Edit: Vincy
Beta: Lữ
***
Bắc Kinh thật ra cũng không được coi chính xác là phía Bắc, đến tháng tư, nhiệt độ so với phía Nam không khác biệt là bao. Khoảng chừng hai mươi độ, gió thổi ấm áp, trêи đường những cô gái thời thượng chờ không được liền đổi thành những chiếc váy bồng bềnh.
Hiện tại, cũng chỉ còn mấy ngày nữa là tới Quốc Tế Lao Động mùng một tháng năm, mấy địa điểm du lịch lớn bên trong đều là du khách từ Nam chí Bắc. Tần Lãng không đưa Tiểu Ảnh tới nơi náo nhiệt đông người kia, mà cùng cô tản bộ tại con đường nhỏ, dạo chơi các cửa hàng lân cận, hai người tay trong tay đi chợ mua đồ ăn, tình cảm giống như vợ chồng son đã kết hôn nhiều năm.
Buổi tối anh đưa cô tới rạp chiếu phim xem phim, đứng phía trước áp phích cực lớn, Trì Tiểu Ảnh cũng không nhớ lần cuối mình đi xem phim là khi nào.
Tần Lãng chọn một bộ phim Hollywood đã được chiếu từ lâu, nhưng vô cùng nhẹ nhàng và lãng mạn "Vượt thời gian để yêu em", Meg Ryan đóng vai chính, nam chính lại rất đẹp trai.
Sau khi bộ phim kết thúc đi ra ngoài, Trì Tiểu Ảnh vô cùng xúc động, bây giờ người ta coi trọng chủ yếu là tốc độ, có rất ít người dừng bước lại, nghiêm túc để nói về tình yêu, nhàn nhã thưởng thức đồ ăn ngon, là hành động lơ đãng khỏi xúc động.
"Tần Lãng, anh nói xem, thời đại này tiến bộ rốt cuộc là tốt hay xấu đây?"
Tần Lãng ôm eo cô đi dưới làn đường dành cho người đi bộ: "Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*, anh cảm thấy chúng ta hiện tại như thế này rất tốt, hưởng thụ cuộc sống, không lấy kiếm tiền làm mục đích."
*Có lòng nhân ái sẽ gặp được nhân ái, có trí tuệ sẽ gặp được trí tuệ.
Trì Tiểu Ảnh yên lặng, như vậy là tốt nhất, bởi vì Tần Lãng ở phía trước đã vất vả rất nhiều, mới có thể tạo dựng được trụ cột kiên cố như vậy.
Anh ấy, sao có thể là người tầm thường được chứ? Vì tiền, vì quyền, cả đời khổ cực.
Ngày hôm sau, có cuộc tranh tài CBA tại sân vận động Cadillac Arena, Tần Lãng kiếm được hai tấm vé, đưa cô đi xem. Mới vừa ngồi xuống không lâu, hàng phái trước có ba người đến ngồi, một đôi ánh mắt nhìn về phía cô, cô ngẩng lên, mặt đột nhiên đỏ.
"Hư thật." Cô khẽ véo vào cánh tay Tần Lãng.
Tần Lãng không sợ hãi chút nào, vòng qua vai cô, cười giới thiệu với bọn họ.
Tần Thiên nhiệt tình nhìn cô gật đầu một cái, vợ anh thì che miệng cười khẽ: "Anh à, cái này không phải là làm khó em sao, chị dâu tuổi trẻ như vậy, sau này em sao dám cùng cô ấy đi dạo phố, người ta còn tưởng là em gái em đấy."
"Tưởng cũng vô ích, cấp bậc ở đó, em chấp nhận đi." Tần Thiên liếc xéo vợ.
Thẹn thùng khiến Trì Tiểu Ảnh trốn sau lưng Tần Lãng.
Đứa trẻ kháu khỉnh ngoan ngoãn lễ phép gọi cô một tiếng: "Dì.", không để cho Trì Tiểu Ảnh tiếp tục cảm thấy xấu hổ.
May mắn là trận bóng rất nhanh đã bắt đầu rồi, Trì Tiểu Ảnh cũng không còn khó chịu.
"Chúng ta đã ở cùng một chỗ rồi, gặp người nhà của anh là sớm muộn. Gặp mặt thế này so với gặp mặt đường đường chính chính cũng tự nhiên hơn một chút." Bên trong ồn ào, Tần Lãng ghé lại gần tai cô nói.
Cô thừa nhận như thế cũng đúng, cũng thoải mái hơn một chút.
Trận bóng bắt đầu được một lúc, cô đã cùng cả nhà Tần Thiên ở chung rất tự nhiên rồi, chủ yếu là cả nhà Tần Thiên đối với cô rất tốt, cùng nói chuyện, đùa giỡn.
Từ sân vận động đi ra, năm người cùng nhau đi ăn khuya.
Tần Thiên thấy Trì Tiểu Ảnh đang cùng vợ nói mấy chủ đề về phụ nữ, nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Tần Lãng: "Anh, anh nên để bố mẹ gặp Tiểu Ảnh một chút rồi."
Thoáng nhìn lên người con gái, đường cong trêи khuôn mặt Tần Lãng càng thêm nhu hòa, "Anh sớm nghĩ tới vấn đề này rồi, tháng sau có hơn mười ngày nghỉ xuân, cô ấy tới Bắc Kinh ở vài ngày, đến lúc đó, anh đưa cô ấy đi Tân Giang."
Với tính tình của anh, tin tưởng nhất định họ sẽ cùng thích Tiểu Ảnh.
"Anh nói với bố mẹ, chuẩn bị rước Tiểu Ảnh vào cửa. À, công việc của Tiểu Ảnh không thay đổi nhiều lắm, học viện công trình thuộc viện thiết kế thiếu một thư ký, thấy thế nào?", Tần Thiên nhếch lông mày, "Kỳ thật anh à, anh không cần phải để cho cô ấy đi làm, khi kết hôn, nếu mà có con, Tiểu Ảnh ở nhà chăm sóc con không phải tốt hơn sao?"
"Không, Tiểu Ảnh khác những người phụ nữ khác, công việc khiến cho cô ấy cảm thấy độc lập, không liên lụy người khác, đừng nhìn cô ấy nhỏ bé thế, tính tình bướng bỉnh lắm." Đây cũng là một mặt khiến anh càng yêu thương cô hơn.
Tần Thiên nhún nhún vai.
Nửa đêm, cùng Tần Thiên một nhà nói lời tạm biệt.
Tần Lãng không lái xe tới, xế chiều ngày mai hai người sẽ ngồi máy bay quay trở lại Tân Giang, thoải mái về thời gian, nên cũng không vội về nhà, năm tay chậm rãi tản bộ.
Trì Tiểu Ảnh nhìn trêи mặt đất là hai chiếc bóng thật dài, xác đinh mình thật sự phải có ngôi nhà mới rồi.
"Tiểu Ảnh, đối với hôn lễ, em có yêu cầu gì?" Tần Lãng hỏi.
Hôn lễ? Nhanh như vậy? Nếu như cả cuộc đời còn lại sau này quyết định cùng người đàn ôn này vượt qua, nhanh hay châm có khác nhau sao? Cô nghĩ nghĩ, rồi trả lời:
"Rất đơn giản, không mời khách, không báo cho bên ngoài biết, cũng không chụp ảnh cưới, mời người chọn một ngày đi đăng ký kết hôn. Kết hôn chẳng qua là chúng ta sống cùng nhau, hết sức bình thường. Có rất nhiều sự náo nhiệt long trọng trong hôn lễ, ngày sau cũng không lâu dài, sân khấu như vậy biểu diễn, cuối cùng chỉ là vở hài kịch. Rất nhiều người cũng thế bở qua thời điểm, ngay cả ảnh chụp cô dâu cũng vứt bỏ."
Chẳng hạn như Bách Viễn, khung cảnh kết hôn náo nhiệt như vẫn còn trước mắt, kết quả thì sao đây?
Cô nhớ rõ Bách Viễn lẻ loi nằm trong nhà tang lễ, vợ của anh thì đã nghĩ đến chuyện tái hôn.
"Ừm. Anh cũng nghĩ như vậy, đây là chuyện hai người chúng ta, với người khác không quan trọng, nhưng lễ tiết thì vẫn không thể thiếu. Tiểu Ảnh, đăng ký tại Tân Giang thì sao?"
"Được." Trì Tiểu Ảnh nhảy dựng lên, không biết như thế nào cùng Tuyên Tiêu kết hôn, rồi ly hôn. Anh ta cùng với cô bạn gái nhỏ thời thượng kia chẳng phải ở chung rất tốt sao.
Nhất định sẽ tốt, hai nhà vốn là giao hảo, bây giờ đám cưới, tựa như thêm gấm thêm hoa.
Người đàn ông phong nhã hào hoa, cùng người vợ xinh đẹp như vậy, sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, cũng sẽ rất quý trọng đây.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tần Lãng, cô tin tưởng mình chắc chắn cũng sẽ hạnh phúc.
Buổi tối trước khi ngủ, thu dọn xong hành lý, cô đi lại trong sân, một bông hoa một cọng cỏ, một cây rồi một cây, lại nhìn xung quanh từng gian phòng.
Trong cửa sổ chiếu đến thân ảnh mạnh mẽ của Tần Lãng, "Tiểu Ảnh, áo sơ mi của anh đã mang theo chưa?"
Về sau, nơi này chính là nhà của cô, vượt qua tưởng tượng, có thể là cô thì sao, trong lòng không hiểu sao lại có chút chua xót!
"Tiểu Ảnh?" Đợi không được tiếng trả lời, Tần Lãng đi ra.
"Đều mang theo." Cô chớp chớp mắt, đi tới chỗ anh, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.
Sau khi hai người trở lại Tân Giang, Tần Lãng đến bệnh viện đi làm, Trì Tiểu Ảnh quay trở lại Viện Thiết Kế. Anh đề nghị cô dọn tới Khế Viên ở cùng anh, không được ở lại căn hộ của Ninh Bối Bối nữa, phòng ốc bên trong Khế Viên rất rộng.
Trì Tiểu Ảnh không chịu, xấu hổ nói rằng người quen ở Tân Giang rất nhiều, nếu thấy anh với cô chưa kết hôn đã ở với nhau thì không hay lắm.
Tần Lãng chỉ cười không nói.
Cùng lắm lúc anh không bận, sẽ tới Viện Thiết Kế đón cô tan làm, nhìn thấy toàn bộ đồng nghiệp của cô mà lễ phép chào hỏi, nói Tiểu Ảnh nhà tôi gân đây xin nghỉ phép quá nhiều, mọi người vất vả rồi. Đồng nghiệp nghe xong trong lòng đều hiểu cả, la hét Tiểu Ảnh sao lại kiếm được con rùa vàng này thế.
Nghe thấy "lại" Trì Tiểu Ảnh trong lòng co rút đau đớn.
Đã tới mấy lần, toàn bộ người của Viện Thiết Kế đều biết Tiểu Ảnh rất nhanh muốn kết hôn, lập tức điều hướng đến Bắc Kinh rồi, mọi người nhìn thấy cô đều sẽ hỏi: "Hôn lễ chọn ngày nào rồi?"
"Sắp rồi." Trì Tiểu Ảnh thẹn thùng trả lời.
Mà ngay cả viện trưởng cũng đi theo mọi người bàn tán, hơn nữa là cảm thấy vui thay cho Trì Tiểu Ảnh, có thể gặp được người đàn ông chân chính yêu mình quả không dễ dàng gì.
Hôm nay vừa mới tới buổi làm, Trì Tiểu Ảnh tới chưa lâu, đã thấy trong văn phòng viện trưởng có mấy vị khách, nhìn không chút quen thuộc, khẩu âm cũng là từ nơi khác đến, cô rót vài chén trà mang vào, tự làm bản thân bận rộn.
Một lát sau, viện trưởng đóng cửa văn phòng, gọi cô cùng cái khác Viện Thiết Kế cùng nhau lên xe. Cô ôm túi cấp thiết mà đi ra, "Đi đâu thế ạ?"
"Trường Giang có một đầu nhánh sông ở bên trong muốn xây dựng một thanh cản to để ngăn chặn triều áp. Xây dựng Chiết Giang vốn muốn chịu trách nhiệm xây dựng, nhưng khổ nỗi, đây là công trình, yêu cầu đơn vị thi công cung cấp bản vẽ, bọn họn muốn mời chúng ta tới thiết kễ bản vẽ. Bây giờ chúng ta tới đó, muốn cô ghi chép cho tốt." Viện trưởng đang nói chuyện, thì lái xe Tiểu Chu đã tới.
Xây dựng Chiết Giang đang đợi phía trước.
Lúc lên xe, viện trưởng quay đầu lại: "Tiểu Ảnh, con vẫn là không nên đi."
"Hả?" Tiểu Ảnh đang kiểm tra bút ghi âm, máy ảnh cùng sổ ghi chép, ngạc nhiên ngẩng đầu: "Vì sao?"
"Để lại cho Triệu Công làm những việc kia là được rồi, con cũng không ở lại đơn vị mấy ngày nữa, cô cũng không muốn khiến con mệt mỏi, đỡ khiến bác sĩ Tần lo lắng." Viện trưởng chỉ vào người thiết kế đồng hành.
Trì Tiểu Ảnh chớp mắt mấy cái, cái này giống như phân công có chút không đúng, Triệu Công chú ý chính là xếp đặt thiết kế, còn cô là chuẩn bị tư liệu.
"Viện trưởng, cô có phải đang gạt con hay không?"
Viện trưởng chậc chậc lưỡi, kéo cô qua một bên, dứt khoát nói thẳng: "Xây dựng Chiết Giang tìm tới chúng ta thiết kế, hợp đồng biên chế đấu thầu chính là văn phòng Tuyên Tiêu, hôm nay, có lẽ Tuyên Tiêu cũng tới đó."
Trì Tiểu Ảnh nghe xong, phản ứng lại hết sức bình thường, thản nhiên nói: "Anh ta muốn tới thì tới, chúng ta làm việc của chúng ta, thế giới nhỏ như vậy, thành phố cũng không lớn, sớm muộn sẽ đều phải chạm mặt, chẳng lẽ mỗi lần đều phải trốn anh ta? Huống hồ con với anh ta đã không còn gì nữa rồi."
Dứt lời cô kéo khóa túi vào, cúi người, bước vào trong xe.
"Nhưng tội tình gì phải khiến bản thân không vui như vậy?" Viện trưởng giữ chặt cô.
"Sẽ không đâu, con sớm đã không còn sức ảnh hưởng với anh ta rồi." Trì Tiểu Ảnh nói xong lên xe.