Chiến Và Hòa

Chương 8: Thông Đạo Hai Hướng




*

Tác giả: Chúa Tể Hắc Ám tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng a~

Đợi cho Giáo sư McGonagall trở về từ chỗ của bà Pomfrey, sắc mặt Ron đã khá hơn rất nhiều. Bà cũng kinh ngạc phát hiện ngoại trừ Hermione, Harry cũng hoàn thành bài tập trong lớp, thế là bà cao hứng cộng thêm cho nhà Gryffindor mười điểm. Đây là lần đầu tiên Harry ghi thêm điểm cho nhà mình, cho nên sau khi tan học nó bị một đống bạn học vây xung quanh chúc mừng, rồi lại có người lân la kiếm cơ hội hỏi thăm nó làm sao chỉ thực hành một lần liền thành công, cùng với quan hệ giữa nó với con chuột của Ron.

Bất quá có ba người ngoại lệ. Ron thoạt nhìn trong một thời gian ngắn không muốn nói chuyện với bất kì kẻ nào, bởi vì cậu ta nhận thấy có nói chuyện gì đi chăng nữa, đề tài rồi cũng sẽ trở lại chuyện con chuột của nó; Hermione thì đang mất hứng, cô bé vẫn cho rằng Harry không nên che dấu thực lực mình; còn lại một người đương nhiên là Tom, nếu cậu ấy không đem con cú biến lại thành bộ lông nửa đỏ nửa đen, có lẽ sẽ bị nghe Giáo sư McGonagall cằn nhằn đến bữa trưa.

Harry chật vật thoát khỏi đám học sinh vẫn đang nhiều lời khách sáo, rẽ vào một hành lang gần đó chạy nhanh đến thư viện. Nó cơ hồ có thể khẳng định lúc trong phòng thầy hiệu trưởng, cụ Dumbledore ít nhất biết được nó không tình nguyện đứng ở nơi đó. Mà chuyện này thì không hợp lẽ thường chút nào! Cụ Dumbledore là một trong những pháp sư vĩ đại nhất thời đại, đối với một đứa bé được dân Muggle nuôi lớn, vừa bước chân vào thế giới phù thuỷ mà nói, có thể cùng một người nổi tiếng như thế trò chuyện trực tiếp là một việc đáng giá mong chờ cỡ nào, mà nó với cái thái độ trốn tránh như thế đương nhiên sẽ bị hoài nghi.

Cho nên, học tập Bế quan bí thuật trở thành ưu tiên hàng đầu của nó. Về phần nguyên nhân hiện tại nó học là vì đối phó với cụ Dumbledore – vị Giáo sư nó kính yêu nhất – Harry tự an ủi mình: ít nhất học xong sẽ không còn bị người khác tuỳ tiện xem tư tưởng nữa, cũng sẽ không tuỳ tuỳ tiện tiện Voldemort truyền vào đầu nó một hình ảnh giả lừa nó, bị một lần cũng đã ăn đủ đau khổ, không phải sao…

Thế nhưng khi Harry đặt chân vào thư viện, nó nhận ra mọi chuyện không đơn giản như nó vẫn suy nghĩ: toàn bộ sách có liên quan đến Chiết tâm chí thuật hay Bế quan bí thuật đều nằm trong khu vực sách hạn chế. Cái này có nghĩa là, trừ phi nó có chiếc áo tàng hình trong tay, hoặc có được giấy phép do Giáo sư phê chuẩn, bằng không nó vĩnh viễn cũng sờ không đến mấy quyển sách này. Nó đi lòng vòng quanh khu vực sách hạn chế một lát đã khiến bà Pince chú ý. Nhìn ánh mắt sắc như chim ưng của bà thì biết bà còn chưa quên thằng nào buổi sáng đã tra tấn đám báo chí bà cất công gìn giữ bao năm nay, thế là Harry đành xám xịt ly khai thư viện.

Chương trình học năm thứ nhất, Harry vô luận thế nào đều tìm không ra lý do có thể khiến cho nó xin được giấy phép vào khu vực sách hạn chế. Cách này không được, nó đành phải đợi đến lễ Giáng sinh, đó là nếu cụ Dumbledore vẫn đưa lại áo khoác tàng hình cho nó như lúc trước. Còn những hơn hai tháng nữa… Harry cảm thấy đó là một khoảng thời gian rất dài, nó biết làm sao đối mặt với cụ Dumbledore trong hai tháng này đây?

Buổi chiều có tiết môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Khi đám học sinh vừa an vị vào chỗ của mình, một trận hắc bào quay cuồng tiến vào từ cửa lớp lập tức khiến mọi người trợn mắt. Có mấy cô bé nữ sinh phát ra tiếng kêu kinh ngạc, mà đa số là thanh âm thất vọng. Từ trên bục giảng, Giáo sư Snape trưng ra gương mặt âm trầm của mình: “Giáo sư Rold bị bệnh, ta thay hắn dạy buổi học hôm nay.”

Tiếng thảo luận lập tức vang lên ríu rít. Snape dùng đũa phép gõ mấy cái lên bảng mới khiến cho lớp học an tĩnh lại: “Thất vọng lắm hả?” Đôi mắt đen đảo khắp căn phòng, nhóm học sinh nhà Gryffindor và Ravenclaw lập tức rụt cổ. Snape lại tiếp tục với ngữ khí đố-thằng-nào-dám-ngắt-lời: “Thoạt nhìn phương thức lên lớp của Giáo sư Rold rất ôn hoà. Nếu là ta, ta tuyệt không cho phép cái chuyện ta đang nói trên đây mà có người ở dưới còn nghị luận không ngớt.”

Tất cả mọi người im lặng không nói, Harry bất đắc dĩ cúi đầu. Thầy Snape rất có bản lĩnh khiến người khác ghét bỏ, vĩnh viễn cũng không cho người ta biết được thầy ấy cũng có điểm tốt… Bất quá, lực chú ý của nó rất nhanh đã chuyển đối tượng, bởi vì nó phát hiện Tom không có mặt trong lớp. Bình thường, vị trí trong lớp của nó, Tom và Hermione không cách nhau xa lắm, cho nên rất dễ chú ý. Tom tuy ít nói nhưng chưa bao giờ cúp tiết, chẳng lẽ cậu ra cũng sinh bệnh như Giáo sư Rold? Trùng hợp như vậy?

Ngay khi nó quay ngang quay dọc tìm kiếm thân ảnh của Tom, Giáo sư Snape đã chú ý đến nó: “Cậu bé vàng tiếng tăm lừng lẫy, cậu là đang tìm xem trong lớp học ở đâu có vàng ư?” Harry hết hồn, lập tức thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh. Nó quá sơ suất, lơ đãng trong tiết học của thầy Snape chắc chắn sẽ có kết cục bi thảm.

Snape hiển nhiên hài lòng với phản ứng của nó. “Nga, để ta nghĩ xem, ngươi hôm nay cũng đã biết đến Azkaban rồi, vậy cũng sẽ biết đến những tên Giám ngục canh giữ trong đấy chứ?” cả lớp đồng loạt hít một hơi, thầy Snape cũng thay đổi chủ đề: “Như vậy Potter, ngươi có thể nói cho ta biết phương pháp nào có thể chống cự lại Giám ngục?”

Ngay cả Hermione cũng cắn môi, lần đầu tiên phá lệ không trả lời được câu hỏi của thầy giáo. Hiển nhiên vấn đề này không nằm trong sách giáo khoa cho học sinh năm nhất, trên thực tế, bùa chú gọi Thần Hộ Mệnh ngay cả những học sinh đã thi NEWTs (Kì thi Kiểm tra Pháp thuật Tận sức) hầu hết đều không biết, đây căn bản là thầy Snape làm khó dễ. Tuy nhiên, nếu nó không trả lời, Harry có thể tưởng tượng đến cái cảnh thầy Snape dương dương đắc ý trừ một đống điểm của nhà Gryffindor, mà nó vừa mới kiếm thêm cho nhà mình có bao nhiêu điểm đâu…

Ngay khi mọi người nghĩ là Harry chết chắc rồi, nó nhìn thẳng vào Snape, thong thả nói: “Bùa chú gọi thần hộ mệnh, thưa Giáo sư.”

Gương mặt bậc thầy Độc dược loé lên một tia ngạc nhiên hiếm thấy. Snape bĩu môi: “Nga, chúng ta đương nhiên đều biết thần chú gọi Thần hộ mệnh là phương pháp duy nhất đối kháng được với Giám ngục.” Giáo sư Snape quay lên bảng đen, loạt xoạt viết mấy chữ, ngay khi Harry cảm thấy nó sắp được thả thì ông thầy lại quay người, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng êm ái: “Nếu đã như vậy, cậu bé cứu thế sẽ không ngại triển lãm cho mọi người cùng xem bùa chú này chứ nhỉ?” Harry nghĩ nó không cần cường điệu rằng mình không phải Cậu bé cứu thế, bởi theo một ý nghĩa nào đó, nó đích xác là Kẻ được chọn.

Nhưng những lời này nghe vào tai, mọi người lại nhịn không được nghi hoặc Harry khi nào thì đắc tội phải thầy Snape? Nhìn đến bộ dạng hi-vọng-ngươi-xấu-mặt của Snape, Harry âm thầm thở dài một hơi. Cầm lấy đũa phép, nó cố gắng nghĩ đến lần mình đoạt Cúp Quidditch lúc trước, đến nụ hôn đầu với Ginny, đến cảnh ba mẹ ở bên cạnh nó, cuối cùng là cảnh nó giết chết Voldemort… Đương nhiên hình ảnh cuối cùng nó chưa thể hoàn thành, nhưng cũng không thể ngăn nó cảm thấy vui mừng hạnh phúc.

“Expecto Patronum”

Một đám sương trắng mờ phun ra từ đầu đũa phép của Harry, Snape nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, muốn nhìn ra đó là hình dạng gì. Bất quá, Giáo sư Snape rất nhanh buông tha ý nghĩ này, cười nhạo nói: “Một thần hộ mệnh chưa thành hình…” Tuy nhiên, đám học trò nhỏ không cùng suy nghĩ với Giáo sư của mình, dựa vào mấy ánh mắt sáng lấp lánh dưới kia, Harry chắc chắn hình tượng mình trong lòng mấy đứa nhóc kia không khác anh hùng là bao.

“Ta muốn nói là, một thần hộ mệnh chưa thành hình không thể xua đuổi được bọn Giám ngục.” Khi Snape ý thức được chẳng ai trong lớp lắng nghe những lời mình vừa nói, hắn mất hứng đề cao âm lượng: “Được rồi, Potter, trở về chỗ ngồi đi.”

Harry bĩu môi, nó không nên trông chờ vào việc thầy Snape cộng điểm cho nhà Gryffindor. Nó chỉ hi vọng thầy nhìn không ra nó có thể phát ra một thần hộ mệnh hữu hình, nếu bị phát hiện, đảm bảo chỉ trong một thời gian ngắn nó sẽ lại được uống trà trong văn phòng thầy hiệu trưởng, hoặc là thêm vào một đống chú ý mà cho vàng nó cũng hổng thèm. Nhớ lại cái hồi lần đầu tiên triệu tập thần hộ mệnh nó chỉ có thể phun ra một ít sương mù mỏng manh, nhưng xét địa điểm hiện tại là phòng học không hề có nguy hiểm, việc nó cố gắng giữ cho thần hộ mệnh của mình không có được tấm thân tử tế đã là hết sức có thể rồi.

Trước khi tan học, Lavender Brown trước ánh mắt chết người của Giáo sư Snape can đảm hỏi một câu liệu Giáo sư Rold có thể khỏi bệnh trước cuối tuần hay không. Snape thoạt nhìn không chút tình nguyện trả lời, cuối cùng chỉ hừ lạnh cho ra một câu nước đôi: “Vậy còn phải xem hắn là đi đến hay là bò lên lớp học.”

Lớp thiên văn học buổi tối vẫn là nơi các học sinh vừa ngắm sao vừa tán gẫu. Harry lại lần nữa xác nhận nó không thấy thân ảnh của Tom, thật kì quái! Tuy rằng mọi người vì sắp được học Bay mà phấn khởi đến phát điên lên được [thông báo đã được dán trong phòng sinh hoạt chung lúc trưa, và đám nhà Gryffindor cũng không quá hào hứng vì phải học chung với nhà Slytherin] nhưng không một ai để ý nguyên nhân vì sao học trò Tom không lên lớp…

Hermione ngồi bên cạnh nó đang lật mấy tấm giấy da dê xoàn xoạt, cách đó không xa, Neville và Seamus đang thảo luận lớp học Bay ngày hôm sau. “Lại là chuyện này!” Hermione phiền muộn than thở, cô bé vẽ một vòng tròn lên biểu đồ các chòm sao của mình, rồi lại dùng đũa phép bôi sạch. Harry chọt chọt tay cô bé, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hermione ngẩng đầu, một đầu tóc quăn rối bời, lúc này Harry mới nhận ra cô nàng lo lắng nhiều hơn là phiền táo. “Cậu biết đấy, Harry,” Cô bé hơi ấp úng: “Học bay có đọc sách trước cũng vô dụng, cho nên tớ mới muốn thử một chút trước khi lên lớp…”

Harry kinh ngạc nhìn chằm chằm cô bé: “Nhưng học sinh năm nhất không được mang theo chổi…” Hermione ngắt lời nó, thoạt nhìn có vẻ bất cần: “Tớ biết! Cho nên giữa trưa tớ và Tom lén lên nhà để chổi, kết quả là tớ mất khống chế cây Sao Chổi 260.”

Harry nhận thấy tâm mình trầm xuống: “Cậu… và Tom?”

Nhưng Hermione không nhận ra một chút tạm ngừng trong lời nói của nó, cô bé ảo não túm tóc mình: “Đúng vậy, tớ muốn cùng cậu ấy đi xem thử, thế nhưng người đang nằm trong bệnh thất đáng lẽ ra phải là tớ mới đúng.”

Harry ngây người, nếu không phải nó nghe lầm thì hình như là Tom đã cứu Hermione? Khỏi một cây chổi cũ phát điên?

Hermione liếc mắt về phía đám học sinh còn đang mải mê bàn luận về chổi bay và Quidditch, biểu tình rất khinh bỉ. Harry nghĩ nó biết nguyên nhân: một đám bạn học chả ai để ý Tom không có lên lớp. Trên thực tế, quan hệ giữa cô bé và các bạn cùng lớp không tốt hơn đời trước của nó bao nhiêu, những người chịu được tính cao ngạo của cô bé ngoại trừ Harry, bây giờ có thêm một cậu Tom không biết từ nơi nào chui ra. Hiện tại Tom làm anh hùng cứu mỹ nhân mà bị thương (lúc nghĩ đến chuyện này, mắt Harry liền không tự giác mà quét qua bạn Ron), Hermione đương nhiên lo lắng đến phát cáu.

“Quả thật không thể tin được, Tom là một học sinh ưu tú cỡ nào a, vậy mà không một ai chú ý tới, cho dù là một câu nghi vấn cũng không có…” Hermione thấp giọng nói, vừa nhanh tay điều chỉnh kính viễn vọng, trông như đang rất gấp gáp: “Tớ cam đoan lần đó không phải sai lầm, cậu ấy biến con Negro hoàn toàn thành bộ dáng Hedwig.”

Harry yên lặng lắng nghe. Nó không biết Negro có hình dạng thế nào, nhưng muốn nó biến Hedwig thành một con cú mèo khác, nó tự nhận mình làm không được. Mà đó là nó đã học sáu năm ở Hogwarts, tuy không phải học sinh ưu tú nhưng cũng là loại thường thường bậc trung, vậy mà một học sinh năm nhất còn giỏi hơn nó nữa sao?

Cho nên khi Hermione đem nộp tấm da dê của cô nàng, Harry cũng nguệch ngoạc thêm vài nét bút rồi nộp bài, chạy xuống tháp thiên văn. Đến dưới chân cầu thang xoắn ốc, nó bắt kịp Hermione: “Tớ cũng đi!” Hermione ngạc nhiên, nhướn cao một bên lông mày nhìn nó, nhưng rất nhanh, cô nàng cho nó một nụ cười quen thuộc: “Tốt quá, Harry, tớ biết cậu sẽ không…” Harry có hơi lúng túng, vì nó nhìn ra ướt át trong đôi mắt Hermione, điều này làm nó không nói nên lời. Nó thật ra là vì hoài nghi thân phận Tom, cũng lo lắng cô bé tiếp xúc thân cận với một người lai lịch không rõ nên mới tới.

Khi phu nhân Pomfrey nhìn thấy hai đứa nó, bà cũng không ngăn cản hai đứa nó vào thăm bệnh như bà vẫn thường làm, ngược lại, bà còn giúp tụi nó mở cánh cửa phòng bệnh: “Đứa bé đáng thương đến giờ vẫn chưa có ai đến thăm. Ta cũng chưa gặp qua chuyện như vậy bao giờ, mà thương thế của nó cũng nghiêm trọng nữa chứ… Cậu ấy vừa mới tỉnh, ta nghĩ ta có thể cho phép hai đứa con trò chuyện trong chốc lát.”

Hermione cắn cắn môi, cảm ơn bà Pomfrey rồi cùng Harry đi đến chiếc giường duy nhất bị quây màn. Tom đang ngồi dựa vào hai cái gối xếp chồng lên nhau, nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh trời đêm. Nghe được tiếng bước chân, cậu ta quay đầu lại, hơi giật mình khi thấy được thân ảnh của Harry.

Sắc mặt cậu ấy thoạt nhìn tái nhợt, Harry nhận xét. Dung mạo lạnh lùng nghiêm nghị, đôi môi cũng thiếu vài phần huyết sắc, tuy vậy, ánh mắt đen thẳm vẫn như trước, nhìn không ra bất luận tình tự nào. Bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình thoạt nhìn rất gai mắt, Harry nhíu mày, nó trước đây chưa từng hảo hảo mà quan sát Tom, bây giờ mới phát hiện cái tấm thân thế kia là do trường kì thiếu dinh dưỡng tạo thành. Nó lại liếc mắt qua Hermione, cô bé đang nghẹn đỏ bừng cả mặt, có lẽ là đang vắt óc suy nghĩ mấy câu hỏi thăm an ủi.

Harry âm thầm thử so sánh: một bên là Weasley tóc đỏ mặt tàn nhang táo bạo liều lĩnh, một bên là Tom tóc đen mắt đen lạnh lùng anh tuấn, và bi ai phát hiện, tuy rằng nó rất muốn đứng về phía bằng hữu tốt của mình là Ron, nhưng quả thật cái đó hoàn toàn xuất phát từ tư tâm. Hơn nữa, điểm lạnh lùng của Tom còn phải nghiên cứu, bởi vì lần trước nó đã tận mắt thấy được hai cô cậu cười đùa nói chuyện phiếm với nhau.

Hermione thấy tầm mắt của Tom dừng lại trên người Harry liền vội vàng giải thích: “Harry cũng rất lo lắng cho cậu. Cậu không biết chứ hôm nay, cậu ta biến ra được một vị thần hộ mệnh chưa thành hình.”

Cái gì kêu “Harry cũng rất lo lắng” chứ? Harry vừa định mở miệng thì một trận đau đớn ập đến đột ngột, xương cốt từ đầu đến chân giống như bị đánh cho gãy nát, sau đó lại từng mảnh từng mảnh lắp ráp lại… Harry ngã xuống, thứ cuối cùng nó thấy được chính là một đôi mắt đen tĩnh lặng đến gần như buốt giá.

Rồi, có bạn nào đoán được Lord Voldemort của chúng ta giận cái gì mà làm cho Harry dễ thương phải bất tỉnh nhân sự luôn không?