Đây càng khơi dậy ý chí chiến đấu của Ninh Bối Bối.
"Này, anh lại đến đây làm gì? Trì Tiểu Ảnh cũng đồng ý nhường đường rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Nói cho anh biết, tôi sẽ tìm một luật sư tốt nhất giúp Trì Tiểu Ảnh, đường có thể nhường, nhưng về mặt tiền bạc, anh đừng mong sẽ bắt nạt được Tiểu Ảnh."
Ninh Bối Bối tựa vào cửa xe, tay cầm chìa khóa lắc lắc.
Tuyên Tiêu xách đồ từ trong xe ra, nhìn cô không chớp mắt bước đến bên cạnh.
"Đem cái này về chỗ của tôi, bằng không tôi có thể kiện em tội phá hoại tình cảm vợ chồng người khác đấy."
"Cắt, luật dân sự có điều này sao? Tổng giám đốc Tuyên, không phải anh định chơi trò chuyển kiếp chứ, tưởng rằng người nào cũng tam thê tứ thiếp? Xem chồng là trời, nam nhân ở bên ngoài làm xằng làm bậy, thê tử không được phép có chút oán hận nào. Còn không thì, anh xem Trì Tiểu Ảnh là phụ nữ Nhật Bản à, cung cung kính kính nói: Ông xã à, anh ở bên ngoài có phụ nữ, trước tiên phải có biện pháp ngừa thai tốt, đừng để bị lây bệnh, rồi từ từ hưởng thụ. Ha, thật là nực cười. Anh muốn kiện thì cứ kiện đi, tôi không sợ, chuyện này là tôi đã nhất định sẽ giúp rồi. Đừng có mà bên ngoài thì cờ màu phấp phới, trong nhà cờ đỏ vẫn giương cao như vậy, Tiểu Ảnh ly hôn không phải chuyện ngày một ngày hai, từ rất rất lâu trước đây, cô đã muốn rời khỏi anh."
"Em nói sao chứ?" Tuyên Tiêu ngoảnh mặt lại, đôi mắt rực đỏ.
Ninh Bối Bối nhún nhún, vẻ mặt kiểu như "anh cũng thật là giả tạo".
"Có lẽ do anh có vài đồng tiền dơ bẩn, cũng có chút tài lẻ, được vài ba người phụ nữ không có phẩm hạnh theo đuổi liền lâng lâng, nếu không phải anh từng giúp đỡ chiếu cố đến ba Trì Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh cần gì phải nhẫn nhịn đến lúc này!" Cô nhịn không được lắc đầu ngao ngán, có chút giễu cợt.
Từng thớ cơ trên khuôn mặt anh co rút lại run giật liên tục, ngực như bị gõ mạnh một cái.
"Anh đi về đi, bây giờ Tiểu Ảnh đang dưỡng bệnh, anh mà làm hại tâm tình cậu ấy không tốt, là khóc đấy! Tốt xấu gì cũng có bốn năm tình nghĩa, đừng quấn lấy cậu ấy nữa."
Ninh Bối Bối nói xong, xoay người một cái, đôi bông tai vẫn loáng thoáng lấp lánh, lên cầu thang.
Lời nói của Ninh Bối Bối rất chối rất châm chọc, Tuyên Tiêu muốn phản bác, nhưng trong lòng xót xa... cổ anh dường như bị ai bóp chặt, một câu cũng không nhả ra được. Có thứ gì đó nghèn nghẹn, nhổ không ra nuốt không vào. Rất khó chịu.
Anh cứ như vậy đứng ngây ngốc ở đó, sự tự tin khi bước ra khỏi cửa tụt xuống chỉ còn là con số không.
Qua một ngày, Điền Hoa và viện trưởng Tuyên đến bệnh viện một chuyến. Viện trưởng Tuyên thiết diện vô tư đứng trước giường bệnh, không nói một lời, nhưng từ trong mắt ông lộ ra sự thương tiếc không thôi.
Điền Hoa thì lôi kéo Hạ Tú Phân, luôn miệng "xin lỗi", bảo Hạ Tú Phân về nhà nghỉ ngơi vài hôm, bà đến chăm sóc Trì Tiểu Ảnh là được.
Trong đầu Hạ Tú Phân chỉ quẩn quanh ba cái đường cong cổ phiếu kia thôi, nhưng bà vẫn biết nặng biết nhẹ, từ chối thẳng.
Vẻ mặt Điền Hoa và viện trưởng Tuyên gần như xấu hổ rời khỏi bệnh viện.
Lại thêm hai ngày nữa, Tuyên Tiêu lần nữa đến bệnh viện. Người gầy xọp hẳn đi, mí mắt đen ngòm, vô cùng ủ rũ. Trì Tiểu Ảnh và Hạ Tú Phân nhìn anh, cảm thấy hết sức hoảng hốt.
Cái gì anh cũng không nói, giành rót nước, gọt táo cho cô. Nói đến là đến, nói đi là đi, mỗi lần khoảng một giờ đồng hồ, đến bất chợt, không báo trước đi cũng vô cùng đột ngột, không chào hỏi.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày anh đều đến bệnh viện.
Hạ Tú Phân và Trì Tiểu Ảnh có chút mù mờ.
Trì Tiểu Ảnh đã có thể tự mình đi vào toilet, tuy rằng cơ thể còn rất yếu, nhưng lại khôi phục rất tốt. Người phụ nữ mang song thai sinh được một trai một gái, không nhỏ chút nào, khóc rất lớn. Trì Tiểu Ảnh có thể ghé sát vào giường trẻ em bên cạnh, cũng đã đứng một tiếng rồi.
Hạ Tú Phân thấy cô như vậy, liền quay lưng lại lau nước mắt.
Có một hôm đã nhá nhem tối, Tuyên Tiêu lại đến, vừa đúng lúc Hạ Tú Phân vắng mặt. ngôn tình ngược
Cặp song sinh long phượng được bác sĩ ôm đi tắm, ba mẹ đi theo xem. Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh.
Hai người cứ một câu rồi lại một câu, dè dặt cẩn trọng, tựa như lúc nào cũng đề phòng một thứ gì đó. Mỗi câu đều phải nghiền ngẫm trong lòng, rồi mới dám nói ra.
Trì Tiểu Ảnh thật sự không chịu nổi loại bất an và mất tự nhiên này, cô rất thành thật nhìn Tuyên Tiêu: "Thai ngoài tử cung, dù là ngày ấy vẫn còn tốt đẹp, cũng phải làm phẫu thuật, anh không cần áy náy, không liên quan đến anh, em cũng không giận anh, dù sao bây giờ em cũng khỏe hơn rồi, Tuyên Tiêu, đi về nghỉ ngơi đi, anh nhìn anh xem giống như người mấy ngày không được ngủ vậy."
Tuyên Tiêu thẫn thờ nhìn cô, đôi mắt trợn tròn, dường như bọn họ căn bản không hề quen biết, lại giống như hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Qua một khoảng thời gian im lặng rất lâu, anh bắt đầu mở miệng: "Ai nói không liên quan đến anh? Không phải tại anh, em sẽ không có thai."
Nói rồi, anh cúi xuống từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ.
Giờ này, ngoài cửa sổ trời gần như đã tối đen, nhưng trong phòng bệnh vẫn chưa bật đèn, ngọn đèn trên hành lang hắt vào, rơi xuống sàn nhà, một vòng tròn sáng chói, xoay rồi lại xoay, xoay đến tay Tuyên Tiêu, phản chiếu dòng chữ bằng tiếng Nhật trên chiếc hộp.
"Tuyên Tiêu, anh làm gì vậy?" Trì Tiểu Ảnh khó tin nhìn chằm chằm hộp 'áo mưa' trên tay Tuyên Tiêu.