Chiến Và Hòa

Chương 29: Thuật Tiềm Hành




*

Lời tác giả: Học bổ túc để làm cái quái gì? Đó là vì thuận tiện phát triển tỉnh cảm hai người với nhau đó nha. Chẳng lẽ mọi người muốn Harry cứ ôm ấp tình cảm với bé Tom sao? Couple chính trong truyện này là V đại cơ mà…

Thuật tiềm hành: có thể hiểu nôm na như thuật ẩn thân của mấy ninja ấy, những cách để người ta không chú ý đến mình, không biết là mình đang ở đó, cho dù đang đứng yên hay di chuyển.

Harry rất là mất hứng phát hiện ra rằng: trải qua một kì nghỉ hè, mọi người chẳng những không quên đi biểu hiện xuất sắc của Tom trong kì thi cuối khoá ấy mà ngược lại, số người biết đến tiếng tăm cậu ta ngày một nhiều. Mỗi lần tụi nó đi ngang qua hành lang hoặc ngồi lại bên bờ hồ đều sẽ có nữ sinh âm thầm cười trộm hoặc ngang nhiên chỉ trỏ. Khi Harry ý thức được nguyên nhân của tất cả đám hành động này là từ Tom mà ra, nó không khỏi thấp thỏm lo lắng.

“Này, Harry, cậu bị làm sao vậy?” Trên bàn cơm trưa, cái việc Harry lách cách nghiền củ khoai tây của nó xuống dĩa không thể không khiến Hermione chú ý.

“Không có chuyện gì đâu.” Harry cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục lấy dao hành hạ củ khoai tây thành một thứ gồ ghề xấu xí và chi chít dấu chặt chém.

“Nó thành như vậy rồi cậu còn ăn được sao?” Tom nhìn cái thứ trong dĩa của Harry mà thắc mắc: “Tớ đã không nhận ra đó là món gì nữa rồi.”

Harry quay đầu sang nhìn cậu bạn, thấy được trong đôi mắt đen láy kia chứa toàn nghi hoặc. Nó bỗng cảm thấy ỉu xìu: “Tớ ăn no rồi.” Quăng ra một câu như thế xong tay nó cũng buông dao nĩa xuống luôn. “Tớ về kí túc xá chợp mắt một chút.” Sau đó liền đứng dậy rời đi.

Hai người còn lại nhìn nhau. Tom ngó qua mấy dĩa thức ăn bên cạnh chưa hề có dấu hiệu chạm qua, khó hiểu hỏi: “No rồi? Cậu ta có ăn cái gì à?”

“Harry hình như có chút là lạ…” Hermione chậm rãi nói, ánh mắt cô bé dán chặt lấy thân ảnh Harry cho đến khi nó mất hút bên ngoài Đại sảnh mới thôi. “Cậu ta không phải đang rất vui vẻ đó sao? Có chuyện gì làm cậu ta mất hứng à?” Giọng điệu cô bé cũng phi thường buồn bực.

Tom bĩu môi một cái, ban đầu hắn cho rằng nhóc con cứu thế chẳng qua chỉ là một con sư tử Gryffindor đầu óc đơn giản trẻ tuổi nóng máu dễ dàng xúc động điển hình [bởi hắn đã tiếp thu suy nghĩ của Harry trong mười năm nay, mấy thứ như báo thù cho người thân bạn bè gì gì đó hắn biết hết], ai mà biết được thằng nhóc thẳng tính đó cũng có lúc đầy tâm sự chứ…

Quả nhiên Triết tâm trí thuật vẫn là cách hữu hiệu nhất để hiểu nhóc ấy. Dù sao thì dạo gần đây tâm tư cậu bé cứu thế cũng khó đoán hơn trước nhiều… Kì quái! Hắn nhớ là đâu có chuyện gì đặc biệt phát sinh gần đây đâu ta? Tom vừa cẩn thận hồi tưởng, vừa vươn tay lấy món cá muối ở trên bàn. Nhận ra rằng Hermione nãy giờ vẫn đang chăm chú quan sát hắn, Tom không khỏi hỏi ra một câu: “Làm sao vậy?”

Thiếu nữ tóc xám như bừng tỉnh, cô nàng vội vàng lắc đầu, tự lấy cho mình một miếng thịt xông khói bắt đầu ăn. Tom chỉ cho là cô bé mơ màng nhất thời nên cũng không bận tâm mấy.

Khi Harry tỉnh lại, thấy chiếc giường xung quanh trống rỗng thì nó biết là Tom và Hermione đã đến thư viện rồi. Nó chẳng biết phải mở miệng thế nào… người ấy hình như chưa biết gì hết… Harry ngây ngốc nhìn về phía chiếc giường trống vắng trong vài phút, khẽ thở dài trong lòng một cái rồi đứng lên chuẩn bị cho buổi học bổ túc của nó.

Văn phòng của Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có thể nói là căn phòng mà Harry quen thuộc nhất, nó biết hết từng cách bài trí của mỗi vị Giáo sư đời trước. Mặc dù vậy, khi băng ngang qua dãy hành lang lầu ba để đến văn phòng của Giáo sư Rold, Harry không khỏi giật mình. Một cánh cửa gỗ thuần đen viền kim loại mạ vàng dày cui với không chút trang trí hay chạm khắc nào, chỉ duy nhất cái tay nắm cửa bằng bạc là được làm theo hình con rắn, mắt rắn loé sáng từ hai viên ruby. Harry có cảm giác nó đã thấy qua loại phong cách này ở đâu đó rồi thì phải, nhưng thời gian không cho phép nó suy nghĩ nhiều. “Lễ Phục Sinh.” Nó nói nhẹ nhàng, và cánh cửa mở ra chào đón nó.

Căn phòng khác hẳn với những gì nó đã thấy trước đây. Trần nhà rất cao, vách tường bốn phía đều bị mấy cái giá sách khổng lồ bao phủ, chỉ chừa ra một chỗ bé tí xíu cho cái lò sưởi âm tường, thật là khiến người khác lầm tưởng mình vừa đặt chân vào một cái thư viện. Giữa phòng là cái bàn làm việc dài, nhìn qua trông như một khối gỗ lớn hình rẻ quạt, trên mặt nào là bút lông chim, nào mực, còn cả từng chồng từng chồng giấy da dê cao ngất nữa. Trên cái ghế trường kỷ chẳng có ai ngồi, nhưng gần bên nó là một cái giá gỗ khá thấp với đủ thứ chai lọ lỉnh kỉnh, tất cả đều làm từ cùng loại thuỷ tinh.

Harry bước tới, ánh nến vàng vàng chiếu xiên qua mấy bình thuỷ tinh tạo thành từng đốm long lanh. Nó cầm lấy một cái chai chứa chất lỏng màu đỏ sẫm thử lắc lắc, thứ bên trong nhìn có vẻ dính dính khiến nó chợt nhớ đến loại máu rồng mà giáo sư Slughorn dùng để giả chết. Cái chai bên cạnh đó lại chứa chất lỏng màu xanh lá rất tươi, thế mà chỉ nháy mắt sau đã biến thành màu vàng. Harry bị thứ đó hấp dẫn, đang định vươn tay ra cầm lấy cái chai xem thử thì một giọng nói vang lên sau lưng nó: “Nếu thầy là con thì thầy sẽ tuyệt đối bảo trì khoảng cách với cái chai đó.”

Harry giật mình: “Giáo sư Rold!” Nó xoay người, vừa lúc thấy được thầy ấy đang đẩy cánh cửa mà lúc vào nó chưa kịp chú ý, chắc là thông với phòng ngủ của thầy.

“Đó là nọc con ốc biến sắc khổng lồ, cây cối chỉ cần dính vào một chút thôi cũng sẽ bị khô héo ngay lập tức.” Giáo sư Rold nhẹ nhàng giải thích: “Thầy nghĩ là con không mong muốn trên cơ thể mình có một bộ phận bị tình trạng như vậy chứ hả?”

Harry nhanh chóng thụt lùi hai bước. Cái nơi nó đang đứng quả thật là văn phòng của Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sao? Sao nó cứ có cảm giác như mình vừa bước lạc vào phòng luyện thuốc bí mật của thầy Snape thế nhỉ?

Giáo sư Rold hình như biết được nó đang suy nghĩ cái gì. “Đương nhiên là cách bài trí thế này rất được Giáo sư Snape tán thưởng.” Thầy khẽ vỗ tay một cái, thành công kéo lực chú ý của Harry lại: “Thầy tin là hôm nay chúng ta có việc quan trọng hơn cần phải làm. Nào, ngồi xuống đi!”

Một cái ghế bành chỉ nhìn qua cũng biết rất thoải mái bỗng nhiên xuất hiện. Harry vừa ngồi vào chỗ của mình thì giáo sư Rold đã hỏi tiếp: “Muốn uống cái gì không?” Nó vốn định nói không cần, nhưng chỉ tích tắc sau đó một ly ca cao nóng đã lượng lờ đến trước mặt. Bị hương thơm quyến rũ Harry mới nhớ ra rằng bữa trưa của nó chẳng được bao nhiêu, thế là nó nhận lấy cái ly: “Cám ơn thầy.”

Giáo sư Rold có vẻ hài lòng với hành động này của nó: “Thầy cũng không muốn con lát nữa ngay cả khí lực trốn đi cũng không có. Tuy rằng thuật tiềm hành yêu cầu hoạt động trí não rất cao nhưng đồng thời tốc độ phản ứng cũng không thể thiếu.”

“Thuật tiềm hành?” Đây là lần đầu tiên Harry nghe nói đến khái niệm này, mắt nó hơi mở lớn.

“Nếu mùa hè vừa rồi con nắm vững kỹ năng này thì thầy tin chắc là đám Tử Thần Thực Tử đó tìm không thấy con.” Giáo sư Rold nhún vai, mỗi một động tác đều toát lên vẻ cực kì tao nhã. “Đương nhiên thầy cũng có thể dạy con cách đánh lui bọn chúng, nhưng tựa hồ như cụ Dumbledore không muốn nhìn đến một kết quả như vậy.”

“Vì sao ạ, thưa Giáo sư?” Harry ôm cái ly tò mò hỏi.

Giáo sư Rold quay về phía nó, trong mắt tràn ngập suy tư: “Thầy nghĩ là phương pháp của thầy… dưới con mắt số đông mọi người đều là tà ác.”

“Thầy nói là thầy biết Pháp thuật Hắc ám ư?” Harry giật mình hỏi, rồi nó nhìn thấy cái gật đầu từ chối cho ý kiến của thầy. Thầy thừa nhận một cách sảng khoái và dứt khoát đến thế à? Harry thật không nói nên lời cái cảm giác trong lòng nó lúc này là thế nào, Giáo sư Rold và Giáo sư Dumbledore quả nhiên là khác nhau, tại ít nhất nó biết Giáo sư Dumbledore sẽ thích bưng bít giấu nhẹm hết sự tình. “Thế nhưng biết Pháp thuật Hắc ám và sử dụng Pháp thuật Hắc ám lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Nó vốn muốn nói là đối với những loại người cung hung cực ác thì có dùng Pháp thuật Hắc ám giết chết bọn họ cũng chẳng sao, nhưng rồi nó nhớ đến lời cuối cùng của thầy hiệu trưởng nói với nó – người đã mất rồi xem như chấm hết, quan trọng là kẻ còn sống tiếp tục thế nào.

Giáo sư Rold nhìn nó một cái, trong mắt như có thứ gì chợt loé. Harry không nhìn thấy sự thay đổi ấy, bởi thầy ấy mở miệng tiếp lời gần như ngay lập tức: “Thuật tiềm hành là một loại khái niệm, nó bao gồm bất cứ phương pháp nào khả dĩ giúp người sử dụng không bị người khác hoặc vật khác chú ý đến.”

“Áo khoác tàng hình!” Harry ngay lập tức nghĩ đến chiếc áo khoác lấp lánh ánh bạc kia.

Giáo sư Rold gật đầu khen ngợi: “Nó được bện ra từ bộ lông của thú tàng hình, mặc nó vào có thể giúp không một ai nhìn thấy con. Nhưng nó cũng có khuyết điểm, chính là nó quá hiếm, một chiếc áo khoác tàng hình chân chính cũng đã là vô giá.”

“Hơn nữa nó cũng không thể giúp người mặc thật sự giấu mình được,” Harry nói thầm, “nếu bị người khác đụng phải xem như xong rồi.”

“Nói rất chính xác!” Giáo sư Rold xoay người, cầm lấy một quyển sách dày từ cái bàn làm việc, Harry nhìn thấy phần gáy sách có in “Cách gì để cơ thể bạn biến mất”. “Bùa tan ảo ảnh là một biện pháp rất thông dụng, nó khiến cho cơ thể người sử dụng trở nên trong suốt, nói một cách chính xác hơn thì là hoà nhập vào môi trường xung quanh một cách đồng nhất. Nó vẫn không thể giúp người sử dụng hoàn toàn vô hình như đã nói từ trước, nhưng với việc không cần dùng áo khoác tàng hình thì đây đã là một sự tiến bộ tương đối lớn.”

Harry gật đầu, nhưng rồi nó bỗng nghĩ ra một vấn đề: “Như vậy thì mùi có bị bại lộ không?”

“Không. Đây cũng là ưu thế lớn nhất của bùa tan ảo ảnh, bởi nó bắt chước hoàn cảnh xung quanh rất tốt.” Giáo sư Rold tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn một loại bùa vô hình cao cấp hơn hẳn nữa, nó tiêu hao rất nhiều sức mạnh pháp thuật cũng như tinh thần, nhưng hiệu quả sử dụng thì lại hoàn mỹ nhất. Trừ khi có sẵn bùa phản trinh sát hoặc đối tượng cũng thực hiện loại pháp thuật cao cấp này, còn lại thì người sữ dụng không phải sợ bất kì ai có thể phát giác ra.”

“Không còn hình thể? Biến mất trong không khí luôn?” Harry kinh ngạc hỏi.

Giáo sư Rold lại gật gật đầu. “Đây là một bùa phép cực kì cao thâm, liên quan đến lý thuyết Bùa chú và Biến hình cao cấp.” Thấy cái nhìn khao khát trên gương mặt Harry, thầy tiếp tục: “Thầy đương nhiên sẽ không dạy con thứ đó sớm như vậy… chờ đến khi con đã học xong mấy kiến thức căn bản đã.”

Bị nhìn thấu tâm tư Harry đỏ bừng mặt, để dời đi sự xấu hổ nó vội vàng hỏi: “Vậy chúng ta sẽ học bùa tan ảo ảnh sao?”

“Thầy e là không chỉ đơn giản như vậy.” Giáo sư Rold hình như không quá để ý cái chuyện Harry muốn học bùa chú cao cấp như vậy ngay lập tức, có vẻ như theo thầy ấy thì đây là chuyện đương nhiên. “Mặt khác, chúng ta cũng có những phương pháp không cần tàng hình mà vẫn không bị chú ý đến, lấy ví dụ như việc nguỵ trang, chúng ta có thể biến thành một cái ghế dựa chẳng hạn, nhưng làm như thế sẽ không thể di chuyển tuỳ ý được. Phương pháp lý tưởng nhất không nghi ngờ gì chính là Hoá thú – Animagus, trừ việc không thể sử dụng ngôn ngữ loài người và không thể sử dụng đũa phép ra thì đây có thể nói là một trong những cách hoàn hảo nhất.”

Harry nghĩ đến thầy Slughorn từng biến mình thành cái ghế sô pha, hay là Giáo sư McGonagall từng biến thành con mèo với hình mắt kiếng quanh mắt… Tốt quá! Mấy thứ như thế nó đều có thể học được sao? Quả nhiên là hợp khẩu vị nó hơn mấy chương trình học nhàm chán khác!

“Đây chỉ là kế hoạch cho giai đoạn thứ nhất, sau đó con còn phải học thêm nhiều pháp thuật cao cấp hơn nữa. Cho nên, hiện tại con đã biết là chương trình học bổ túc này tiêu hao rất nhiều sức lực cùng thời gian.” Một bàn tay của Giáo sư Rold đặt hờ trên bàn, đôi mắt thầy thì vẫn nhìn thẳng vào Harry: “Vậy con thấy sao?”

“Dạ rất tốt ạ.” Harry trả lời ngay lâp tức. Mấy thứ này đều cực kì hữu dụng, nó thật lòng chờ mong.

Giáo sư Rold nhìn đến bộ dáng hưng phấn của nó thì chỉ cười: “Thầy rất mong là con vẫn có thể giữ được vẻ cao hứng như vậy sau khi biết về tiêu chuẩn khảo hạch của thầy xong…”

Harry nhất thời trợn mắt: “Còn có tiêu chuẩn khảo hạch nữa hả?”

“Đương nhiên! Con phải đạt đến một trình độ pháp thuật nhất định rồi thì thầy mới yên tâm dạy con mấy thứ cao cấp hơn chứ. Đúng không nè?” Nói xong, giáo sư Rold cầm đũa phép gõ vào bức tường sau lưng một cái.

Cái bức tường tràn ngập các loại giá sách bắt đầu nhúc nhích, hệt như bức tường ở Hẻm Xéo. Chỉ vài giây sau nó đã tự sắp xếp xong, lộ ra một không gian vô cùng rộng lớn: thảo nguyên mênh mông, kì quái là không hề thấy được mấy loài động vật thông thường như hươu nai hay sư tử gì đó, mà chỉ có một con nhìn qua thì trông khá giống một con vượn tao nhã, chỗ bất thường của cái con này là trên người nó khoác một lớp lông rậm rạp nhưng lấp lánh ánh bạc. Hơn nữa, nó đang ăn cỏ?!?

Harry hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đang định mở miệng đặt câu hỏi thì giáo sư Rold đã gõ nhẹ đầu đũa phép lên mặt bàn một cái. Trong tíc tắc đó, con vượn kia đã không thấy đâu nữa. Harry đột nhiên hiểu ra: cái con đó chính là thú tàng hình…

Harry lại quay sang nhìn cái thảo nguyên, khoảng cách này ít nhất cũng phải ba trăm thước Anh đi, vậy mà chỉ một tiếng động nhỏ như thế cũng làm kinh động con thú ấy… Khoan, yêu cầu của Giáo sư Rold không lẽ là muốn nó vô thanh vô tức mà tiếp cận loài động vật đó sao?

“Tiêu chuẩn khảo hạch của thầy là,” Giáo sư Rold lại tiếp tục gõ nhẹ lên mặt bàn, khoé miệng thầy cong cong: “thành công bắt được nó, nhưng không được phép thương tổn đến nó.” Nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Harry, cụ cười của thầy lại càng thêm phần khoái trá: “Hình như con đang cảm thấy đây là chuyện không có khả năng?”

“Con… con chỉ là đang nghĩ, nếu có một người làm mẫu thì con sẽ học hỏi nhanh hơn.” Hơn nửa ngày Harry mới ghép vần xong một câu, nó đương nhiên không thể để cho thầy biết nó đúng là cảm thấy chuyện này không có khả năng thành công được.

Giáo sư Rold chỉ cười cười mà cầm lấy đũa phép, giây tiếp theo thầy ấy đã biến mất, Harry nín thở theo dõi, mong muốn nhận ra bất kì tiếng vang nào dù là nhỏ nhất. Thế nhưng nó chẳng phát hiện ra âm thanh nào, vậy mà con thú kia đã bị thầy tóm lấy, một đầu đũa phép vững vàng ngay trên cổ con thú, hiển nhiên là lần tập kích đã thành công.

“Đã thấy rõ ràng chưa?” Khi Harry còn đang ngẩn người ra nhìn thì thanh âm đã truyền đến từ phía sau lưng nó, kèm theo đó còn có hơi thở nhè nhẹ khi nói chuyện. Ơ, thầy trở về đây từ lúc nào vậy? Nếu thầy ấy không lên tiếng, Harry chắc chắn nó chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện có người phía sau mình.

“Không nên thất thần.” Giáo sư Rold tỏ vẻ không vừa lòng, cầm lấy bàn tay Harry: “dis-illusion” vẽ một vòng tròn trong không gian. “Giống như vậy đó.”

Harry hơi quay đầu đi, để mình chỉ nhìn đến một nửa bên mặt anh tuấn đang gần ngay trước mắt mà thôi. Một vài sợi tóc theo trán hơi rủ xuống, khẽ che đi đôi mắt đen láy như ngọc thạch. Vừa lúc ấy giáo sư Rold cũng đã nói xong, liền quay sang hỏi nó: “Hiểu được chưa?”

Cái chạm mắt ấy tựa như loại phép thuật trí mạng, Harry cảm thấy tim nó đã gần như nhảy khỏi cổ họng, nhưng nó vẫn gắng gượng kìm chế lại, cố gắng giữ cho thanh âm của mình nghe vững vàng: “Dạ, hiểu.”

“Vậy con thử xem xem.” Giáo sư Rold nói xong rồi buông tay nó ra, hai tay khoanh trước ngực đứng tránh qua một bên. Harry hoảng hốt nhận ra rằng, cái lúc bàn tay ấy buông ra – sao mà giống lúc Tom buông nó ra đến thế.

Phát hiện mới này khiến cho Harry tâm phiền ý loạn. Nó chỉ biết là tiếp theo đó mình tự thực tập bùa tan ảo ảnh, mãi đến khi giáo sư Rold nói một câu “Hôm nay chúng ta ngừng lại ở đây” nó đã phải tự kìm chế chính mình không lao ngay ra khỏi cửa. Trên hành lang nó càng chạy càng nhanh, cuối cùng, trong mơ hồ nó giảm tốc độ lại. Không thể có chuyện đó được… Nó không thể nào thích hai người cùng lúc được mà…