Như vậy thì thời gian dài sau khi quen thuộc, những hành động của hắn sau này người khác sẽ không còn nghi ngờ nữa, đây là một trong những cách mà Phương Thần có thể nghĩ ra được.
Và dần dần mọi người trong phủ đều biết, tiểu thiếu gia của bọn họ luôn luôn có những suy nghĩ thiên mã hành không, mặc dù rất nhiều ý nghĩ cổ quái, nhưng cũng rất thực dụng.
Nửa năm sau thì bọn họ không còn cảm giác kỳ quái nữa, mà đã hoàn toàn quen thuộc hành động của Phương Thần.
Nếu có ngày nào Phương Thần không có ý nghĩ kỳ quái, thì bọn họ lại cảm giác kỳ quái rồi, bọn họ sẽ nghi ngờ có phải hắn bị bệnh hay không.
Khi Phương Thần thử vài lần thì yên tâm rồi, quả nhiên cách này có thể thành công, đã đến lúc thuyết phục gia gia rồi, cơ hội đã thành thục ngoài ý muốn tốt.
Sáng sớm, trải qua vận động làm nóng người, hôm nay Phương Thần không tính toán luyện tới trưa như mọi ngày, hôm nay hắn có phải tìm gia gia bàn luyện nhân sinh một chút.
Noi gia gia thường ở vào buổi sáng chính là bên cạnh một hồ nước nhỏ, kế bên có nơi dùng để nguồi uống trà.
Mỗi sáng gia gia hắn sẽ đến đây luyện quyền, đây là yêu thích của lão, trước đây chưa có Thái Cực quyền, thì lão mỗi sáng ra đây luyện công, nhưng từ khi có Thái Cực lão đến đây luyện quyền.
Từ khi Phương Thần bước chân vào khu vực này, lão lập tức phát hiện ra hắn, lão ngại mặt mũi cho nên lập tức thu công không luyện.
Đứng nhìn ao nước xuất thần như đang suy nghĩ nhân sinh thống khổ vậy, thêm sáng sớm sương mù mịt mờ.
Hơn nữa cảnh giới của lão quá cao, làm cho xung quanh bị lão ảnh hưởng theo, từ đó tạo nên cảnh tượng mờ ảo như tiên giáng trần.
Lão cảm giác mình bức cách mười phần, rất là thỏa mãn, lão tin rằng khi cháu lão nhìn thấy bộ dáng của mình lập tức sẽ sùng bái lão ngay.
Trước đây con trai lão còn nhỏ cũng từng nhìn thấy lão như thế này, lập tức sùng bái lão cực kỳ, lão đoán cháu lão cũng sẽ như thế.
Nhưng lão không biết, trong mắt Phương Thần lão chỉ được cái đẹp mắt thôi a, kiếp trước hắn xem phim ảnh có hàng tá cảnh tượng hoành tráng hơn lão tạo ra nhiều.
Cho nên hắn đã miễn dịch rồi, nhưng hắn biết gia gia yêu thích như vậy, trong lòng thì bỉu môi, nhưng ngoài mặt thì ánh mắt lập tức bốc lên ngôi sao nhỏ.
Quả nhiên gia gia dùng thần thức quan sát biểu hiện của hắn rất là hài lòng, sau đó lão từ từ quay lại từ ái nhìn Phương Thần.
“ tiểu bảo bối, sáng nay tới tìm gia gia có chuyện gì, tên nhà ngươi không có chuyện thì không chủ động tìm gia gia tâm sự một chút a”: lão làm ra dáng vẻ nghiêm túc khiển trách hắn không thường xuyên tìm lão.
Phương Thần thì trong lòng nhổ nước bọt, tìm gia gia ngài để ngồi xem ngài đánh cờ giết thời gian à, tốn thời gian vô bổ.
Hắn còn hàng tá việc phải làm đâu, ừ xem xét số đo cùng dáng người của mấy vị thị nữ trong phủ là công việc thiết yếu hằng ngày của Phương Thần ngoại trừ tu luyện rồi, hắn thật rất bận a...khụ...khụ.
“ gia gia, ta phát hiện một món ăn ngon muốn hiếu kính cho gia gia đây”: hắn giả bộ bán manh tranh công với gia gia, mấy năm này hắn luyện vẻ mặt này đã suất thần nhập hóa rồi, tâm đến sự thành a.
“ ồ món ngon a, đâu cho gia gia nếm thử xem nào”: lão lập tức lên hứng thú, phải biết mấy tháng này Phương Thần tìm được mấy gia vị cùng nguyên liệu cổ quái.
Nhưng lại làm cho thức ăn trong phủ vị ngon hơn, chủng loại cũng phong phú lên, mỗi tháng hắn còn chỉ đạo đầu bếp trưởng trong phủ chế tác một loại món ăn mới.
Trong đó bánh bao nhân thịt chính là món là lão cực kỳ yêu thích, thịt hun khói cũng là món ăn mà mỗi ngày bắt buộc lão phải nếm một lần mới được.
Bởi vậy khi nghe Phương Thần nói có món ăn ngon là nước bọt lão lại chảy, ban đầu mọi người còn kinh ngạc.
Sau đó thì cảm giác quen dần rồi, dù sao những gia vị món ăn như vậy rất dễ dàng tìm được cùng làm được.
Chủ yếu bởi vì trước đây chưa từng có ai nghĩ phải làm như vậy thôi, và cũng không có ai biết cũng gia vị này còn có thể ăn được.
Nhưng mọi người chỉ cần có kiến thức một chút thì đều gặp qua những loại nguyên liệu này trong thư tịch cả, nhất là mấy loại thư tịch miêu tả về rất nhiều loại cây cổ quái không biết công dụng.
“ một món này ta đặt tên nó là Lẩu”: Phương Thần hớn hở kể ra, từ cách làm, nguyên liệu, cho đến cách ăn.
“ ồ Lẩu a, nghe có vẻ ngon đấy, tiểu bảo bối, đi, đi cùng gia gia chỉ đạo cho Phương đầu bếp làm”: lão nghe Phương Thần miêu tả lập tức hứng thú nổi lên.
Một tay kéo lên Phương Thần cấp tốc tiến tới nhà bếp, Phương đầu bếp trưởng là người trong Phương Gia luôn.
Người này thấp hơn lão Nguyên Soái một cái bối phận, dù vậy tuổi cũng đã hơn sáu mươi, lão đã làm đầu bếp trưởng cho Phương phủ hơn ba mươi năm rồi.
Hơn nữa được Phương Thần lơ đãng khai khiếu về rất nhiều gia vị nấu ăn, làm cho tại nấu ăn của lão mấy tháng này đột nhiên tăng mạnh.
Làm đồ ăn càng lúc càng ngon, sáng tạo món mới càng lúc càng nhiều, dù sao trước đây gia vị nguyên liệu quá ít, muốn sáng tạo cũng không có thứ vào tay.
Vì một ngày này, Phương Thần đã chuẩn bị từ trước, cứ cách một đoạn thời gian hắn lại nói phát hiện một loại nguyên liệu nấu ăn mới.
Mà trong đó bảy phần là cần dùng cho làm món lẩu, bởi vậy lúc này hắn chỉ cần nói cho Phương đầu bếp cách chế biến là được.