Chiến Tranh Hoa Hồng

Chương 19




"Trì Tiểu Ảnh muốn một chút không?" Tần Lãng nghiêng đầu qua hỏi.

Trì Tiểu Ảnh gật khẽ đầu một cái: "Tôi nếm thử xem." Đây là bánh trôi đặc biệt làm vì cô, cô không thể bỏ qua ý tốt của Tần Lãng.

Bánh trôi trong veo vừa chạm vào miệng, hương thơm mềm dẻo mê người, thật đúng là kích thích dạ dày của cô, không kiềm được ăn nhiều hơn một chút.

Lần mời rượu thứ hai lại bắt đầu, Tần Lãng sảng khoái cùng viện trưởng cụng ly, uống một hơi cạn sạch.

Cuộc gặp mặt kết thúc, chưa đến chín giờ, viện trưởng đề nghị đi uống cà phê, không thì đến KTV, Tần Lãng cười xua tay: "Hôm nay tôi có cuộc phẫu thuật, hôm qua lại ngủ trên xe cả đêm, không trụ nổi nữa, ngày khác đi!"

Ninh Bối Bối tủi thân dẩu miệng lên: "Bác sĩ Tần, anh cũng không phải trẻ con, sao lại có chuyện chín giờ liền ngoan ngoãn lên giường, đi đi, đi đi."

"Tôi không phải trẻ con, so với em, còn lớn hơn đấy, đương nhiên tinh lực không bằng em rồi. Đi chơi vui vẻ nhé."



Tần Lãng "tứ lạng bạt thiên cân" (bốn lạng địch nghìn cân) chặn Ninh Bối Bối xa hơn ngàn dặm.

"Vậy cũng được, phiền anh đưa Tiểu Ảnh về." Ninh Bối Bối ít khi nhắc đến Trì Tiểu Ảnh.

"Đó là điều nên làm."

Trì Tiểu Ảnh nhếch khóe miệng, ngẩn người, đem lời cự tuyệt nuốt vào trở lại trong bụng.

Kế tiếp, mọi người chia làm hai ngả, một đường tiếp tục đến quán khác, một đường trở về nhà. Ninh Bối Bối trăm phần không tình nguyện nói tạm biệt với Tần Lãng, có được hôm nay, lần sau cô có thể chủ động hẹn gặp Tần Lãng rồi, nghĩ đến những điều này, trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Em ở đâu?" Tần Lãng mở cửa xe, điềm đạm nhìn về phía Trì Tiểu Ảnh.

Trì Tiểu Ảnh nhún vai tự giễu: "Chỗ tôi cũng tiện đường ngồi xe đấy."

"Em cũng ở Khế Viên?"

"Không, gần đó."

Lúc này, cô ngồi vào chỗ bên cạnh anh, cách anh rất gần. Gặp gỡ hai lần, hẳn là xem như đã quen. Ban đầu cô nghĩ Tần Lãng đã uống rượu không biết có thể lái xe hay không, không ngờ đến anh lái xe vô cùng vững vàng. Cơn đau bụng so với ban ngày càng nặng hơn, nhưng vẫn chỉ có những giọt đỏ sậm, trong cơ thể cô sẽ không mọc ra thứ gì cản trở nhiệt lưu đấy chứ?

Trì Tiểu Ảnh ngẫm nghĩ lại thấy hơi sợ, trong ngực có một loại cảm giác tắc nghẹn. Bánh trôi ăn vào trong bụng lại bắt đầu trở mặt giằng co, cô không nhịn được che miệng, một tay ôm bụng, khom người xuống.



"Tiểu Ảnh, em lạnh à?" Đèn xe đối diện chiếu vào trong xe, làm rõ khuôn mặt nhợt nhạt của Trì Tiểu Ảnh.

"Không phải." Cơn đau càng lúc càng tăng, đến mức không thể hít thở. Không được, ngày mai phải đến bệnh viện xem một chút, không lẽ tâm tình không tốt sẽ dẫn đến đau bụng khi hành kinh?

Tần Lãng đậu xe lại ven đường, từ sau rút ra một cái áo khoác khoác lên người cô. Áo khoác mang theo hương bạc hà mát rượi, không phải là mùi thuốc lá, cũng không phải mùi rượu, rất sạch sẽ.

Trì Tiểu Ảnh đau đến hai mắt díu chặt, hơi thở có phần hỗn loạn.

"Tiểu Ảnh, chúng ta đến bệnh viện xem một chút nhé?" Tần Lãng vô cùng không yên tâm nhìn cô một cái.

"Tôi đoán do mệt mỏi thôi, ngủ một giấc sẽ tốt lại." Trì Tiểu Ảnh có ý muốn nói với Tần Lãng đây chỉ là hiện tượng sinh lý.

Tần Lãng không nói gì thêm, chỉ lái nhanh thêm một chút.

Rất lạ, khi xuống xe, cơn đau bụng lại chuyển biến tốt hơn, nhưng một chốc khi ở trên xe kia, Trì Tiểu Ảnh đã đau đến cả người toàn mồ hôi lạnh, gần như bị choáng.

Cô trả lại áo khoác, nói lời cảm ơn, sau đó chào tạm biệt.

Tần Lãng nhìn những căn nhà cũ kỹ ẩn mình trong bóng đêm một chút, gọi cô lại, từ trong xe lấy ra hai thứ đưa cho cô.

"Đừng hà khắc với bản thân quá, để mình thư thái một chút cũng không tệ. Thật ra hôm nay đã là lần thứ tư chúng ta gặp nhau, chỉ là em không nhớ được thôi." Tần Lãng cười cười, vẫy chào rồi lên xe, "Tiểu Ảnh, ngủ ngon, mơ đẹp. Cơ thể khó chịu, lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi."

Cô mơ mơ hồ hồ nhìn xe của Tần Lãng rời xa, đèn đường tỏa ra những chùm sáng yếu ớt, cô cúi đầu, màu đỏ trong tay thoáng một cái vụt vào trong tầm mắt.

Là giấy hôn thú của cô và Tuyên Tiêu đã mất lại trở về, từ một người lạ mà cô tiếp xúc thông qua Ninh Bối Bối.

Đột nhiên cô nghĩ đến.

Tần Lãng không phải là bạn bè của Ninh Bối Bối, anh vốn là người ở ngã tư đường kia thiếu chút nữa đã đụng vào cô, là người đàn ông ở hội quán massage bị cô hiểu lầm.

Thế giới này thật đúng là nhỏ bé, chả trách nhìn lại có vẻ quen mắt.

Trì Tiểu Ảnh nở nụ cười nhàn nhạt, khẽ vuốt ve tờ hôn thú trong tay, bây giờ thì được rồi, chuyện ly hôn giữa cô và Tuyên Tiêu trở nên rất đơn giản.

Còn đây là ý trời.