Chiến Và Hòa

Chương 22: Cuối Kì Vi Diệu




*

Tom – người bị Harry nghĩ là “có tham vọng đọc hết sách trong thư viện”

Trong khi cả ba đứa đang dán mắt vào tấm gương Ảo Ảnh, phía đằng sau truyền đến mấy tiếng bước chân.

Người bước vào không chỉ mình cụ Dumbledore mà còn có Giáo sư chủ nhiệm nhà McGonagall, ông thầy Độc dược Snape và Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám Rold. Nụ cười trên gương mặt cụ hiệu trưởng chứng tỏ cụ đang rất hài lòng; Giáo sư McGonagall thì nghiêm nét mặt, không biết do bà không đồng tình với cách an bài của cụ hay do bà đang lo lắng cho học sinh nhà mình nữa. Thầy Snape vẫn là bộ mặt lạnh ngàn năm không đổi, tuy Harry biết chắc thầy đang rất lo lắng cho tụi nó, nhưng nhìn biểu tình trên gương mặt thầy thì người ta luôn cho ra một kết luận tương phản.

Ngược lại, Giáo sư Rold chẳng tỏ ra lo lắng gì cả. “Ai cho con Nanh độc Na Uy của thầy cái bùa choáng thế?” Hắn hỏi, trong giọng nói mang theo vẻ không tán đồng rõ ràng. “Da của rồng rất dày và cứng rắn, khiến nó có thể bắn ngược hầu hết các bùa chú.”

Hermione chấn kinh: “Con nanh độc là của thầy?” Sau khi lấy lại tinh thần Harry có hơi ngượng ngùng, việc sử dụng bùa choáng đã thành một loại thói quen của nó, hễ có nguy hiểm là nó lại hành động theo phản xạ chứ thời gian đâu đế cho nó suy tính. “Là con ạ, thưa Giáo sư.”

Rold hình như đang định mở miệng nói cái gì thì cụ Dumbledore đã nâng một bàn tay lên ngắt ngang: “Ta nghĩ vấn đề này thầy nên lưu lại học kì sau hẵng truyền thụ.” Cụ nháy mắt với Harry: “Cá nhân ta cảm thấy các trò ấy có thể vượt qua tầng tầng thử thách của chúng ta để đến được nơi này đã là rất xuất sắc rồi.”

Hermione lắp bắp:  “Các thầy cô… Vậy nơi này là…”

Cụ Dumbledore cho cô bé một cái tươi cười: “Đúng vậy, đây là nơi các thầy cô dùng để bảo vệ một vật.” Cụ ngẩng đầu nhìn nhìn cái trần nhà: “Nhưng hình như nó không được hiệu quả cho lắm nhỉ?”

Cứ việc làm bộ làm tịch đi! Tom âm thầm rủa xả trong lòng.

Vậy ra thầy hiệu trưởng vẫn quyết định giấu nó vài việc sao? Harry buồn rầu nghĩ, nói nó không thất vọng chính là nói xạo.

Cụ Dumbledore dường như đang đợi Harry đưa ra nghi vấn, nhưng nó đã quyết định sẽ không hỏi gì. Hermione thì có lẽ có rất nhiều điều thắc mắc, nhưng liếc mắt qua Harry lẫn Tom vẫn đang bảo trì yên lặng, cô bé lựa chọn hành động như hai thằng bạn mình.

“Vậy chúng con đã có thể trở về được chưa ạ?” Cuối cùng Harry đưa ra một câu hỏi. Cụ Dumbledore đánh giá nó trong chốc lát, sau đó cụ nở nụ cười: “Đó là điều đương nhiên.” Cụ quay sang phía Giáo sư McGonagall: “Minerva, có thể phiền toái bà mang ba trò này về tháp Gryffindor được không? À thuận tiện bà nói nhà bếp làm thêm ba phần ăn tối nữa nhé!”

Giáo sư McGonagall gật gật đầu. Khi ba đứa nhóc đi xuyên qua cánh cửa có ngọn lửa gần như đã tắt, Harry cảm nhận được ánh mắt thầy Snape vẫn đang dõi theo nó. Nó còn thoáng thấy cảnh giáo sư Rold vỗ nhẹ lên vai Tom. Chân tướng sự tình chẳng làm nó khoái trá tẹo nào, thế nhưng nó chưa thể viết thư cho chú Sirius hay bất cứ ai để than vãn hoặc trút giận được.

Đợi đến lúc tụi nó được thưởng thức bữa tối ngon lành trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor thì Hermione đã kịp lấy lại tinh thần, cô nàng bắt đầu lôi kéo hai đứa bạn thân bàn tán về những chuyện xảy ra. “Tấm lưới Sa-tăng là của Giáo sư Sprout bố trí; Giáo sư Flitwick thì làm phép cho những chiếc chìa khoá có cánh để chúng nó bay lượn.” Cô bé phân tích rõ ràng đâu ra đó: “Giáo sư McGonagall thì biến hoá mấy quân cờ khiến chúng nó có thể cử động được; con Nanh độc Na Uy thì là từ Giáo sư Rold – mà nói thật, thầy ấy có cả một con rồng lận đó! Còn có thầy Snape nữa, thầy ấy làm ra câu đố logic với các bình độc dược…”

“Đúng vậy.” Harry tán thưởng, Hermione quả thật rất thông minh.

“Nói đến mới nhớ,” Hermione liếc qua liếc lại hai thằng con trai: “tớ còn chưa có hỏi hai cậu thấy cái gì trong gương.”

Harry cứng người: “Tớ nhìn thấy người nhà của mình…” Nói rất nhanh, Harry cầu mong mặt mình đừng có đỏ lên bất chợt.

Hermione hiển nhiên ý thức được mình vừa mới hỏi một vấn đề ngốc nghếch, nhắc lại chuyện đau thương của Harry. “Được rồi,” cô bé nói lảng sang chuyện khác, “còn cậu thì sao hả Tom?”

“Cũng không khác Harry là mấy.” Tom lời ít mà ý nhiều.

Hermione bây giờ quả thật chỉ muốn đào một cái hố rồi chui ngay vào đấy, cô bé làm sao lại quên khuấy mất cả hai người bọn họ đều là cô nhi chứ? Lại còn cố tình khơi câu chuyện lên…

“Vậy các Giáo sư rốt cuộc là muốn bảo vệ thứ gì nhỉ? Cái tấm gương kia là không có khả năng rồi, mặc dù nó đúng là có công dụng hơi bị đặc biệt thật…” Hermione cố gắng tìm kiếm đề tài: “Tớ không biết nữa,” cô bé chuyển hướng sang Tom với Harry: “bộ mấy cậu không tò mò à?”

“Tớ nghĩ là cho dù chúng ta có hỏi thì chưa chắc thầy Dumbledore đã nói.” Harry vẫn chưa hồi phục tinh thần lại được, nó nói một cách miễn cưỡng.

“Tớ cũng cho là như thế.” Tom buông tay.

Hermione lộ rõ vẻ thất vọng: “Ờ, vậy thôi.” Cô bé cáu kỉnh: “Nếu như chỉ có mình tớ muốn biết, mà nó lại là chuyện bí mật… Tớ nghĩ là tớ nên đi ngủ sớm một chút, mong là tớ quên béng cái chuyện này đi!” Vội vàng ăn mấy miếng, Hermione ôm chồng sách lên thẳng cầu thang dành cho nữ sinh.

Harry cảm thấy nó có thể lý giải tâm tình Hermione, giống như hồi xưa nó bị mọi người giấu bao nhiêu là chuyện… Tom bên cạnh nó cũng đứng lên: “Tớ ăn xong rồi.” Cậu ta nhìn lướt qua cái dĩa trống rỗng trước mặt Harry: “Muốn cùng đi lên không?”

Harry bỗng cảm thấy cả người bứt rứt: “Không được!” Nó ấp úng: “Tớ muốn xem sách thêm một lát.” Hiện tại nó đang vạn phần biết ơn cái việc Tom không biết Chiết tâm trí thuật [Harry không hề hay biết đây chỉ là suy nghĩ viển vông của nó], bằng không nếu để cậu ta biết được cảnh tượng nó nhìn thấy trong tấm gương thì tụi nó còn làm bạn bè được sao?

Tom nhìn nó lôi ra quyển Giáo trình Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sơ cấp thì hơi hơi mím môi, song lại không nói gì, chỉ thản nhiên trèo cầu thang lên lầu. Harry chú ý thấy bờ môi Tom rất mỏng… Đợi cho thân ảnh ai kia biến mất sau góc cầu thang, Harry mới ủ rũ gục đầu xuống bàn. Xong rồi! Xong rồi! Sau này nó biết ở chung với Tom thế nào đây?

Hai bàn tay giấu trong túi áo, Tom chậm rì rì tiến đến cánh cửa phòng ngủ. Đầu hắn đang bận suy nghĩ một vấn đề: nhóc cứu thế sao lại có chút là lạ nhỉ?

Không có ông thầy bị ám, không có đau nhức từ vết sẹo phát tác, Harry làm khán giả trận đấu Quidditch cuối cùng của năm rất là thuận lợi. Đội Ravenclaw thắng, xác thực mà nói thì đội Gryffindor thua một cách… te tua tơi tả, điểm số là 80:200. Đội nhà nó vẫn chưa kiếm được một Tầm thủ thích hợp. “Chúng ta đã có thể thắng lớn rồi!” Seamus Finnigan tức giận rống: “Chỉ cần chúng ta bắt được trái Snitch trước mà thôi!”

Mặt khác, không có Norbert, cũng không có -150 điểm lúc tụi nó đi chơi đêm lần trước, Harry vui mừng nghĩ thầm nhà bọn nó rốt cuộc cũng không phải chịu cảnh đứng nhất từ dưới đếm lên. Buổi lễ cuối năm, khi tụi nó bước vào Đại Sảnh Đường thì ngạc nhiên nhận thấy bên trên treo những dải ruy băng rất dài, xanh lá và bạc có, mà vàng với đỏ cũng có. Con rắn khổng lồ nhà Slytherin và sư tử oai phong nhà Gryffindor giằng co hai bên.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Harry ngẩn người, vội vàng quay sang Hermione hỏi thăm.

Hermione nhìn nó kì quái: “Hôm nay nhà chúng ta bằng điểm với bên Slytherin, cậu không phải là không biết cái này đó chứ?”

“Ơ…” Harry nghẹn lời, liệu nó có thể nói rằng gần đây nó hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này được sao? “Đó chắc chắn là nhờ công cậu rất nhiều đấy, Hermione!” Nó vội vàng thêm vào.

Hermione nở một nụ cười tươi: “Cậu cũng góp mười điểm cho nhà đấy thôi.” Thế nhưng cô bé nghiêm nét mặt ngay lập tức: “Harry, Tom, mấy cậu nhìn đi, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa… Chỉ cần có thêm một điểm nữa cũng đủ cho chúng ta đánh bại nhà Slytherin rồi!”

Harry biết Hermione vẫn đang ngầm phê bình nó với Tom cái vụ không chịu giơ tay phát biểu trong lớp, nhưng khi nghĩ đến lúc Giáo sư McGonagall cho nó thêm mười điểm trong lớp Biến hình bữa nào thì nó không thể không vui mừng trong lòng. Chính mười điểm này là nhân tố quan trọng cho việc Gryffindor đấu ngang tay với nhà Slytherin, chứ nếu không thì nhà bọn nó đã xếp thứ hai rồi.

Tom chẳng nói chẳng rằng, chỉ cho Harry một cái liếc mắt. Harry cảm thấy hình như cậu ta biết được nó đang mừng thầm trong lòng, thế là nó vội vàng bày ra vẻ mặt đoan chính, làm bộ như đang nghe cụ Dumbledore dặn dò rất chăm chú. Khi cúp Nhà được trao xuống, Giáo sư McGonagall bắt tay với Giáo sư Snape, ánh mắt thầy lướt qua mặt Harry rồi lập tức dời đi. Nhìn qua thì thầy ấy đã không còn ghét nó như trước nữa, Harry tự an ủi mình.

Sau đó, kết quả thi cuối kì đã có.

Harry vượt qua kì thi với điểm số rất cao, mà đạt hạng nhất đương nhiên là Tom. Điều này thay đổi hẳn cách nhìn nhận của các học sinh khác, một cậu Tom luôn luôn thầm lặng nay bỗng nhiên vang danh nổi tiếng. Hermione có vụng trộm đến hỏi Giáo sư McGonagall thì biết được kết quả của Tom môn nào cũng tuyệt đối. Giáo sư Binns còn tấm tắc khen ngợi rằng năm mươi năm qua chưa có ai có thể liệt kê đầy đủ tên các yêu tinh phản loạn.

Cái tổ ba người nhà Gryffindor cũng nổi danh từ đó. Vốn một cậu bé cứu thế cùng một cô gái thông minh nhất khối đã là tâm điểm cho nhiều ánh mắt, nay lại thêm một người càng thông minh hơn – dù rằng mọi người phát hiện chuyện này hơi bị muộn. Mỗi nơi tụi nó đi qua đều có vô vàn cái nhìn hướng tới, mà phần nhiều là từ các nữ sinh.

“Trời biết một nam sinh thông minh, lạnh lùng, anh tuấn đối với mấy đứa con gái có lực sát thương bao nhiêu!” Hermione không nhịn được mà cảm thán, khi đó bọn nó đã ngồi lên chuyến xe lửa về nhà.

Harry nghe xong mấy lời này liền xoay người sang nhìn Tom đang ngồi bên cạnh. Cậu chàng đang quay đầu ra nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, lưu cho nó một nửa đường nét anh tuấn của gương mặt.

“Đúng rồi! Sắp sửa vượt qua cả tớ luôn rồi!” Harry bổ sung, cố gắng giữ cho giọng mình mang theo vẻ trêu đùa.

“Cái vị trí ấy vẫn nên nhường cho cậu thôi.” Tom không quay đầu lại mà lập tức trả lời.

Hermione phì cười: “Tớ đoan chắc sẽ bị mấy cô nàng trong trường rủa xả một trăm tám mươi lần cho mà xem!” Nhếch cằm ra hiệu về phía cánh cửa khoang tàu, phía bên ngoài luôn có vài người dừng chân ngó nghiêng vào bên trong. “Nghỉ hè này không biết tớ có nên học trước vài câu bùa chú phòng thân để năm sau có khi cần dùng không nhỉ?”

“Không cần đâu.” Tom thu hồi ánh mắt nãy giờ vẫn phóng ra cửa sổ của mình, lười biếng nói: “Mấy người đó rảnh rỗi quá!”

“Ây da, nếu mấy cô nàng kia nghe được sẽ thương tâm lắm đấy!” Hermione cố ý trêu cậu ta.

Tom xoa xoa bàn tay từ chối cho ý kiến, nhìn như rất không có hứng thú với vấn đề này.

Harry cảm thấy con dã thú trong lòng mình đang vui mừng hoan hô, và để che dấu cho cảm xúc lúc này, nó chuyển hướng đề tài: “Nghỉ hè này mấy cậu nhớ viết thư cho tớ nhé, để tớ có thêm chút hi vọng.”

Khi vượt qua cánh cổng nhà ga tụi nó đụng đầu nhà Weasley. Cô bé tóc đỏ sau khi nhìn thấy Harry thì phi thường kích động. Molly Weasley phải kéo tay cô con gái mình lại để cô bé không chỉ thẳng tay vào người Harry nữa. Harry cảm thấy nó tất yếu cần nói lời cảm ơn cho cái áo len cùng túi bánh kẹo của bà nhân dịp lễ Giáng sinh, thế là nó chào tạm biệt Hermione và Tom, tách đoàn ra đi một mình.

Dưới cái nhìn vô cùng nóng bỏng của một Ginny bé hơn trước kia rất nhiều, Harry thấy nó không được tự nhiên cho lắm. Hơn nữa trong lúc nó đang trò chuyện với bà Molly thì nó cảm giác thấy có một ánh mắt từ đằng sau cứ nhìn chằm chằm về phía bên này. Đợi đến lúc chào tạm biệt, Harry quay người lại nhìn thì chỉ còn thấy một đám người đứng chen chúc trong ga.

Kì nghỉ hè này tốt hơn cái trong trí nhớ của nó một tí, có thể là do nó lười đem chuyện ở Hogwarts ra kể cho gia đình Dursley nghe. Tuy rằng vẫn phải rửa ô tô, cắt cỏ, sơn hàng rào trong vườn và rất nhiều công việc khác y như kiếp trước, nhưng nó không bị bắt làm việc từ sáng sớm đến tối khuya hay phải phơi nắng đến choáng váng đầu óc nữa.

Mặc dù vậy, nó vẫn phát hiện một ít thay đổi nhỏ. Có một lần nó đang nằm dưới bờ giậu thì thấy một đôi chân đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất ngay sau đó, hiển nhiên là có pháp sư đã độn thổ phía bên ngoài căn nhà vợ chồng Dursley. Bà Figg vẫn hay gọi nó đến uống trà, còn Harry thì chỉ mong bà ta đừng có dùng cách này để tiếp cận giám sát nó.

Chú Sirius có gửi thư cho nó, nói rằng chú hi vọng nó đừng chạy chơi loăng quăng đi đâu, cứ an phận mà ở trong căn nhà số 4 đường Privet Drive là được, bởi bên ngoài có khả năng rất nguy hiểm. Cả chú lẫn cụ Dumbledore đều không hề hay biết là nó còn rõ ràng tình huống hiện tại hơn cả bọn họ, cho nên nó đoán rằng chú thu thập tin tức lúc tình cờ gặp phải một thành viên nào đó trong Hội Phượng Hoàng. Hermione thì viết thư cho nó thường xuyên, và điều này làm nó rất cao hứng. Còn Tom, Harry suy đoán cậu ta chắc đang cùng Giáo sư Rold thưởng thức phong cảnh miền Tây Ireland rất tận hứng, bởi mấy bức thư cậu ta gửi đến quả thật ngắn ngủn. Mặc dù thế, sau khi nghe Harry oán giận về thái độ cấm đoán của gia đình Dursley không cho con Hedwig đi giao thư, cậu ta có nhờ Giáo sư Rold – cái này là Harry đoán – ếm hai cái bùa ẩn hình và vô thanh lên Hedwig. Việc này rất thuận tiện cho công việc của Hedwig, nhưng Harry mỗi lần muốn lấy thư đều phải mò mẫm sờ soạng mất một lúc.

Sinh nhật của nó mới đây mà đã đến rồi. Nhà Dursley vẫn chọn ngày này để mà tiếp đãi một vị khách hàng lớn, và Harry cũng chẳng hi vọng gì việc bọn họ có nhớ đến sinh nhật nó. Lúc này đây thư từ đều bình thường, quyển nhật kí cũng đang nằm trong tay nó, Harry nhủ thầm chắc chẳng có chuyện gì phát sinh nữa đâu. Ăn cơm tối xong, Harry vừa đẩy cánh cửa phòng ngủ vừa nghĩ như thế, cho nên đến khi nó nhìn thấy trên giường mình có một gia tinh đang ngồi thì, nó hết sức ngạc nhiên.