Chiêu Nam

Chương 11: Vào hang cọp




Sắp vào đông rồi nên buổi sáng cũng lạnh hơn, nhưng giữa trưa thì sẽ ấm, có hôm sẽ không thấy bóng mặt trời đâu. Bên ngoài trên lá cây động những giọt sương từ đêm qua, sân vườn ở biệt thự Hoa Thành hoa cũng tàn rồi.

Sáng nay Chiêu Nam dậy hơi muộn, trời se lạnh con người ta sẽ ham ngủ. Dì Lâm cũng không bao giờ đánh thức cô, ngủ được thì tốt.

"Dì Lâm, sao trong phòng tôi có thêm một cái chăn lông vậy?"

Do hôm qua Chu Nhất Thần dặn dì Lâm đem chăn vào phòng Chiêu Nam, giờ thì cô mới phát hiện.

"Ông chủ nói phu nhân hay đau bụng nên đặc biệt kêu tôi lấy chiếc chăn đó cho người dùng, không được để người lạnh."

Từ bao giờ sự dịu dàng của Chu Nhất Thần lại đặt trên người Chiêu Nam chứ.

Trưa hôm nay Chu Nhất Thần đột nhiên về nhà, trước giờ anh có hay về nhà giữa trưa đâu nhưng bữa nay thì lại về.

"Ông chủ, người về nghỉ trưa sao, có muốn ăn gì không." Dì Lâm cũng ngạc nhiên trước giờ giấc thay đổi của anh.

"Không cần, tôi về một lát sẽ đi ngay. Chiêu Nam đâu rồi dì?" Có phải là nhớ vợ rồi không.

"Hình như là đi ngủ trưa rồi."

Đó giờ Chiêu Nam cũng không hay ngủ trưa nhưng do từ lúc kết hôn cô có rất nhiều thời gian rảnh, bình thường ở nhà học dì Lâm nấu ăn, không thì may vá, đúng kiểu một bà nội trợ, còn những lúc không có gì làm thì cô mới đi ngủ. Cuộc sống an nhàn hơn trước đây rất nhiều.

Chu Nhất Thần rón rén lên phòng Chiêu Nam, có vẻ cô ngủ rất say vì ngay cả khi anh mở cửa bước vào cô cũng không hay biết. Anh đặt chiếc áo vest cở vội sang một bên ngồi xuống mép giường, nhìn cô gái trước mặt đang ngủ ngon giấc. Lúc ngủ Chiêu Nam xõa tóc ra, tóc dài buông xuống vai, Chu Nhất Thần đưa tay vén mấy sợ tóc mai của cô. Chiêu Nam trở mình hơi cau mày, cái vuốt ve của anh làm cô tỉnh giấc.

Chiêu Nam mở mắt ra mơ mơ màng màng thấy Chu Nhất Thần đang nhìn mình, cứ tưởng là đang mơ cho tới khi mắt mở to ra mới tin là hiện thực, cô giật mình.

"Anh về khi nào đó, sao vô đây?"

Chiêu Nam chống tay ngồi dậy dụi dụi mắt mình rồi ngáp một cái.

"Tối qua ngủ không ngon à?"

"Không có, tại trời lạnh nên muốn ngủ."

Chu Nhất Thần nhích người về phía Chiêu Nam, vén mái tóc dài về sau tai cô. Hơi ấm của anh phả vào người cô.

"Có đói không?" Anh dịu dàng hỏi cô như vậy đó.



"Lúc nãy ăn rồi, mà sao nay anh về buổi trưa, lúc trước trời tối anh mới về nhà mà."

Chu Nhất Thần trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn đều dành thời gian ở công ty, có khi nào đi đi về về thường xuyên như vậy đâu.

"Nam Nam không nhớ anh hả?"

"Nam Nam?"

Bình thường gọi cô này cô nọ nay uống nhầm thuốc hay gì mà kêu cô như vậy, giữa trưa về nhà rồi chạy lên phòng nhìn cô ngủ, hành động lạ thường, lời nói khác hoàn toàn, không giống như con người của anh trước đây.

"Kêu như vậy hay hơn." Anh mỉm cười nói với cô.

"Anh muốn kêu sao thì tùy."

Chiêu Nam định đứng dậy đi rửa mặt thì chuông điện thoại reo lên.

"Chiêu Nam, mẹ cháu đang nằm trong bệnh viện, cháu mau đến ngay đi."

Vừa tắt máy xong là người Chiêu Nam bắt đầu run lên, hốc mắt ươn ướt, không nghĩ nhiều cô liền bước xuống giường. Chu Nhất Thần thấy cô đột nhiên quýnh hoán lên như vậy liền nắm lấy cổ tay cô muốn hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Chuyện gì vậy?"

"Mẹ đang ở trong bệnh viện, giờ tôi phải đến đó ngay." Chiêu Nam sắp khóc tới nơi rồi, giọng cô trở nên khàn khàn.

"Bình tĩnh, anh đưa em đi." Chiêu Nam cũng không từ chối, gật đầu đồng ý. Dù gì cô cũng đang muốn nhờ anh.

Đến bệnh viện Chiêu Nam và Chu Nhất Thần chạy ngay đến khu vực cấp cứu, bên ngoài phòng chờ là một người phụ nữ lớn tuổi, vừa thấy bà Chiêu Nam đã nhận ra.

"Thím Trương, mẹ con sao vậy?"

Thím Trương là hàng xóm sát nhà Chiêu Nam, thím ấy cũng giống như mẹ cô, chồng mất sớm, con cái lấy chồng xa, chỉ ở một mình. Hai người phụ nữ góa chồng cũng hay tìm đến nhau để tâm sự.

Lúc trước thím Trương hay nấu rất nhiều món ăn đem sang nhà cho Chiêu Nam. Lúc kết hôn với Chu Nhất Thần, Chiêu Nam cũng sang nhờ thím chăm coi dùm mẹ mình, vì cô không tin tưởng vào Tề Diệc Phong được.

"Lúc sáng thím có sang nhà cháu để tìm mẹ cháu nhưng gõ cửa mãi mà không thấy ai, nhưng rõ ràng là cổng nhà cháu không có khóa, lo quá nên thím mới nhờ người khóa cửa đi vào thì thấy mẹ cháu nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Bà ấy ở nhà một mình, thím có liên lạc với Diệc Phong nó mà không được nên mới gọi cho cháu."

"Bác sĩ có nói mẹ cháu bị gì không ạ?"

"Có, bác sĩ chuẩn đoán cơ tim bà ấy thiếu máu cục bộ, đang làm phẫu thuật nong mạch vành."

Nghe tới đây Chiêu Nam sắp đứng không vững nữa rồi, thêm vào đó là sự tức giận, nếu hôm nay không có thím Trương phát hiện kịp thời thì sẽ ra sao. Thằng em trời đánh của cô không biết đã đi đâu.

"Cảm ơn thím đã giúp đỡ, không có thím không biết xảy ra chuyện gì nữa."

"Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, từ lâu đã như người một nhà rồi, cháu không cần phải cảm ơn."

Ở thời khắc này Chiêu Nam chợt nhận ra Diệc Phong luôn là người mẹ ra sức bảo vệ, yêu thương, nhưng trong những lúc quan trọng như thế này cũng không bằng một người dưng.

Đang suy nghĩ rối ren thì bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra. Chiêu Nam lo lắng nhanh chóng chạy đến hỏi bác sĩ.

"Bác sĩ mẹ tôi sao rồi?"

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, hiện tại sẽ đưa vào phòng hồi sức để tiếp theo dõi, nhưng hiện tại người nhà chưa thể vào thăm được do tình trạng của bệnh nhân còn rất yếu."



Lúc này Chiêu Nam mới thở phào nhẹ nhõm, không sao thì tốt.

"Chiêu Nam, cháu đừng lo lắng nữa, để thím về soạn một ít đồ đem vô bệnh viện giúp cháu nha."

"Thím Trương, con cảm ơn thím nhiều."

Thím Trương đi xong Chiêu Nam quay sang nói với Chu Nhất Thần: "Anh có thể... cho tôi mượn ít tiền để đóng viện phí cho mẹ không? Tôi nhất định sẽ trả mà, anh giúp tôi có được không?"

"Đây có được coi là năn nỉ không?"

"Là cầu xin."

Chiêu Nam giọng run run nói với anh, cô trọng tình cảm gia đình như vậy, cho dù bây giờ anh có sỉ nhục, có mắng cô, cô cũng chấp nhận miễn là mẹ được điều trị cho khỏe.

Chu Nhất Thần vịn vai Chiêu Nam, cô ngước mắt nhìn anh bằng đôi mắt cầu xin đó, chưa bao giờ cô cần anh như lúc này.

"Được, anh sẽ giúp em."

"Cảm ơn anh."

Sau khi biết bà Tề đã không sao, Chiêu Nam bắt đầu đi kiếm Tề Diệc Phong, cô nhất định sẽ không tha cho hắn, rất tốt xem thử lần này ai sẽ bảo vệ hắn nữa.

"Anh về nhà trước đi, tôi muốn đến một nơi."

"Em muốn đi đâu, anh đưa em đi."

Chiêu Nam không muốn nhưng thấy Chu Nhất Thần cứ nắm lấy tay cô không buông nên đành gật đầu đồng ý.

"Chỉ là tôi muốn nói trước, đây là chuyện riêng của gia đình tôi, anh không cần xen vào để gặp rắc rối, tôi không muốn liên lụy anh."

Chiêu Nam nhờ Chu Nhất Thần chở đến một sòng bạc nổi tiếng nhất trong thành phố này, vô cùng sầm uất, bên trong đó chính là thế giới của những người ăn chơi khét tiếng. Cũng không hiểu vì sao Tề Diệc Phong có mặt trong đây, còn vì sao cô biết chỗ này thì là trước đây có một lần Tề Diệc Phong thua rất nhiều tiền, bị chủ sòng bạc giữ, xong Chiêu Nam chính là người đã chuộc hắn về nhưng Tề Diệc Phong chứng nào tật đó, ngựa quen đường cũ, là người không biết hối cãi vẫn đâm đầu vào chốn cũ.

Vừa đến cửa sòng bạc thì tên canh cửa đã nhận ra Chiêu Nam, hắn rít một hơi thuốc xong phả khói ra nhìn cô mà nói: "Người đẹp, hôm nay đến đây để chuộc người nữa hay đến để chơi đây."

"Đừng nói nhiều, Tề Diệc Phong đâu?"

Chu Nhất Thần đứng kế bên luôn trong tư thế phòng thủ bảo vệ Chiêu Nam, cô không nói trước biết vậy anh đã mang theo vài chục người vệ sĩ cho an toàn, vào hang cọp thì phải có phòng bị. Chiêu Nam cũng gan thật, dám đòi tới đây một mình.

"Cậu ta đã ở đây ba ngày ba đêm rồi, tôi không chắc là lúc bước ra đây cậu ta còn nguyên vẹn không."

Trước đây Chiêu Nam cũng đã nghe những lời hăm dọa này rồi, lúc đó nếu cô không đến kịp thời để chuộc Tề Diệc Phong về, e là bọn chúng đã chặt mấy ngón tay của hắn rồi.

"Đưa tôi đến gặp nó."

Chiêu Nam lấy ra vài tờ tiền đưa cho tên đang hút thuốc, hắn bỏ tiền vào túi mình nhanh chóng, xong ngoắc mặt nhìn sang một tên khác ra hiệu giữ cửa.

"Người đẹp thật hào phóng, đi theo tôi."

Chiêu Nam ngước mắt nhìn Chu Nhất Thần ý bảo anh đi theo cô.

Trong sòng bạc rất nhiều khu vực khác nhau với đủ loại hình cá cược, tiếng hò hét và tiếng trọng tài ra giá tiền cược vang văng vẳng khắp nơi, trong đây được xây cách âm với bên ngoài và cũng không có cửa sổ chiếu sáng vào trong rất ngột ngạt và tâm tối.

Chiêu Nam luôn đi bên cạnh Chu Nhất Thần.



Tên dẫn đường đưa Chiêu Nam và Chu Nhất Thần vào trong một căn phòng tối Chiêu Nam thấy Tề Diệc Phong đang bị trói trên một chiếc ghế, xung quanh còn có hai tên áo đen canh giữ. Tề Diệc Phong vẫn còn rất tỉnh táo, có vẻ như mới vừa bị bắt, vừa thấy cô đã hét lên.

"Chị... chị, cứu em."

"Câm miệng." Một tên áo đen bên cạnh lên tiếng.

"Các người muốn gì, thả nó ra."

"Ô, đến rồi sao, thật nhanh. Chúng tôi vẫn chưa báo tin mà."

Một tên khác cao to và xăm trổ bước ra từ một căn phòng liên thông khác, hắn là đại ca Hoắc.

Chiêu Nam nhận ra hắn, trước đây cũng chính hắn bắt Tề Diệc Phong, bắt cô đem tiền chuộc đến mới chịu thả người.

"Đừng vòng vo nữa, bao nhiêu tiền."

Chiêu Nam vô thẳng vấn đề, nói chuyện với đám lưu manh này không cần phải dài dòng.

"Không nhiều, có điều tên nhóc này thật có phước, có được người chị xinh đẹp như cô em thật khiến người ta nhìn mà động lòng."

Háo sắc, không biết liêm sỉ.

Chu Nhất Thần tiến lên phước trước chắn trước mặt Chiêu Nam.

"Dài dòng, muốn bao nhiêu mới đồng ý thả người, cứ nói đi."

"Mày là ai, có quyền lên tiếng ở đây hả? Tao đây chỉ muốn tiếp chuyện với mỹ nhân."

"Là chồng được chưa. Sao nào, kinh doanh trái phép, bắt người vô lý, chắc không muốn sống nữa chứ gì."

"Mày hăm dọa tao hả?"

Đại ca Hoắc rút súng từ thắt lưng ra chỉa về phía Tề Diệc Phong.

"Anh rể, cứu em."

Tề Diệc Phong lá gan cũng không nhỏ, dám đến mấy chỗ như thế này. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ là một thằng nhóc sợ chết, người khác vừa rút súng ra đã run lẩy bẩy bẩy rồi, thật không có tiền đồ.