Chiến Tranh Hoa Hồng

Chương 25




Anh còn đặc biệt lái xe đến bờ sông ngắm nghía vị trí cây cầu một chút, ăn bữa trưa trong một nhà hàng nhỏ gần Khế Viên, nằm trên xe chợp mắt một lát, rồi mới trở lại phòng làm việc.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, một nhân viên lơ đãng liếc mắt một cái, hất hàm với ý tứ "ráng giữ gìn sức khỏe thật tốt".

Hè năm nay mẹ của Tuyên Tiêu là Điền Hoa về hưu, động một chút là gọi điện giục anh và Trì Tiểu Ảnh về nhà ăn cơm, chỉ là, tài nghệ nấu nướng của bà, mọi người ăn rồi đều chạy mất.

Có lúc Tuyên Tiêu thật khâm phục ba anh, có thể kiên trì nhẫn nhịn chịu đựng sự tàn phá nhiều năm như vậy.

Điền Hoa không cười, trên mặt một lớp phấn dày: "Con là đợi bị đánh với về?"

"Con đợi tan việc, mẹ, mẹ ngồi xuống đi!" Tuyên Tiêu rót cho mình một ly nước, kéo mẹ ngồi xuống sô pha.

Điền Hoa lạnh lùng gạt tay của anh ra: "Hôm nay mẹ tình cờ gặp mẹ vợ con ở chợ đấy."

Tuyên Tiêu cứng đờ, ý cười tan biến: "Mẹ vợ con nói gì?"

"Bà ấy không nói gì hết, nhìn thấy mẹ như là trông thấy quỷ vậy, trốn mất." Âm lượng của Điền Hoa cao đến cấp 8.

Tuyên Tiêu mệt mỏi ngả rạp ra sô pha, ờ một tiếng.

"Con không có gì muốn nói à?" Cơn giận của Điền Hoa cao ngút trời nhìn Tuyên Tiêu đe dọa.

Anh nhún vai: "Mẹ, mẹ về nhà nấu cơm đi, chuyện này mấy hôm nữa con nói với mẹ, bây giờ con đang làm việc mà!"

"Ừ, mẹ tin rằng con bận rộn, con là tổng giám đốc Tuyên cơ mà, con không phải con của ai, cũng không phải chồng của người nào, con vì công việc mà biến thành người máy rồi. Nếu có thể, mẹ thật muốn nuốt một cái cho con chui vào trong bụng lại, để không phải sinh ra một đứa con trai lạnh lùng như con vậy."

Nét mặt Tuyên Tiêu căng thẳng, không nói được lời nào.

Điền Hoa thở phì phò bặm môi: "Được, thời giờ của con quý như vàng, mẹ chậm trễ đến không nổi. Mẹ đi, mẹ đến bệnh viện thăm con dâu của mẹ."

"Cô ấy vẫn còn ở bệnh viện?" Tuyên Tiêu có chút hoảng hốt.

"Không phải ở đấy thì con cho rằng con bé ở đâu? Đi dạo phố? Đi làm? Tuyên Tiêu, làm người đừng quá tuyệt tình, cho dù con có thành công, thì cũng thật đáng thương. Bởi vì con là do mẹ sinh ra, mẹ không thể nói lời nặng nề, mẹ chỉ có thể nói là mẹ không biết cách dạy con." Điền Hoa thất vọng lắc đầu: "Ba con còn chưa biết chuyện này, mẹ thật sự sợ rằng khi ông ấy biết sẽ đánh chết con."

"Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang nói chuyện gì vậy?"

"Đừng nói với mẹ rằng con không biết Tiểu Ảnh có thai?"

Tuyên Tiêu không lên tiếng.

"Hóa ra con biết, biết hết, lời của mẹ Tiểu Ảnh nói đều là thật." Điền Hoa tức giận đến run cả người, không nhịn được, giơ tay lên 'bộp' một tiếng giáng cho Tuyên Tiêu một bạt tai.

Tuyên Tiêu ngẩn ngơ ngước mắt lên kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, mẹ chưa từng đánh anh.

"Tiểu Ảnh mang giấy phẫu thuật đến cho con ký tên, con không đồng ý, phải không?" Anh vẫn tiếp tục im lặng. Điền Hoa kéo áo của anh, tức giận không thôi: "Từ khi nào, lòng con lại trở nên ác độc như vậy, con không biết thiếu chút nữa là con hại con bé chết trên phố à, nếu trễ nửa giờ nữa, con và con bé âm dương cách biệt rồi."

"Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó? Mang thai có thể nghiêm trọng thế sao?"

Bả vai Điền Hoa run rẩy: "Phải rồi, phải rồi, mẹ nói xằng nói bậy, thật mong là mẹ nói sai. Mang thai cũng phải xem là mang thai thế nào... Tiểu Ảnh con bé... là thai ngoài tử cung, con không biết cái này rất dễ gây chết người sao?"

Ầm, giữa trời quang, đột nhiên vang lên một tiếng sét, đánh Tuyên Tiêu vỡ ra thành từng mảnh.

Từng từ vang ra từ miệng Điền Hoa giống như từng con ong đang vỗ cánh, ong ong bay loạn xạ trước mắt anh, bay tới bay lui, khiến lòng anh hoang mang.

Quá bất ngờ, thai ngoài tử cung, đây là một thuật ngữ biết bao là xa lạ. ANh nhớ trong tay cô cầm tờ giấy báo phẫu thuật, anh tức giận đẩy ra, không hề chú ý nhìn qua, còn lớn tiếng gầm lên với cô, nói không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa. Anh thiếu chút nữa đã gián tiếp hại chết cô, không phải sao?

Ngay trong đêm đó, anh còn ôm một người phụ nữ khác.

Ông trời ơi, anh đã làm gì thế này?

Đây là báo ứng, đây chính là sự trừng phạt. Tuyên Tiêu tự trách mình, trái tim co rút đến đau đơn không sao hít thở được, đầu tựa như bị úng nước, tay chân đông cứng.

"Nghe nói các con muốn ly hôn, được, ngay cả không có chuyện này, mẹ cũng sẽ khuyên Tiểu Ảnh rời khỏi con, xem xem con bây giờ có gì tốt chứ? Tuyên Tiêu... con đã đi đâu?"

Đột nhiên Tuyên Tiêu như tên rời khỏi cung, kéo cửa ra, liều mạng chạy ra ngoài.

Hướng về phía cửa, sải bước lên xe. Dọc đường đi, xe điên cuồng lao về phía trước với vận tốc như được cả trăm con ngựa kéo đi, anh không nhìn thấy đèn đỏ, không nhìn thấy người đi đường, không nhìn thấy cảnh vật xung quanh, trong lòng chỉ có một âm thanh, Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh em ở đâu?

Anh chạy đến bệnh viện, xông thẳng vào khoa phụ sản, trong phòng trực nghe được số phòng của Trì Tiểu Ảnh. Đi đến trước cửa, đột nhiên đầu gối anh nhũn ra, mỗi bước đều cứng đờ.

Mẹ nói, trễ nửa giờ thôi, cô và anh sẽ âm dương cách biệt. Nửa giờ, ba mươi phút, một nghìn tám trăm giây, không dài, không hề dài, ngắn tựa cái chớp mắt, anh nghĩ đến toàn thân phát run, mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơ mi.

"Anh có vào hay không?" Ninh Bối Bối cầm bó hoa nháy mắt với Tuyên Tiêu ở cửa.

Tuyên Tiêu hít sâu, lại hít sâu một hơi nữa, lau mồ hôi trên trán đi: "Tôi vào."