Chiết Tẫn Xuân Phong

Chương 39: Cưỡi ngựa đi qua cầu, lầu hồng muôn người gọi




Dịch: Mon

“Đứng im!”

Vân Phỉ ra tay một phát là thành công nên vừa kích động vừa căng thẳng. Con dao này là vật yêu thích của Vân Định Quyền, tóc bay qua cũng đứt, cực kỳ sắc bén.

Người trang chủ cứng đờ, giữ nguyên tư thế khom lưng, không nhúc nhích. Sở dĩ Vân Phỉ và Lục Nguyên bày trò để hắn cúi người xem dưới chân của Lục Nguyên là vì vóc người hắn quá cao, nếu không cúi người xuống và bị Lục Nguyên ôm chặt lấy thì Vân Phỉ không thể hành động được.

Mấy người trong phòng đều kinh ngạc đến ngây người ra, không ai ngờ được là Vân Phỉ và Lục Nguyên lại đột nhiên hợp lực công kích, càng không ngờ Vân Phỉ lại cất giấu một con dao.

Hôm ấy khi bắt nàng đến sơn trang, bọn chúng thấy nàng là một tiểu cô nương yếu đuối nên không lục soát người. Sau đó nghe nói nàng chỉ là một nha đầu chạy nạn được Lục Nguyên nhặt trên đường thì càng không đề phòng. Ai mà ngờ chỉ chủ quan một chút thôi mà đã tạo nên tình thế lúc này.

Khánh Sơn vội vàng quát lớn: “Mau thả trang chủ ra.”

“Trang chủ, ông thả bọn ta đi, ta sẽ không hại ông.” Vân Phỉ đè mạnh con dao trong tay xuống một chút, con dao cực kỳ sắc bén nên một vết máu nho nhỏ lập tức xuất hiện trên nền áo trắng tinh của trang chủ. Trắng đỏ đan xen nhau, cực kỳ bắt mắt làm bọn chúng không dám động đậy.

Lục Nguyên quát: “Mau thả tùy tùng của ta ra.”

Khánh Sơn và những người còn lại đưa mắt nhìn nhau nhưng vẫn không có hành động gì.

Vân Phỉ đột nhiên hỏi hắn: “Đại thúc, bụng ông có đau không?”

Nàng vừa hỏi thì mặt Khánh Sơn lập tức biến sắc. Lúc nãy bụng hắn âm ỉ đau, có vẻ khác thường. Bây giờ nghe nàng hỏi thế thì lập tức hiểu ra: “Trang chủ, quả thật cơm có vấn đề.”

Lúc này, sau lưng Khánh Sơn vang lên vài tiếng kêu, mấy người kia đều ôm bụng, trong đó có một người bắt đầu nôn mửa.

Trang chủ lạnh lùng hỏi: “Ngươi bỏ độc vào trong cơm sao?”

Vân Phỉ nói: “Đúng vậy, là ta đã hạ độc. Ông thả bọn ta đi thì ta sẽ cho ông thuốc giải, nếu không thì mọi người cùng chết với nhau cũng chả sao.” Nàng không dám có chút khinh suất, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Mặt hắn bắt đầu trắng tái, hai bên thái dương hơi lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ độc đã phát huy tác dụng, chẳng qua là hắn đang cố chịu đựng mà thôi. Vân Phỉ dám chắc rằng hếu hắn không trúng độc thì với sức của nàng và Lục Nguyên, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Hắn im lặng giây lát rồi nói: “Được, ta thả các ngươi đi.”

Lục Nguyên nói: “Mau thả tùy tùng của ta ra trước đã.”

Khánh Sơn gắng chịu đựng, lết ra khỏi phòng. Không lâu sau, tùy tùng của Lục Nguyên được thả ra. Lâu Tứ An dẫn tám người kia cùng đến trước mặt Lục Nguyên. Vân Phỉ thầm cảm thấy yên tâm, nước cờ nguy hiểm này cuối cùng đã thắng lợi.

Lục Nguyên hỏi: “Ngựa của các người đâu?”

“Ở ngoài sơn trang.”

Lâu Tứ An chạy ra, phát hiện xe ngựa đã không biết ở nơi nào, chỉ còn lại mấy con ngựa.

Dưới sự yểm hộ của tám tùy tùng của Lục Nguyên, bấy giờ Vân Phỉ mới chịu thả trang chủ ra. Mặt hắn trắng tạc như tuyết và dung mạo càng thêm tuyệt diễm, cho dù là bị trúng độc thì vẫn cứ đứng thẳng, khí thế không hề giảm. Vân Phỉ càng cảm thấy người này không đơn giản.

Hắn chìa tay ra: “Thuốc giải.”

Vân Phỉ cười thật tươi với hắn: “Trang chủ, không có thuốc giải. Độc các người trúng là độc lá trúc đào, mau bảo Thang thẩm và Bánh trôi vào trong thôn tìm đại phu cho các người đi.”

“Không ngờ ta lại bại trong tay của một con nha đầu.” Hắn bỗng bật cười, nhìn nàng và gằn từng chữ một: “Tô Vân, tốt nhất là ngươi đừng để ta gặp lại ngươi.”

Lúc này tâm trạng của Vân Phỉ đang rất vui sướng nên không nhịn được mà cười ha ha rồi lè lưỡi, nhăn mặt với hắn: “Trang chủ, ta cũng đâu muốn gặp lại ông, tốt nhất là cả đời này chúng ta không gặp lại.”

“Mong là thế.” Hắn nghiến răng nói ra ba chữ này.

Vân Phỉ ra khỏi sơn trang, leo lên ngựa. Lúc gần đi, nàng không nén được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng trắng dựa vào cánh cửa đỏ, giống như là một nắm tuyết trên đá chu sa, đẹp mà thanh thoát.

Đi khỏi sơn trang không bao lâu thì gặp đường lớn. Đưa mắt nhìn ra xa, bầu trời rộng lớn, ánh dương rực rỡ, bóng ma bị bắt cóc đã được quét sạch. Lục Nguyên thở phào một hơi, tâm trạng vô cùng sung sướng. Vân Phỉ thoát khỏi ổ cướp thì càng mừng rỡ, đôi mắt to tròn cứ sáng long lanh, lấp lánh như hai viên ngọc.

Lục Nguyên nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, âm thầm bội phục sự nhanh nhạy dũng cảm của nàng. Nếu không nhờ có nàng, hắn chỉ còn biết chờ tiền chuộc của cha đến, mà có giữ được tính mạng hay không thì cũng khó nói. Những tên cướp lấy được tiền chuộc còn giết con tin cũng không ít.

Không chỉ hắn mang ơn Vân Phỉ, Lâu Tứ An và tám tùy tùng đều nhìn Vân Phỉ với cặp mắt khác xưa, trên đường đi cứ coi nàng là ân nhân, đối đãi với nàng ân cần khỏi phải nói.

Cả đám người ra roi thúc ngựa mà chạy, không lâu sau liền đến được Mạnh Tân.

Đám người Lâu Tứ An đói cả ngày, Lục Nguyên dừng lại tại một quán trà bên đường, để bọn họ vào mua ít lương khô ăn đỡ đói.

Vân Phỉ vốn định tới Mạnh Tân thì tạm biệt Lục Nguyên, sau đó đợi vài ngày cho sóng yên biển lặng rồi về lại Kinh Châu. Nhưng nghĩ lại thì Mạnh Tân và cái sơn trang kia quá gần nhau, lỡ như tên trang chủ kia tìm tới đây, bắt nàng lại mà nàng chỉ có một mình thì thật là thảm.

Lục Nguyên cũng không chịu để nàng ở lại Mạnh Tân một mình nên trên đường đi cứ khuyên nàng cùng về Tấn Thành với hắn. Đương nhiên, hắn không dám để lộ chút tình ý nào mà hết sức nghiêm túc, hết sức thành khẩn dùng chiêu bài báo ân để khuyên.

Vân Phỉ nghĩ lại bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt nàng của gã trang chủ trước khi ra đi thì cũng không dám ở lại Mạnh Tân một mình. Nàng nghĩ thầm, hay là đi cùng với Lục Nguyên cho an toàn trước đã, về Kinh Châu cũng không phải là chuyện cấp bách cho nên không từ chối nữa mà cùng đi với Lục Nguyên đến Tấn Thành.

Đoàn người ra roi thúc ngựa, đi không ngừng nghỉ, chỉ dừng lại ăn trưa qua loa rồi lại lập tức chạy về nhà. Cuối cùng, vào lúc chạng vạng, họ cũng đến được Tấn Thành.

Vân Phỉ không ngờ ngay cả một tiểu lại nho nhỏ ngoài cửa thành cũng biết Lục Nguyên, nhìn thấy hắn là niềm nở bước tới chào hỏi, điều này cho thấy thế lực của Lục gia tại Tấn Thành lớn mạnh cỡ nào.

Sau khi vào thành, Lục Nguyên chỉ vào những cửa hàng san sát nhau trên con phố sầm uất, thuận miệng nói: “Đây đều là những cửa hàng của nhà ta.”

Vân Phỉ không nhịn được, mỉm cười: “Đây chính là giàu ngang quốc khố trong truyền thuyết ư?”

Lục Nguyên không khỏi đỏ mặt. Hắn không hề có ý khoe khoang, chẳng qua trong lòng không còn coi nàng là người ngoài nên mới thuận miệng nói ra. Tấn Thành đúng là thiên hạ của Lục gia, xe ngựa đi ngang quá các cửa hàng, rất nhiều người nhìn thấy Lục Nguyên đều tiến tới chào hỏi.

Cuối cùng thì Vân Phỉ đã hiểu dáng vẻ cao cao tại thượng, nhìn đời bằng nửa con mắt, kiêu căng ngạo mạn của Lục Nguyên là từ đâu mà ra. Tòa thành này chính là thiên hạ của Lục gia, hắn chính là hoàng tử của vương quốc thương nghiệp này, gần như một nửa bách tính trong thành đều phải nhờ vào Lục gia mà sống.

Điều đặc biệt nhất là thỉnh thoảng bên đường lại có những thiếu nữ trẻ tuổi dùng quạt tròn che mặt, thẹn thùng nhìn hắn.

Lục Nguyên thần sắc phấn chấn, khí khái hơn người, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, mặt mày như ngọc, anh tuấn siêu phàm. Hắn là con trai một của Lục gia, lại có diện mạo khôi ngô như thế, gả cho người như vậy đương nhiên là mộng đẹp của vô vàn thiếu nữ.

Vân Phỉ nghĩ ngợi, không nén được mà cười phì một cái.

Lục Nguyên quay đầu lại nhìn nàng: “Nàng cười gì vậy?”

Mắt Vân Phỉ khẽ đảo qua đảo lại, mỉm cười, nói: “Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới một câu thơ thôi.”

“Câu thơ gì?”

“Cưỡi ngựa đi qua cầu, lầu hồng muôn người gọi[1].”

Lục Nguyên lập tức đỏa mặt tía tai, tằng hắng hói: “Ta… ta chưa từng…”

“Chưa từng thế nào?” Vân Phỉ nghiêng đầu chớp chớp mắt, cười càng ranh mãnh hơn. Lục Nguyên không trả lời được, mặt lại đỏ như là quả trứng hỉ.

Ngựa chạy khoảng một chung trà[2] sau, trước mặt liền xuất hiện một khoảng tường màu xanh nhạt. Ánh trời chiều còn sót lại chiếu vào mái ngói lưu ly trong suốt trên đầu tường, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như cầu vồng. Trên những bức tường cao, những cành lá sum suê vươn ra từ sau bức tường, từng đóa từng đóa hồng tường vi nở nộ, tranh nhau khoe sắc dưới ánh sáng rực rỡ ấy. Những đóa hoa muôn hồng nghìn tía ấy đã làm giảm bớt vẻ nặng nề của kiến trúc tường vây cao dày.

Đoàn người đi dọc theo bức tường ấy được một lát mà vẫn chưa thấy cửa chính đâu cả, cho thấy bên trong bức tường này là một tòa phủ đệ xa hoa, khí phái thế nào. Cuối cùng, Vân Phỉ nhìn thấy hai con sư tử bằng đồng đen đứng oai phong lẫm liệt trên hai cái bệ bằng đá cẩm thạch trắng, sau đó đập vào mắt là hai chữ vàng lấp lánh trên cánh cổng: Lục phủ.

Vân Phỉ đã từng tưởng tượng Lục phủ xa hoa thế nào, nhưng không ngờ nó lại tráng lệ và hùng vĩ đến thế. Tòa phủ này gần như là một tòa thành.

Lục Nguyên ghìm cương lại, xuống ngựa. Lâu Tứ An bước tới gõ cửa. Lập tức, cửa được mở ra, một đám người ùa ra đón, đứng có ngay ngắn trật tự trên bậc thềm. Dẫn đầu là một người đàn ông chừng bốn mươi, là Lâu Tam Thuận, quản gia của Lục gia, ca ca của Lâu Tứ An.

Lâu Tam Thuận dẫn một đám người hầu tới trước mặt Lục Nguyên, kinh ngạc và mừng rỡ đan xen nhau, bước tới thi lễ: “Bồ Tát phù hộ, thiếu gia bình an trở về rồi, mau đi báo tin mừng cho lão phu nhân. Ngọc Hổ, mau đi ngân hàng báo tin cho lão gia.”

Lục Nguyên hỏi: “Lão gia không ở nhà sao?”

“Lão gia dùng bữa sáng xong là liền đến ngân hàng Long Thịnh.”

Lục Nguyên quay đầu nhìn Vân Phỉ, nói: “Đây là Tô cô nương, là ân nhân cứu mạng của ta.”

Lâu Tam Thuận nghe thế thì vội vàng bước tới hành lễ thật kính cẩn.

Vân Phỉ hơi xấu hổ, danh hiệu ân nhân cứu mạng này cũng quá to tát. Nàng cứu Lục Nguyên, thật ra cũng là để cứu mình.

Lục Nguyên mời Vân Phỉ cùng vào với mình. Nhà giàu số một quả nhiên khí phái bất phàm, vừa vào vửa là thấy một bức tường làm bình phong có chạm chín con rồng. Không biết mắt rồng được khảm thứ gì mà sáng lonh lanh, giống hệt như tròng mắt, thần thái sống động, quả thật có cảm giác vẽ rồng điểm mắt[3].

Lầu gác đình dài trong này đều được chạm trổ công phu. Nha hoàn đầy tớ trong nhà đi ngang qua đều mặc tơ lụa, không kém gì trang phục của cung nữ. Vân Phỉ không khỏi nhìn sang Lục Nguyên, thầm nghĩ quần áo của hắn cũng coi như là giản dị.

Lục Nguyên quay đầu lại nói: “Tô cô nương, nàng theo ta đến thăm tổ mẫu trước nhé.”

Vân Phỉ gật đầu cười: “Được.”

Đi dọc theo hành lang, tiến vào ba bốn cánh cửa khác thì mới vào nhà chính. Chỉ thấy có một đình viện rộng rãi, hành lang có vài thị nữ đang đứng, một vú già vén bức rèm lên, một bóng dáng xanh lục ùa tới, một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi từ trong nhà chạy ra.

“Ca ca.” Nàng ta vui mừng nhào tới, chiếc váy lụa trên người tung bay theo gió, giống như là một chiếc là sen mềm mại. Nàng ta nắm lấy cánh tay của Lục Nguyên, hớn hở vừa đi vừa nhảy: “Ca ca, huynh an toàn trở về thì thật là tốt quá.”

Trước mặt Vân Phỉ, Lục Nguyên thấy hơi xấu hổ, vội vàng rút tay ra khỏi tay muội muội mình, chỉ vào Vân Phỉ nói: “Vị này là Tô cô nương, lần này có thể thoát khỏi nguy hiểm cũng là nhờ nàng ấy cứu huynh. Đây là Lục Kim, muội muội của ta.”

Lúc này Lục Kim mới nhìn thấy sau lưng ca ca mình còn có một thiếu nữ lạ. Nàng ta bước tới hai bước, mỉm cười thi lễ: “Đa tạ Tô cô nương đã cứu ca ca của ta.”

Vân Phỉ khiêm nhường hành lễ lại.

Đôi mắt hạnh của Lục Kim cứ nhìn chằm chằm vào Vân Phỉ làm nụ cười trên mặt Vân Phỉ cũng hơi đơ ra, lúc ấy nàng ta mới tán thưởng một câu: “Ca ca, cuối cùng muội cũng nhìn thấy một người còn đẹp hơn cả muội.”

Lục Nguyên nói: “Muội đúng là không biết xấu hổ.”

Lục Kim lè lưỡi, dõng dạc tuyên bố: “Muội nói sự thật thì tại sao phải xấu hổ?”

Lời của lục kim làm Vân Phỉ vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Có điều đúng là Lục Kim hết sức xinh đẹp, gương mặt chuẩn trái xoan, đôi mắt to tròn, sáng long lanh, đôi môi anh đào hơi cong lên, nhìn rất hoạt bát đáng yêu.

Đang nói chuyện thì nghe thấy có người nói: “Lão thái thái đến rồi.”

[1] Hai câu thơ trong bài “Bồ Tát man” của Vi Trang. Nguyên tác là: Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu

[2] Một chung trà tức khoảng 10 phút

[3] Xuất phát từ sự tích Trương Trang Do vẽ rồng mà không vẽ mắt, khi vẽ mắt thì nó sẽ bay mất. Ý nói bức vẽ sống động như thật.