Chiến Và Hòa

Chương 46: Đêm Trước Khai Giảng




*

Những ngày tốt đẹp luôn qua đặc biệt nhanh.

Thời gian Harry ở lại thái ấp Rold thấm thoắt đã hết một tháng. Ngoại trừ nó và Voldemort ra, những người khác chỉ biết là Tom mời nó đến thái ấp Rold nghỉ hè. Hermione sau khi biết chuyện này thì cực kì muốn đến cùng, nhưng cô bé còn đang du lịch nước Pháp cùng cha mẹ mà. Chú Sirius cũng gửi quà và thiệp chúc mừng đến, đến khi biết Harry chơi đến vui vẻ mới thôi không tiếc nuối nữa. Harry lúc phát hiện ra chuyện nó lỡ mất buổi gặp mặt với người cha đỡ đầu của mình khi chú Sirius cố ý chạy đến muốn chúc mừng sinh nhật thì cực kì áy náy.

Mặc kệ thế nào, năm học thứ ba cũng đã bắt đầu.

Trước ngày khai giảng, Voldemort dẫn Harry đến Hẻm Xéo mua đồ dùng học tập, chẳng qua hình dáng khi xuất hiện trước mặt mọi người đương nhiên sẽ là Giáo sư Rold và cậu học trò Tom. Harry vẫn rất hiếu kì thế nào mà Voldemort lại làm được như thế, nhưng khi nó đem vấn đề ra hỏi thì người đó lại lấy cái lý do độ khó quá cao ra để từ chối. Nguyên văn câu hắn nói là: “Đây là một loại phép thuật cực kì phức tạp… Vì tránh cho em khỏi ngấm ngầm làm thử mà xảy ra hậu quả gì đáng tiếc, tốt nhất là không nên nói ra.”

Chuyện này khiến Harry tức đến mức xịt khói. Vậy là trong mắt Voldemort nó vẫn là một thằng con nít có phải không? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, loại phép thuật thần kì như thế, Harry không dám khẳng định nó sẽ không có một ngày tâm huyết dâng trào mà lén thử, vậy nên nó chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà buông tha cái đề tài này.

“Tom!” Tụi nó gặp Hermione ngay bên ngoài quán kem Florean Fortescue, cô bé hào hứng chào hỏi hai đứa bạn. Harry giật mình phát hiện cô nàng đã rám nắng đến mức hóa nâu luôn, mới nhìn qua trông khá lạ mắt. Chậc, ông mặt trời ở miền nam nước Pháp nhiệt tình quá nhỉ! Thế nhưng khi Hermione chú ý đến bộ dáng của nó còn giật mình ngạc nhiên hơn nhiều: “… Harry, mắt kính của cậu đâu?”

Harry theo thói quen nâng tay muốn đẩy kính, chờ đến khi tay giơ lên một nửa mới sực nhớ ra mắt nó giờ đã không còn cần đến kính, vì thế nửa đường liền đổi thành gãi đầu: “Cậu biết đấy… mắt kính đôi khi không được thuận tiện, giống như lúc đang đấu Quidditch mà trời lại mưa ấy… ừm…”

“Cho nên bây giờ cậu không cần đến kính nữa hả?” Hermione tiếp lời rất nhanh. Cô bé quan sát thật tỉ mỉ mọi góc cạnh của gương mặt nó, sau đó ra kết luận: “Trước giờ tớ chưa từng phát hiện, Harry à, thì ra cậu cũng đẹp trai lắm!” Nói xong cô bé còn gật gật đầu, nhấn mạnh rằng mình đang rất nghiêm túc, không hề nói đùa.

Tom phì cười, còn Harry? Lúc trước nó vẫn rất do dự, bởi đã đeo kính nhiều năm rồi, trái Snitch vẫn bắt được tốt, cho nên trong thâm tâm Harry vẫn ôm thái độ hoài nghi. Voldemort phải vất vả lắm mới thuyết phục được nó uống nước thuốc, vài ngày sau nó vẫn chưa quen. Kết quả lời nhận xét đầu tiên nó nhận được lại là đẹp trai, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nó, thật khiến Harry không biết phải phản ứng thế nào.

“Cho nên tớ mới nói cậu suy nghĩ nhiều quá.” Tom chống tay lên vai Harry, đánh giá nó một cách nghiêm trang: “Cậu bé cứu thế đẹp trai của nhà Gryffindor, ha?”

Harry cho cho hắn một cái trừng mắt hung hăng. Voldemort quả thật chẳng buông tha bất kì cơ hội nào chế giễu nó…

“Nhìn qua thì các cậu hoàn toàn làm lành rồi?” Hermione nhướn mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai thằng con trai. Tom cười đến vui vẻ, còn Harry mặc dù trưng ra nguyên cái mặt thối, nhưng thần sắc trong đôi mắt cũng nói lên rằng nó chẳng để bụng câu nói giỡn ban nãy. “Mong rằng đây là lần cuối cùng,” Hermione nói ra những lời thật tâm: “Hai cậu cãi nhau mà như tận thế!”

Còn không phải sao, Voldemort với Cậu bé cứu thế tranh cãi, vậy còn kém ngày tận thế không xa lắm đâu! Harry không thể không bái phục hình dung chuẩn xác của Hermione, sau đó nghĩ lại thì chẳng phải nó đang cố gắng tránh cái tận thế đó ư? Giống như cái chuyện mắt kính ấy, chỉ vụn vặt chuyện nhỏ thôi, nhưng cũng đủ nói lên cố gắng nhượng bộ của nó. Đời trước chẳng có ai nghĩ đến khả năng chung sống hòa bình với Voldemort cả, càng khiến nó thấy hiện tại đã có tiến bộ vượt bậc. Ừ, xem như thành công, Harry hài lòng gật gật đầu.

Sau đó cả bọn cùng đi mua sách giáo khoa, nguyên liệu độc dược gì gì đó. Harry và Tom đều cần áo chùng mới, bởi chỉ trong dịp hè mà cả hai đều đã cao lên vài tấc Anh. Hermione vẫn mua con mèo có lông vàng khè và bộ mặt bèn bẹt như trước, Crookshanks xem ra rất vừa ý với cái ôm của cô bé, nó thoải mái vùi đầu vào lòng cô chủ, cổ họng rừ rừ thỏa mãn.

Nhìn thấy cảnh đó khiến Harry không khỏi nhớ đến hai người bạn thân nhất của mình chỉ vì con mèo con chuột mà đâm ra cãi nhau suốt cả một năm học. Hiện tại con chuột loang lổ đã bị tóm vào Azkaban, chủ nhân của nó cũng tỏ ra lạnh nhạt với nó. Nghĩ đến đây Harry bất giác quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy gia đình Weasley đang băng ngang qua Tiệm Cầm thú huyền bí, chen lấn giữa dòng người đang vội vã mua sắm, chẳng buồn liếc mắt đến cửa tiệm lấy một cái. Điều này khiến nó có chút thương tâm, nhưng nó tự nhủ mình phải phấn chấn lên… Ngẫm lại mà xem chú Sirius đã thuận lợi ra tù, còn những chuyến thăm làng Hogsmeade nữa – giờ thì nó có thể danh chính ngôn thuận đến thăm làng Phù thủy rồi, không có bọn Giám Ngục, cũng chẳng có lệnh truy nã…

“Đi, Harry!” Giọng nói của Hermione cắt đứt luồng suy nghĩ của nó. Bấy giờ Harry mới nhận ra Hermione đã trả xong tiền, cô bé đang đứng ở cửa gọi nó. Tom ở ngay sau lưng, đôi mắt đen trầm tĩnh vẫn luôn nhìn vào nó. Đôi mắt đen ấy tựa như có ma lực, khiến Harry bình tĩnh lại ngay lập tức. Lần này nó có khả năng mất đi tình bạn chí cốt với Ron, nhưng nó vẫn còn Hermione, vẫn còn một người lúc nào cũng chăm chú nhìn nó.

Tụi nó ra khỏi Tiệm cầm thú Huyền bí, tiếp tục tản bộ trên con đường rải đầy đá sỏi của Hẻm Xéo. Bên ngoài Tiệm cung cấp trang thiết bị Quidditch chất lượng cao người đông nghìn nghịt, Harry không cần xem cũng biết chuyện gì đang xảy ra – mọi người chắc chắn là đang chiêm ngưỡng cây Tia Chớp. Ông chủ cửa hàng đứng ngay ngoài cửa đang lớn tiếng quảng cáo gì đó, đứng tít bên ngoài chỉ có thể nghe được một vài câu chữ: “… đội Ireland vừa mới đặt hàng… mới ra lò… hàng mẫu đấy…”

Harry đã có một chiếc Tia Chớp mới toanh, đương nhiên nó không dại mà đi chen lấn. “Nói thật,” nó chuyển hướng sang Tom: “cậu làm thế nào mà lấy được cây chổi đó vậy? Đội tuyển quốc tế còn chưa có nữa.”

“Kì thật bọn họ đã nghiên cứu chế tạo gần như hoàn chỉnh rồi… chẳng qua trước khi bán phải tuyên truyền quảng cáo thì doanh thu mới tốt được. Cái này là sách lược kinh doanh thường thấy.” Tom nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Ta chỉ yêu cầu bọn họ bán trước một cái cho mình mà thôi.”

Harry đảo mắt, nó dám đảm bảo chuyện không dễ dàng như vậy. “Vậy không phải là…” tốn nhiều tiền lắm hả?

“Cậu thích là được rồi.” Tom cực kì quyết đoán cắt đứt chuỗi câu hỏi của Harry, giải quyết dứt điểm.

Harry nhìn vào cặp mắt đen láy không chút nào tránh né kia, trong lòng bỗng thấy dâng lên cái cảm giác ngọt ngào quen thuộc đến kì lạ. Là do nó dễ xúc động sao?

Hermione nãy giờ chưa có cơ hội lên tiếng nay đã bắt được cơ hội: “Các cậu đang nói chuyện về cây Tia Chớp à?” Cô bé quan sát lần lượt từ Tom đến Harry: “Nếu như tớ đoán không lầm thì… Tom mua một cây Tia chớp tặng cho Harry, đúng không?”

Harry trợn mắt nhìn Hermione, cô nàng quả thật thông minh, chỉ từ mấy câu nói vụn vặt của tụi nó mà đã đoán ra chân tướng vấn đề. Tom lại chẳng hề thay đổi nét mặt, chỉ bình thản cười cười.

Phản ứng như thế chính là ngầm thừa nhận! Hermione không còn duy trì được bộ dạng biết trước mọi người như trước đây nữa, cô bé hét ầm lên: “Một cây Tia Chớp?” Thanh âm thật không nhỏ, nhưng may thay mọi người còn đang mê mẩn với cây chổi trưng bày trong tiệm, không có ai nhận ra phản ứng kịch liệt của cô bé. “Cây chổi đầu tiên nữa! Cái này thật bất ngờ nha! Quả thật là…” Cô bé kích động đến quên cả từ ngữ, cứ lặp đi lặp lại mấy từ cảm thán. “Tốt quá! Bây giờ nhất định sẽ đánh cho đội Slytherin thua đến te tua tan tác!”

Nghe cứ như trước giờ nó thua đội Slytherin không bằng… Harry nhướn đôi lông mày nhìn cô bé, Hermione thấy sắc mặt nó không vui vội vàng chữa cháy: “Đương nhiên Harry đây đã là Tầm thủ cực kì xuất sắc, lúc này phải ví như hổ mọc thêm cánh!”

Ba đứa tụi nó trải qua một buổi chiều thích thú dưới cây dù tán rộng bên ngoài tiệm kem Florean Fortescue. Dưới sự bầu bạn của ly kem chocolate hạt dẻ siêu bự, Hermione kể về những điều thú vị khi cùng cha mẹ đi tham quan nước Pháp, còn không quên bày tỏ chút ước ao về kì nghỉ hè ở thái ấp Rold của Tom và Harry. Cuối cùng Giáo sư Rold lo xong công việc của mình quay trở lại đón bọn nhỏ, mọi người cùng về quán Cái Vạc Lủng dùng bữa tối, sau đó thuê phòng ở lại đó một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Giáo sư Rold xách theo ba đứa nhỏ khởi hàng đến nhà ga Ngã Tư Vua. Lần này không có đoàn xe hơi nối đuôi nhau chạy chậm rì, hắn ta chỉ sắp xếp cho một chiếc Rolls-Royce đen bóng làm nhiệm vụ đưa đón. Mặc dù vậy, khả năng hấp dẫn lực chú ý của mọi người, cả Muggle lẫn phù thủy, đều không giảm chút nào.

Chiếc xe nhìn qua trông cũng khá có tuổi, tay lái, mặt đồng hồ gì gì đó đều dùng gỗ chạm khắc hình lá phong, hoa văn tinh xảo, nước gỗ bóng mượt. Bên trong xe đương nhiên không thể thiếu bùa mở rộng vô hạn, thùng xe phía sau phải đi vào mới biết đó thật ra đã trở thành một căn phòng hoàn chỉnh, đồ dùng sinh hoạt cần cái gì có cái đó. Hơn nữa nếu đã miêu tả phải miêu tả thật trách nhiệm, cả cái xe tuyệt đối có phong cách quý tộc.

Harry đối với thói quen xa hoa của Voldemort đã tập thành thói quen, tựa như cái hộp gỗ tử đàn, cái tẩu thuốc trong bài thi Biến hình, cái hộp dây chuyền bằng bạc mang đầy nét gothic, rồi cái tay nắm cửa có con rắn mắt ruby nữa… Nó cảm thấy cái xe này quả như lời dượng Vernon nói, bức tượng nữ thần bằng vàng ròng trước mui xe thật có thể chói lóa ánh mắt mọi người đi đường.

Mặc dù vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Hermione nhận thức được sự chênh lệch giữa quý tộc và thường dân: “…cái vòi nước vậy mà làm từ pha lê… khi có ánh nắng chiếu vào còn phát ra hào quang nữa…” Đến khi cả bọn đã đặt chân vào sân ga chín ba phần tư, Hermione vẫn chưa hồi phục tinh thần lại được. Bình thường căn bản nhìn không ra Giáo sư Rold với Tom phô trương chút nào cả, chỉ có thể hơi hơi thấy được khí chất và phong thái của hai người này có chút gì đó không giống với mọi người. “Đây mới đúng là quý tộc, chứ như Malfoy lúc nào cũng khoe của quả thật là…”

“Harry!” Tom và Harry còn đang bất đắc dĩ nghe Hermione tâng bốc thì một giọng nói hân hoan vui mừng chen vào. Ba đứa quay đầu, thấy được một người đàn ông đang hối hả chạy về phía tụi nó. Hắn ta có mái tóc xoăn đen chỉnh tề, trên mặt mang theo nụ cười toe toét.

“Chú Sirius!” Harry liếc mắt một cái liền nhận ra ngườ cha đỡ đầu của nó, tuy rằng hai người vẫn duy trì liên lạc qua thư từ, nhưng lần cuối gặp mặt đã lâu thật lâu. Chú Sirius nhìn qua tinh thần rất tốt, hai má hồng hào, thân thể nhất định cũng không tệ. “Sao chú lại tới đây?” Harry phấn khởi hỏi.

“Lần trước không phải chú lỡ mất sinh nhật của con sao? Cho nên lần này chú đặc biệt đến nhìn con một cái.” Sirius nhìn chăm chăm vào mặt Harry: “Mắt kính con đi đâu mất rồi? Bằng không chú đã nhận ra con sớm hơn rồi.”

“Đeo kính có hơi bất tiện, cho nên giáo sư Rold chữa luôn bệnh cận thị cho con rồi.” Harry trả lời rất nhanh, sau đó mới nhớ ra người còn đang đứng ngay bên cạnh mình, liền vội vàng giới thiệu hai người với nhau.

Sirius tỏ ra rất có hảo cảm với Giáo sư Rold: “Harry thường xuyên nhắc đến thầy, nói rằng thầy là một Giáo sư rất tốt. Tôi không thể thường xuyên ở bên làm bạn với Harry, rất cảm ơn thầy đã chiếu cố đến nó.”

“Đó là chuyện tôi phải làm.” Tuy rằng rất khó chịu cái loại ngữ khí ta với Harry mới là người một nhà, nhưng vì Harry Giáo sư Rold vẫn trả lời một cách lịch thiệp. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị cha đỡ đầu của Harry, Sirius Black, anh trai của Regulus Arcturus Black. Vừa nhìn đã biết đây là một con sư tử Gryffindor đơn thuần nhiệt huyết, hắn khẽ nhíu mày trong lòng.

Sirius không biết người đối diện đang nghĩ thứ gì, hắn cúi xuống đánh giá Harry chốc lát rồi lộ ra nụ cười vừa lòng: “Thì ra James lúc tháo kính xuống chính là thế này… Nhìn không tệ chút nào, sau này con chắc chắn sẽ mê đảo hàng loạt nữ sinh cho mà xem!”

Harry cảm nhận được tầm mắt của Tom quét trên người mình, không khỏi xấu hổ: “… Còn sớm mà chú, con mới năm thứ ba…”

Sirius sảng khoái cười ha ha: “Đúng là hơi sớm, nhưng chú được cái rất thẳng thắn nha!” Hắn hiển nhiên nghĩ là Harry còn ngại ngùng.

Harry nhìn nhìn chú Sirius, lại quay sang Tom và Giáo sư Rold đang đứng một bên, đột nhiên bỗng điếng hồn: “Nếu chú ấy biết nó thích một người nam nhân, mà người ấy lại còn là Voldemort nữa… có khi nào chú ấy lột da nó luôn không?

May mắn thay, tiếng còi xe lửa đúng lúc vang lên cứu tỉnh Harry. Mọi người lên tàu, cách một lớp cửa kính vẫn cố vẫy tay với người ở dưới. Mãi cho đến khi xe lửa khuất bóng sau khúc quanh, Sirius mới rời đi. Ngẫm lại từng màn vừa rồi, vì sao mình cứ cảm thấy ánh mắt Giáo sư Rold và cậu nhóc tên Tom giống nhau thế nhỉ?