Trì Tiểu Ảnh đã bàn giao công việc ở Viện thiết kế lại cho thư ký mới, chính thức đi làm ở Văn phòng Tuyên Tiêu. Nhưng cô không viết đơn từ chức, khẩn cầu viện trưởng Ninh đồng ý cho cô nghỉ không lương, cô nói chậm nhất là nửa năm, cô vẫn còn muốn quay về làm việc. Viện trưởng Ninh cười cười, nói nếu như cô có thể trở về, lúc nào cũng hoan nghênh.
Hai ngày sau, Trì Tiểu Ảnh mới hơi thích ứng đối với công việc mới của mình. Kỳ thực công việc của cô rất đơn giản, công việc cụ thể có Tuyên Tiêu phụ trách, chỉ khi nào Văn phòng Tuyên Tiêu cần người đứng ra đại diện thì cô mới xuất hiện. Mà mỗi lần xuất hiện như vậy, Tuyên Tiêu cũng sẽ có mặt bên cạnh. Có lúc, cô hoài nghi, nhân vật như cô có cũng được không có cũng chẳng sao, sở dĩ cô ở đây, là bởi vì có người muốn thấy cô. Suy nghĩ này chỉ là một ý niệm thoáng qua, cô không dám điều tra nghiên cứu tới tận cùng. Các công ty tới hợp tác hầu như mỗi ngày tới một lần, phần lớn thời gian cô đều ngẩn ngơ ở trong phòng làm việc.
Đã đến giờ cơm trưa, Tuyên Tiêu ngẩng đầu lên khỏi màn hình, Trì Tiểu Ảnh còn chưa xuống lầu. Người của phòng làm việc tốp năm tốp ba đều đã tới căn tin nhà nước ăn cơm trưa, anh dặn kế toán Lưu mua hai hộp cơm mang tới. Kế toán Lưu quan tâm, bản thân còn chưa ăn gì đã mang hai hộp cơm tới trước tiên.
Tuyên Tiêu mang hai hộp cơm xuống lầu, đẩy cửa ra...
Trì Tiểu Ảnh đang nằm sấp trước máy vi tính bận bịu!
"Tiểu Ảnh, ăn cơm." Không có người ngoài ở đây, anh đổi cách xưng hô.
Trì Tiểu Ảnh ngạc nhiên đứng lên, luống cuống tay chân tắt màn hình đi. Tuyên Tiêu nhíu mày, để hộp cơm đặt lên bàn.
"Bận gì mà không để ý tới thời gian ăn uống thế?"
"Không... Không bận gì."
Trì Tiểu Ảnh mở hộp cơm, kinh ngạc nhìn hộp cơm trông vậy thôi nhưng lại có đủ món đủ hương vị, nhìn qua đã thấy mê người.
"Thức ăn của căn tin nhà nước không tệ nhỉ."
"Đương nhiên, đảng cộng sản nào ngược đãi mình chứ." Tuyên Tiêu trêu đùa, nhướn mày, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Trì Tiểu Ảnh nhìn ánh mắt của anh, cô lấy dũng khí mới làm được như vậy.
Nhân sinh đúng như một vở kịch, trước khi ly hôn, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, muốn gặp mặt nhau cũng khó khăn. Ly hôn xong thì tốt rồi, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, trừ lúc đi ngủ, lúc nào họ cũng họ ở bên nhau.
"Ăn thôi!" Tuyên Tiêu lấy chiếc đũa ra.
Trì Tiểu Ảnh thoáng chần chừ một chút, hạ thấp người ngồi xuống. Tuyên Tiêu nhìn cô nghiêng người về phía trước, cái ʍôиɠ xê dịch không yên, bàn tay đặt trêи bàn run nhè nhẹ, anh mỉm cười.
Không gian không lớn, hai người lại cách gần nhau như vậy, Trì Tiểu Ảnh cảm giác mình không được tự nhiên, nhưng vẫn phải cố tỏ vẻ lạnh nhạt với Tuyên Tiêu, có vẻ quá trẻ con.
Bọn họ bây giờ là cộng sự, không phải là vợ chồng.
Trì Tiểu Ảnh muốn di chuyển sự chú ý tới hộp cơm, phát hiện ra hộp cơm của mình không có đũa.
"Có thể kế toán Lưu quên mất, phía dưới có một ngăn kéo có đồ dự phòng, em tìm xem." Tuyên Tiêu nói, nhai cơm thấy khô, đứng dậy cầm lấy chén trà Trì Tiểu Ảnh vừa rót, cầm lên uống hai ngụm.
Trì Tiểu Ảnh cúi đầu, kéo mấy ngăn kéo ra cũng không thấy có bộ đồ ăn dự phòng nào.
"Ngăn kéo nào vậy?"
Tuyên Tiêu đột nhiên đưa tay ra, đưa đến một ngăn kéo ngay cạnh trước ngực cô, mặc dù anh rất lịch sự cố gắng né tránh, nhưng vẫn chạm đến lớp áo của cô. Chính xác ra, là chạm đến ngực cô. Trì Tiểu Ảnh lùi lại phía sau để nhường chỗ theo phản xạ. Tuyên Tiêu nghiêng nửa người tới, gần như là đụng phải bắp đùi của cô, lần này cô không thể lui được nữa.
Sau khi ly hôn, lần đầu tiên hai người tiếp xúc nhau ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí cô còn có thể thấy rõ những cọng tóc sau gáy anh. Rõ ràng hô hấp của cô ngừng lại rồi, thật sự không phải cố ý, tự dưng cô lại nhớ những tình cảm mãnh liệt về ban đêm khi trước, tim đập như trống chầu.
Tuyên Tiêu thuận lợi giật ngăn kéo ra, lấy bộ đồ ăn dự phòng bên trong ra.
"Tạm ăn một chút đi!"
Anh huơ huơ chiếc dĩa ăn trước mặt cô, trêи mặt lộ ra vài phần
nghịch ngợm hiếm gặp. Tựa như khoảng thời gian động chạm khi nãy căn bản không tồn tại. Cho dù có tồn tại thật, trêи nét mặt của anh, trong ánh mắt cũng không nhiễm một hạt bụi, không để cô vì tưởng tượng xa vời của mình mà xấu hổ. Sắc mặt cô ửng đỏ, nhận lấy chiếc dĩa ăn, trêи chiếc dĩa ăn còn lưu giữ nhiệt độ của anh, cô bất lực nhắm mắt lại, từ từ nuốt hạt cơm, căn bản không biết là mình ăn cái gì.
"Ngày hôm nay bận à?" Một câu thoại không có chủ đề điển hình.
Tuyên Tiêu uống một ngụm, đưa chén trà cho cô. Cô nhìn hơi nước bay lượn, lại nhìn bờ môi của anh, mặt đỏ tới nỗi dường như có thể rỉ ra máu.
"Ừ, rất bận, đêm nay phải tăng ca. Trời lạnh, cơm mang về cũng nhanh nguội, lần sau chúng ta tới nhà ăn! Đã quen với nhân viên của văn phòng chưa?"
"Mọi người đều biết, chỉ là không biết tên hiệu thôi."
"Hai ngày nữa phòng làm việc sẽ liên hoan, anh sẽ giới thiệu với em. Tửu lượng của bọn họ thực sự rất kinh người, kế toán Lưu lợi hại nhất, được xưng lưu nhất cân, mấy phụ nữ cũng lợi hại, Ninh Y nửa cân xuống bụng, sắc mặt như thường."
"Vậy còn anh?"
"Anh?" Tuyên Tiêu đột nhiên đưa tay chạm vào mũi cô, đầu ngón tay dính một hạt cơm.
"Anh có thể uống bao nhiêu, em còn không biết rõ sao?"
Anh đem cơm bỏ vào trong miệng, lại bưng chén trà lên.
Không được, cô không nuốt nổi, hô hấp dồn dập. Cô không biết có phải hôm nay Tuyên Tiêu mắc bệnh thần kinh hay không, như là cố ý dằn vặt cô vậy.
Những động tác hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, những ngôn ngữ mập mờ, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nắm chặt dĩa ăn, bỗng nhiên Trì Tiểu Ảnh có cảm giác muốn khóc.
Trong nháy mắt cảm giác này bốc cháy, cháy sạch hết những trầm lặng dưới đáy, như là một mảnh tro tàn.
Thực sự rất muốn bật thốt lên hỏi anh, có phải là anh cũng quan tâm Ninh Y như thế này hay không, mới có thể dẫn đến chuyện khiến bọn họ động lòng.
"Tại sao không nói chuyện?" Tuyên Tiêu cười, hỏi.
"Em xuống dưới lấy nước quả." Cô không hỏi bất cứ câu nào, đứng lên, đi ra ngoài.
Tuyên Tiêu nghe tiếng bước chân xuống lầu của cô xa dần, di chuyển đến vị trí của cô, nhấn nút mở màn hình, trêи màn hình là một trang của một nữ nhà văn trêи mạng, có tiểu thuyết, còn có tùy tưởng, mỹ văn, điểm kϊƈɦ lượng rất cao. Nàng hình như đang ở viết thiệp, màn hình phía dưới có một đối thoại khuông, bên trong có một đoạn văn tự.
"Đối một người phụ nữ truyền thống mà nói, chuyện khó có thể vượt qua nhất, không phải là bị chính người đàn ông mình yêu vứt bỏ, mà là phải rời bỏ người đàn ông mình đã từng muốn sống chung tới bách niên giai lão. Người đàn ông này đã từng là toàn bộ sinh mạng của cô. Từ giây phút bắt đầu bước cùng người ấy tiến vào cung điện hôn nhân, thế giới của cô chỉ có người ấy. Bởi vì người ấy, thế giới rộng mở trước mắt cô. Hoảng hốt sợ hãi ngày trước của cô, trách nhiệm trêи vai cô, nhận được sự an ủi từ người ấy. Bởi vì người ấy, cô học được cách yêu thương và quý trọng. Vì người ấy mà rơi nước mắt, chờ đợi vì người ấy, thay đổi bản thân mình, coi người ấy quan trọng hơn tính mạng. Thế nhưng có một ngày, cô phát hiện trong thế giới của người ấy không phải chỉ có riêng mình cô. Cô có phần cố chấp, hoặc là có được toàn bộ, hoặc là buông bỏ hoàn toàn. Oán hận lẫn nhau, chi bằng biệt ly. Biết đâu cưới một người đàn ông coi cô như tính mạng sẽ hạnh phúc hơn cô coi người đàn ông ấy như sinh mạng..."
Lời văn còn rất dài, Tuyên Tiêu nghe thấy thanh âm Trì Tiểu Ảnh lên lầu, vội vội vàng vàng đóng lại màn hình, cảm giác lồng ngực đang cuộn trào, dường như anh giống như một con thuyền ba lá gặp sóng gió lớn. Đi cũng không được mà dừng cũng không xong. Muốn đưa tay vịn vào mép bàn, không ngờ nơi nào cũng là sóng gió cuộn trào mãnh liệt. Anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Trì Tiểu Ảnh đi tới, viền mắt đột nhiên nóng lên.