiếu niên nói chính là cái gì, nhưng hắn muốn hỏi, chỉ là cái này.


Diệp Bạch Đinh nghiêng đầu nhìn y: "Chỉ Huy Sứ không thích?"


Cừu Nghi Thanh lấy bầu rượu trong tay thiếu niên đi, uống một ngụm: "Thích."


Diệp Bạch Đinh ngẩn ra một cái chớp mắt, lần này lại không vì Cừu Nghi Thanh uống rượu của hắn, mà là trên người nam nhân này trước sau luôn có một cỗ khí chất, thô lệ hào hùng, lại trước sau lạnh lẽo, rõ ràng đang ở nhân gian, làm chính là việc bảo hộ nhân gian, rồi lại không muốn dính dáng đến nhân gian, giống như một du hiệp cô độc, ngay cả tư thế uống rượu cũng vậy, rất không giống người thường.


Đèn đường làm lu mờ gương mặt nam nhân, vẻ thô lệ, cương ngạnh kia bị ánh sáng dung hợp làm nhạt nhòa đi, dư lại chỉ còn mỹ cảm lạnh lùng, như ngôi sao đêm lạnh, như trăng nơi biên thuỳ, rõ ràng rất gần, giương mắt là có thể nhìn đến, kỳ thật rất xa, đi hết một đường dài, cũng không thể chạm đến.


"Ngươi......"


"Làm sao vậy?"


"Không có gì."


Diệp Bạch Đinh chỉ là lại nổi lên lòng tò mò về Cừu Nghi Thanh.


Khi mới đến, hắn ngay cả sống sót cũng phải tính kế đủ kiểu, bộ bộ kinh tâm, không phải không hiếu kỳ đối với Cừu Nghi Thanh, chỉ là một chút tò mò kia, còn xa mới quan trọng bằng tính mạng. Từ đó về sau cùng nhau phá án tập hung, ở chung càng nhiều, ăn ý càng nhiều, rất nhiều thời điểm đều có thể 'nhìn nhau đều hiện tâm hữu linh tê', tựa hồ hưởng thụ một khắc kia mới càng quan trọng.


Hắn ở trước mặt Cừu Nghi Thanh càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng dựa theo bản năng, dám nói đùa, lá gan lớn hơn, có tâm tìm tòi nghiên cứu phân tích hiểu biết người này hơn nữa, đã có vẻ không còn tất yếu, hắn chỉ cần biết rằng nam nhân này rất tốt, làm cộng sự phi thường thoải mái, không cần thiết nghĩ quá nhiều, tự tại là được, người ta muốn rời xa hoặc tới gần, đều là do y lựa chọn, nghĩ nhiều vô ích.


Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên rất muốn biết, chân thật Cừu Nghi Thanh có bộ dáng gì? Cho dù lẻ loi độc hành, chưa bao giờ cảm giác được cô đơn, có nổi giận, phiền não, thất bại, mất mát, hoặc là đắc ý, phấn khởi hay không? Y sẽ vì chuyện gì mà nổi giận phiền não, sẽ vì kết quả gì mà cảm thấy thất bại mất mát, thành công gì sẽ cảm thấy đắc ý, chưa bao giờ nghĩ tới khoe ra với người khác sao?


Phía trước cách đó không xa, có đứa bé phấn điêu ngọc trác, bộ dáng chừng ba bốn tuổi, bụ bẫm, tròn xoe, cột một cái bím tóc chổng lên trời, duỗi tay muốn tiểu tỷ tỷ xinh đẹp bên cạnh ôm, còn nhỏ giọng bá bá bá cáo trạng: "Tố tỷ tỷ ngươi nhìn xem, ca ca thật ngốc, chỉ lo nhìn ngươi, thiếu chút nữa chân trái vướng chân phải ngã xuống! Mẹ ta nói từ lúc ta hai tuổi đã không còn tật xấu này, ngươi mau cùng ta lêu lêu hắn! Xấu hổ xấu hổ xấu hổ!"


Tiểu tỷ tỷ đỏ mặt: "Ca của ngươi hắn......hắn chỉ là thất thần, kỳ thật không ngốc."


Tiểu ca ca đã sớm đỏ mặt: "...... Ta trước kia...... không như vậy."


Bong bóng màu hồng sắp bay đầy giữa hai người kia, Diệp Bạch Đinh nhìn, đột nhiên nghĩ tới lời của Yến Nhu Mạn, về thích......


"Chỉ Huy Sứ có người trong lòng sao?"


Cừu Nghi Thanh ngẩn ra. Khi dời mắt qua, vừa lúc nhìn thấy tiểu nam hài nắm tóc chổng ngược kia công khai hôn tiểu tỷ tỷ một cái, thanh âm vang giòn, thân ca ca mặt mũi đỏ bừng kia của nó vừa hâm mộ vừa ghen ghét, không biết có nên ngăn cản hay không, sầu vô cùng......



Y nhìn sườn mặt của Diệp Bạch Đinh, thật lâu sau mới mở miệng, thanh âm hơi khàn: "Ngươi cảm thấy đâu?"


Kiểu trả lời này......


Diệp Bạch Đinh đột nhiên quay đầu, nhìn y: "Vốn dĩ cảm thấy ngươi chắc là không có, nhưng ngươi nói như vậy......thì là có?"


Bình thường vấn đề loại này, không có thì sẽ trực tiếp phủ nhận, nếu có, hoặc là thừa nhận, hoặc là căn cứ vào nguyên nhân nào đó mà không chịu nói, mới hàm hàm hồ hồ.


Cừu Nghi Thanh rũ mắt, không nói gì, thái độ thoạt nhìn như là cam chịu, lại như là......đề tài này giao thiển ngôn thâm, không thể đề cập đến.


Diệp Bạch Đinh có chút do dự, muốn hỏi tiếp hay không? Loại vấn đề này rất riêng tư, nhưng bọn họ cũng đã sớm không phải người xa lạ, cộng sự lâu như vậy, quan hệ tình cảm cấp trên cấp dưới đã đạt tiêu chuẩn ổn định, chắc cũng không tính là giao thiển ngôn thâm?


Trong lòng hắn xoay chuyển, có chủ ý.


Hắn đưa bầu rượu trong tay cho Cừu Nghi Thanh, ý bảo y uống: "Ngươi trước đó nói, ở thôn trang suối nước nóng có hoa mai?"


Thiếu niên đưa rượu, Cừu Nghi Thanh sao có thể cự tuyệt? Rất nhanh đã uống một ngụm: "Có."


"Đẹp không?"


"Rất đẹp." Cừu Nghi Thanh đưa bình rượu trở về.


Diệp Bạch Đinh nhận rượu, vừa chậm rì rì đi, vừa làm bộ làm tịch 'uống một ngụm', kỳ thật cái gì cũng không cho vào miệng, lại đưa bầu rượu nhỏ cho Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ chưa từng nghĩ tới, dẫn người đi ngắm?"


Đáy mắt Cừu Nghi Thanh tối sầm lại, thong thả ung dung uống một ngụm rượu, sau một lúc lâu mới đáp: "Không phải dẫn ngươi đi sao?"


"Nhưng đây là ta tự xin đi, những người khác thì sao?"


Diệp Bạch Đinh lại dẫn dắt, bầu rượu tiếp tục chuyền qua chuyền lại giữa hai người, tóm lại Diệp Bạch Đinh không uống nhiều, chủ yếu là cho Cừu Nghi Thanh uống.


Đáp án của Cừu Nghi Thanh lại rất đứng đắn: "Những người khác, không xin."


Nghe một cái câu này, đường đường là địa bàn của Chỉ Huy Sứ, làm như người khác xin, là có thể tùy tiện vậy!


Bầu rượu nhỏ nhanh chóng cạn sạch, Diệp Bạch Đinh dứt khoát hỏi xin người uống rượu ngâm thơ bên đường, ăn tết vốn là muốn vui vẻ náo nhiệt, mọi người đều không keo kiệt, huống chi Diệp Bạch Đinh mặt mũi tuấn tiếu, nói chuyện lại dễ nghe? Đại gia thậm chí còn so đo, muốn đem rượu ngon nhất đều cho Diệp Bạch Đinh.


Diệp Bạch Đinh chạy về, quơ quơ bầu rượu nhỏ trước mặt Cừu Nghi Thanh, biểu tình đắc ý lại khoe khoang: "Nhìn đi, chúng ta lại có rượu! Ta vừa rồi nếm một chút, tuy không thơm như lê hoa bạch của ngươi, hương vị còn cay hơn, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm!"


Cừu Nghi Thanh cúi đầu nhìn bầu rượu nhỏ một cái, lại nhìn nhìn nụ cười tươi rói của thiếu niên, trầm mặc thật lâu sau.


Bất quá cuối cùng vẫn nhận lấy, trong ánh mắt mong chờ của thiếu niên, thong thả, uống một ngụm.


Diệp Bạch Đinh thấy y chịu uống, nụ cười càng rạng rỡ, tiếp tục 'không dấu vết' dẫn dắt: "Nghe nói thích một người...... là phải tặng lễ vật biểu đạt tâm ý với đối phương, Chỉ Huy Sứ từng tặng chưa?"


Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua vòng vàng trên cổ tay thiếu niên, tiểu lục lạc trên đó theo bước chân hắn, vang vang, từng bước run rẩy, như tâm tình người đó đêm nay.


"...... coi là có đi."



"Vậy nàng thích sao?"


Cừu Nghi Thanh nhìn bước chân đêm giao thừa có chút nhảy nhót của thiếu niên: "...... Chưa chắc."


Vật ấy đối với đối phương mà nói, sợ không phải là lễ vật, ngược lại là cái dấu hiệu đặc thù, mang ý nghĩa giam cầm.


"Ồ...... như vậy a."


Diệp Bạch Đinh tổng kết trong lòng, lãnh đạo ở phương diện tình ái có vẻ không quá am hiểu, không giống với phong cách quả quyết tinh chuẩn khi làm việc của y, vậy thì đừng đả kích phương diện này, ngược lại chuyển qua một phương hướng khác: "Chỉ Huy Sứ có muốn mang nàng đi gặp người hay không?"


Vấn đề này một công đôi việc, đã thử ra người trong lòng là ai, lại thử đối phương có người nhà bằng hữu hay không, mang người trong lòng đi gặp, tất nhiên là người thân mật nhất trong vòng quan hệ của mình.


Cừu Nghi Thanh lần này trả lời rất không thành thật: "Hắn có khả năng......cũng không chờ mong ta làm như vậy."


Diệp Bạch Đinh:......


"Ngươi không dẫn theo, sao biết được?"


"Ta biết."


Cừu Nghi Thanh đã sớm nhìn ra tâm tư nhỏ của thiếu niên, một chút một chút, 'không dấu vết' chuốc rượu y, là muốn y uống say thì nói thật, nói ra bí mật trong lòng? Đáng tiếc có những người không hiểu, không phải tửu lượng của ai cũng thấp như vậy, tùy tiện uống vài ngụm là có thể say.


Toàn bộ rượu Diệp Bạch Đinh đưa qua, y đều thoải mái hào phóng uống, làm Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, sao có thể chịu lỗ vốn? Lúc y uống, cũng luôn đưa bầu rượu trở về, làm Diệp Bạch Đinh uống một ngụm.


Thiếu niên rất giảo hoạt, chỉ muốn rót người khác, không muốn bị rót, vì ra vẻ cho giống, mỗi lần đều chỉ dính dính môi, nhưng dính một chút này, một lúc lâu sau, thì không chỉ là một chút, mà Chỉ Huy Sứ hải nạp bách xuyên, một bữa mười mấy vò rượu đều uống qua, một chút này......tính cái gì?


Vì thế dần dà, Cừu Nghi Thanh không trả lời được bao nhiêu câu, mặt Diệp Bạch Đinh lại đỏ, thanh âm cũng càng lúc càng lớn ——


"Không phải ta nói, Chỉ Huy Sứ ngươi có chút làm càn a! Tự tiện thích người ta, tự tiện tặng đồ cho người ta, lại không cho người ta biết, tự tiện nghĩ bảy nghĩ tám, não bổ không biết thứ gì, chính là người khác đến bây giờ còn không biết gì?"


Cổ họng Cừu Nghi Thanh khẽ nhúc nhích: "...... ừm."


Tuyết đã càng lúc càng lớn, cuốn ở trong gió, dừng trên tóc, Diệp Bạch Đinh dẫm lên tuyết, chất vấn Cừu Nghi Thanh: "Vậy ngươi vì sao không nói?"


Cừu Nghi Thanh: "Hắn...... chưa chắc muốn biết."


"Ngươi không nói, sao người ta biết?" Diệp Bạch Đinh sốt ruột dùm cho y, "Ngươi không phải rất được sao? Liền làm càn một chút, trắng trợn một chút, hung một chút —— ặc, cũng không phải hung, là ngươi phải thẳng thắn thành khẩn, biết chưa?"


Diệp Bạch Đinh quơ quơ cái đầu hơi choáng váng, hắn thật sự muốn biết lời Yến Nhu Mạn nói là có ý tứ gì, nếu Cừu Nghi Thanh biết, am hiểu sâu chuyện phong nguyệt, nói không chừng là có thể giúp hắn giải thích nghi hoặc! Ai ngờ Chỉ Huy Sứ Cừu Nghi Thanh này, lại là cái lăng đầu thanh, nhìn hù người, ngay cả yêu đương cũng chưa trải qua!


Cừu Nghi Thanh lấy bầu rượu trong tay hắn đi: "Sắp đi thôn trang suối nước nóng, đừng uống nhiều quá."


Nói đến thôn trang suối nước nóng, Diệp Bạch Đinh lập tức ngoan: "Cũng đúng, đêm còn dài, chúng ta có thể chậm rãi nói...... ở thôn trang, có nhiều rượu phải không?"


"Có." Cừu Nghi Thanh duỗi tay tới, phủi tuyết trên vai Diệp Bạch Đinh, kéo kín áo khoác, đem hắn bọc kín