Editor: Lữ
Trì Tiểu Ảnh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những hình ảnh quen thuộc, mắt Tuyên Tiêu đen thẫm, mỗi lúc một tối đi, hơi thở ấm áp lướt qua khuôn mặt cô, ngón tay thon dài của anh đặt trêи cổ, khuôn mặt khôi ngô chầm chậm cúi xuống. Cô không nhịn được cả người run rẩy. Nhưng lý trí còn sót lại cuối cùng giữa trái tim đập nhảy liên hồi, dù thế nào cũng không thể để bị hủy hoại hoàn toàn.
Đêm tối lạnh lẽo nơi xứ người, nam nữ trưởng thành, một đêm kɧօáϊ lạc, cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, nhất là ngay trong thời đại này, lại còn gọi là hợp thời.
Không có tình cảm, đơn thuần sinh lý bộc phát, sưởi ấm giữa đêm trường, hà cớ gì phải thiên trường địa cửu?
Nhưng anh ấy là Tuyên Tiêu, cho dù bản thân cô có muốn phóng túng, cũng không muốn biến anh thành tình nhân. Bọn họ là vợ chồng đã ly dị, không phải người xa lạ, đêm nay vì tình cảm mãnh liệt lên giường, ngày mai sẽ đối mặt với nhau như thế nào đây?
Vờ như không có chuyện gì xảy ra, hay để tình cảm một lần nữa nảy sinh giữa bọn họ? Sau khi nảy sinh rồi cô lại phải đợi chờ từ phía ngược lại ư? Chẳng nói trước được điều gì cả, cô không muốn có hiểu lầm gì với Tuyên Tiêu.
Trì Tiểu Ảnh từ từ lùi ra, hơi thở cũng dần dần ổn định. Trong chớp mắt, lý trí trở lại, trong lòng vô vàn phức tạp, vành mắt nóng lên, nước mắt lại rơi.
"Tuyên Tiêu, em ngủ, ngủ ngon." Cô bình tĩnh lên tiếng.
"Tiểu Ảnh, câu này anh không tùy tiện nói ra, anh rất... nhớ em, không chỉ một đêm nay." Giọng nói của Tuyên Tiêu có bao nhiêu là tình cảm. "Từ ngày em đi, anh nằm trêи giường một mình, không tự chủ được lại nhớ đến em."
Cô nghẹn ngào, nói không nên lời, liều mạng gật đầu.
"Đã ra đi, không cách nào quay lại, nhưng sau này có thể bù đắp, Tiểu Ảnh, ít nhất em cũng phải cho chúng ta một cơ hội."
Trì Tiểu Ảnh hạ quyết tâm.
"Tuyên Tiêu, anh nói xem tại sao một người phụ nữ đã từng kết hôn phải đồng ý ở cùng chồng trước dưới một mái nhà, nhận sự chăm sóc của anh ta?"
Tuyên Tiêu ngạc nhiên thốt lên: "Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh... Chúng ta..."
"Không, Tuyên Tiêu, cuộc hôn nhân lần trước của chúng ta thất bại, lần này, chúng ta cứ để thuận theo tự nhiên đi, vậy không tốt ư?"
Tuyên Tiêu thất vọng buông tiếng thở dài: "Chuyện này phải thuận theo tự nhiên bao lâu? Tiểu Ảnh, đã ba tháng sáu ngày em không về nhà rồi."
Cô chỉ cười không lên tiếng, khẽ cúp điện thoại.
Hôm sau khi gặp lại, hai người vẫn bình thường. Cuộc điện thoại đêm qua dường như chưa từng có, cùng lắm cũng chỉ diễn ra trong giấc mộng của hai người. Nhưng ít nhiều vẫn còn chút dấu vết.
Buổi chiều, bụi mù phủ kín Bắc Kinh, tuyết lại dày. Ban đầu công ty Long An định sắp xếp đến tham quan Vạn Lý Trường Thành một chuyến, nhưng đành phải hủy. Tổng giám đốc Dương lại tính bố trí một tiết mục các, Tuyên Tiêu đã ngăn lại, nói rằng buổi tối để họ sinh hoạt tự do là được.
Tổng giám đốc Dương hiểu ý nhìn hai người, liên tục nói được, khuôn mặt Trì Tiểu Ảnh ửng đỏ đến tận mang tai.
Buổi trưa là tiệc rượu, Trì Tiểu Ảnh uống một ly nhỏ, muốn về ngủ một chút. Khoảng sau một giờ, cô mới vừa dậy, Tuyên Tiêu đã đến gõ cửa, toàn thân vận đồ thoải mái.
"Chúng ta đi dạo thôi."
Anh hiên ngang ngồi xuống bên giường, nhìn thấy cô chỉ mặc độc chiếc áo len, áo len bó sát, vòng eo nhỏ nhắn hiện lên, khuôn ngực tròn, lòng anh chợt căng thẳng, cơ thể theo bản năng trở nên cứng nhắc. Quay đầu nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, tự nhiên muốn xuống phố, nhưng trong lòng hi vọng cô từ chối.
"Ừm, em rửa mặt đã." Trì Tiểu Ảnh chạy vọt vào toilet.
Tuyên Tiêu xoa xoa miệng, điện thoại trong túi rung một cái, kế toán Lưu gửi tin đến, báo cáo tình hình liên quan đến các khoản tiền cuối năm của phòng làm việc, anh rút di động trả lời tin nhắn, một chữ loay hoay ấn cả buổi, Trì Tiểu Ảnh đi ra nhoẻn miệng cười.
"Để em trả lời cho."
"Thật là, bây giờ một tin ngắn thế này giải quyết được có bao nhiêu chuyện đâu!"
Tuyên Tiêu lẩm bẩm, Trì Tiểu Ảnh ngồi xuống cạnh anh, bất giác tay anh vòng qua eo cô.
"Kế toán Lưu lo em sử dụng điện thoại bên ngoài, thu phí rất cao, nên mới nhắn tin vậy đấy."
Trì Tiểu Ảnh liếc một cái.
"Tính toán chi li từ khi nào vậy, em nghèo lắm hả?"
Anh bất mãn, tay không an phận ngọ nguậy.
"Chuyện này không liên quan, là họ quan tâm đến em. Ngốc quá!"
Ngón tay Trì Tiểu Ảnh lướt trêи di động, đưa anh nhìn một chút, rồi mới gửi đi.
"Đôi khi, không tiện nói, dùng tin nhắn sẽ dễ hơn."
"Là thế này, lần trước để em gõ vài chữ, anh phải dốc hết sức bình sinh, em nói phải báo đáp anh thế nào đây?"
Anh nghênh ngang dùng lực, ôm cô ngồi lên trêи đùi, lên tiếng, khuôn mặt của anh vùi trong mái tóc dài, hôn lên cổ cô.
"Tiểu Ảnh, bên ngoài rất lạnh."
Trì Tiểu Ảnh xấu hổ né tránh môi anh.
"Đi một lát sẽ ấm."
Anh thì thầm, bàn tay chậm rãi men lên ngực cô. Trì Tiểu Ảnh khẽ cắn môi dưới, đột ngột đứng dậy.
"Hiếm khi có dịp lên Bắc Kinh, chí ít cũng phải mua chút đặc sản cho các đồng nghiệp khác, chúng ta ra phố đi!"
Tuyên Tiêu im lặng chốc lát, ánh mắt nhu hòa, áp chặt lên mũi, giọng nói kề sát tai cô.
"Đây là cái cớ."
Trì Tiểu Ảnh hé miệng cười khẽ.
Ra khỏi khách sạn liền có một trung tâm thương mại, tuyết rơi dày đặc, không ngăn được dòng người như thủy triều dâng. Vào trong trung tâm, Tuyên Tiêu tự nhiên nắm lấy tay cô, cô muốn né tránh, anh càng nắm chặt hơn, dứt khoát được ăn cả ngả về không, cứ vậy mà siết lên da thịt cô, cô không kiềm được ré lên:
"Nhẹ một chút, người khác đang nhìn đấy!"
Cô giận dỗi lên tiếng.
"Em sợ cái gì? Chúng ta là vợ chồng, có làm gì cũng không trái với pháp luật."
Anh cây ngay không sợ chết đứng, nói oang oang. Nói xong, quàng tay cô.
"Thật giống lúc làm nghi thức trước đây."
"Ừm, đúng ngay lúc đang tiến hành."
Anh kéo cô vào, đi một chút lại dừng. Lúc là quầy mỹ phẩm, khi lại quầy trang sức, một lúc sau lại ở khu quần áo nữ, khi vào câu cửa miệng là: "Có gì hợp với vợ chồng tôi không?"
Lời này buông ra, nhân viên cửa hàng đon đả: "Không biết anh chọn trong khoảng giá bao nhiêu?"
Chẳng mấy chốc, hai người họ bị vây quanh. Trì Tiểu Ảnh không để ý cách anh dùng từ, kéo anh đi.
"Anh cũng nhiều tiền thật đấy, em muốn em tự mua."
"Em mua so với anh mua ý nghĩa khác nhau."
"Cũng không nên khoa trương như vậy, anh có mua những thứ đó, em cũng không dùng đến."
"Vậy em cần gì?"
"Em nhìn trúng sẽ nói anh biết."
Bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc một dày thêm, mặt trời mọc đằng tây à, sao người này lại biến thành một kẻ khác rồi?
"Vậy chiếc áo khoác kia chắc cũng không rẻ, chúng ta đến xem một chút."
Trì Tiểu Ảnh nhìn thấy một cửa hàng thời trang nam bên trong treo áo khoác, chất liệu rất đẹp, vội vàng dời sự chú ý của anh, không nuốt trôi nổi thái độ thay đổi này của anh.
"Em nói xem màu nào đẹp?"
Hai người cùng tiến đến. Trì Tiểu Ảnh tròn xoe mắt nhìn, thẩm mỹ của anh trước nay đều tốt hơn cô, hôm nay lại khiêm nhường như vậy.
"Màu xám, chững chạc nhưng không u sầu, gợi được cảm xúc, anh thử xem. À, lấy luôn cái quần cùng màu, phối thành một bộ nhất định không tồi."
"Anh mà mặc cái quần màu mè như vậy ư?"
"Chỉ mặc một món có chút lạ, phối lại, sẽ không cảm thấy sặc sỡ đâu."
Trì Tiểu Ảnh giơ tay ra hiệu cho nhân viên mang đến hai bộ quần áo, đẩy Tuyên Tiêu vào phòng thử đồ, cô dựa vào quầy nghỉ lấy sức, cảm thấy phía sau nóng rực, chậm rãi quay đầu lại, giật mình đôi chút, trong lòng chỉ nghĩ đến một câu nói: Trái đất này sao lại nhỏ như vậy!