Chiến Thiếu Gia, Hôn Đủ Chưa Vậy?

Chương 24: Anh Ấy Rất Yêu Tôi, Tôi Cũng Rất Yêu Anh Ấy.




"!!"

"Em gái à, chắc em cũng không nhớ được nữa. Đêm đó em say đến mức cứ ôm lấy nam nhân viên đệ nhất nhà chúng tôi không buông. Nếu tôi không đủ thông minh để nhanh chóng kéo hai người vào phòng, tôi đoán rằng em cứ ở đấy mà quấy rầy anh ta, cứ ở giữa hành lang mà giải quyết xong chuyện đó rồi! "

Những gì Quý Ngộ Thần nói trước đó lại vang lên bên tai cô, khóe miệng của Tống Niệm Niệm giật giật liên tục, bây giờ cô thực sự tin rằng bản thân sau khi say sẽ trở nên thật táo bạo, chuyện này quả nhiên là thật rồi!

Cô không thể nói được gì, nhắm mắt lại, dùng sức vỗ vỗ trán, gượng gạo mà cười lên một tiếng, "A, thế hả, tôi có như thế sao? Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cảm ơn chú đã đưa tôi về, hẹn gặp..."

Cô nói chưa hết câu đã bị người đàn ông với giọng nói trầm thấp đầy uy lực cắt ngang, "Vậy quà cảm ơn của em là gì đây?"

“Quà cảm ơn?” Tống Niệm Niệm suy nghĩ một chút, hình như từ khi quen biết nhau đến nay, anh đúng thật đã giúp cô rất nhiều rồi, vậy phải làm sao để cảm ơn đây?

"Vậy chú, chú thấy chú đang thiếu cái gì? Tôi mua cho chú? Hay là nếu chú sắp kết hôn? Tôi sẽ thiết kế váy cưới cho vợ chú? Hay là tôi sẽ đến chơi đàn hạc trong đám cưới của chú nhé?"

"..."

Chậm rãi hạ kính xe bên ghế lái xuống, người đàn ông khẽ rít một hơi thuốc, quay đầu trịnh trọng nhìn cô gái nhỏ: "Quà cảm ơn của em rẻ quá đấy!"

Khi nói câu này, đôi mắt đen của người đàn ông nhíu lại, "Tôi đã giúp em nhiều lần như thế, lẽ nào em không thể lấy thân báo đáp sao?"

"Khụ, khụ, khụ..." khói thuốc anh nhả ra bị gió đêm thổi về phía Tống Niệm Niệm, cô ho khan mấy tiếng,

Sau đó mới bình tĩnh lại mà nói "Chú à, chuyện này thật sự không được, tuyệt đối không được!"

“Ồ?” Người đàn ông bình thản đáp lại một tiếng. Khi nói chuyện này, vẻ mặt anh nghiêm túc như đang nói về một dự án hợp tác làm ăn trị giá hàng trăm triệu, “Tại sao không?”

Vãi chưởng!

Con sói đội lốt người này, có phải anh ta thấy cô vừa trẻ đẹp, lại thêm chuyện, haiz, lại thêm chuyện đêm đó là lần đầu tiên của cô, nên có ý gì với cô không vậy.

Cô hắng giọng, chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn anh: "Chú, tôi nghĩ chú nhất định đã hiểu lầm gì đó. Đêm đó tôi uống say, đầu óc cũng không còn tỉnh táo, tôi không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Còn nữa, hôm đó ở bệnh viện, không phải tôi nói đùa đâu, tôi thật sự đã kết hôn rồi, tôi đã có chồng rồi.”

Cuối cùng, như sợ rằng anh ấy không tin, cô còn nhấn mạnh với anh rằng: "Vợ chồng tôi lấy nhau cũng nửa năm rồi, anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy!"

"..."

Vốn còn tưởng rằng đứa nhỏ ngốc này không còn nhớ mình là người đã có chồng nữa cơ.



Người đàn ông nhướng đôi lông mày rậm, không nóng không lạnh nói: "Hai vợ chồng yêu nhau mà đến mức em đi nhảy ở quán bar sao?"

"Phụt!" Tống Niệm Niệm tức đến xì khói, "Chuyện này không quan trọng! Quan trọng là tôi đã kết hôn rồi, đã có chồng rồi, tôi rất yêu anh ấy, tôi..."

“Thật sao?” Ánh mắt của người đàn ông dán chặt vào người cô, một lúc sau, anh nghiêng người về phía cô.

"Này, chú..." Trong xe vốn cũng không rộng, khi anh tiến lại gần như vậy, hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh tràn vào mũi Tống Niệm Niệm, cô ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt đen không đáy của người đàn ông, trong chốc lát, cô có chút không biết phải làm thế nào.

Khi định thần lại, cô bắt đầu chém gió, ""Đêm đó giữa chúng ta căn bản chỉ là ngoài ý muốn! Đi nhảy ở quán bar cũng là chuyện ngoài ý muốn, được chưa? Chú không biết đâu, chồng tôi rất đẹp trai đó, chân rất dài, anh ấy còn biết lái máy bay, lần sau tôi dẫn anh ấy đến gặp chú, anh ấy tuyệt đối đẹp trai hơn chú rất nhiều! "

Đôi mắt của người đàn ông tối lại, chỉ cười nhạt không nói gì.

Ngay lập tức, anh hiểu ra tại sao lúc nãy cô hỏi anh có phải đã từng làm quân nhân không?

Hóa ra cô vợ ngốc của anh bị mê hoặc bởi đồng phục nhà binh.

Thấy anh không nói gì nữa, Tống Niệm Niệm vội vàng cởi dây an toàn trên người ra, nghĩ bụng sau này tuyệt đối không được gặp lại người đàn ông này nữa!

Người đàn ông lọc lõi như vậy, nếu còn gặp lại, nói không chừng còn bị anh ta gặm đến xương cũng chẳng còn!

Dưới ánh đèn đường vàng mờ phản chiếu, người đàn ông nhìn theo bóng lưng của một cô ngốc nhỏ bé đang hoảng loạn chạy vội đi, khóe môi anh nhếch lên đầy ẩn ý.

Anh không vội lái xe đi, mà nhìn xa xăm về Jasmine Garden Villa trong đêm vẫn lấp lánh ánh sáng vàng. Sau khi hút liền ba điếu thuốc, anh mới lại khởi động chiếc xe.

So với lúc vừa mới đến đây, đáy mắt của anh càng sâu thêm mấy phần.

Tống Niệm Niệm chạy một mạch về biệt thự, còn chưa kịp uống ngụm nước nào, điện thoại trong túi đã reo lên.

Thấy số gọi đến là của của bệnh viện, cô vội vàng bắt máy.

Giọng nói lo lắng của cô y tá thường chăm sóc cho Tống Thiệu Vân lập tức truyền đến: "Cô Tống, cô mau đến bệnh viện đi, cô của cô, không hay rồi!"

"..."

Khu chăm sóc đặc biệt rất yên tĩnh, Tống Niệm Niệm vội vàng chạy đến phòng bệnh của Tống Thiệu Vân.

Trong phòng bệnh u tối, có chút ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, nghĩ đến giọng điệu lo lắng của cô y tá lúc nãy, cô bước đến giường bệnh, run run gọi hai tiếng “ Cô ơi”.

"..."



Đáp lại cô chỉ là một sự im lặng chết chóc.

Tới lúc này, cô mới nhận ra rằng phòng bệnh tối nay tràn ngập một bầu không khí kỳ lạ.

Cảm nhận được nguy hiểm, Tống Niệm Niệm lo lắng xoay người định rời đi, lại bị bóng đen đã trốn sau cửa một lúc lâu nhào ra ôm chặt lấy.

Ngay sau đó, một giọng nam dâm đãng vang lên: "Niên Niệm, cuối cùng thì em cũng tới rồi, mấy ngày không gặp, anh nhớ em muốn chết, lại đây cho anh nựng chút nào!"

Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của bóng đen kia đã vội hướng đến phía trong váy của cô.

Sự động chạm của người lạ khiến Tống Niệm Niệm cảm thấy ghê tởm, cô cố gắng thoát khỏi sự khống chế của người không rõ mặt mũi kia, nhưng lại chỉ có tác dụng ngược lại. Cô cố nén nỗi sợ hãi, ép mình bình tĩnh lại, ngữ khí sắc bén: “Tôi không cần biết anh là ai, khẩn trương buông tôi ra đi. Ở đây là bệnh viện, là phòng bệnh của cô tôi, nếu anh còn không buông tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát đó!"

"Niệm Niệm, anh đương nhiên biết đây là phòng bệnh của cô em chứ, nếu không, sao anh có thể lừa em đến đây được, đúng không?" Người đó nói xong liền vùi mặt vào cổ cô một cách thèm thuồng, hít một hơi thật sâu, thậm chí còn không biết xấu hổ mà nói, "Niệm Niệm, em dùng nước hoa gì vậy, thơm đến nỗi còn chưa bắt đầu mà anh đã không chịu nổi rồi!"

"..."

Tống Niệm Niên sợ hãi nín thở, theo trực giác, người đàn ông này không thể là Hoàng tổng, người đáng tuổi ông cô được.

“Tò mò muốn biết anh là ai?” Bóng đen kia đứng thẳng người, nâng cằm cô lên mà nói, “Nhận ra anh là ai chưa?”

Giây phút Tống Niệm Niệm dưới ánh trăng nhìn rõ mặt người này, đồng tử cô đột nhiên giãn ra, tim loạn nhịp, "Là anh sao!"

"Rất ngạc nhiên đúng không? Ha ha ha ha!" người đó điên cuồng cười nói: "Tống Niệm Niệm, em nên nhớ kĩ lời anh nói, sớm muộn cũng có ngày anh nhất định sẽ chiếm được em, cũng nhất định sẽ có ngày anh sẽ khiến em phải cúi đầu khuất phục trước anh!"

Tống Niệm Niệm mơ hồ nhớ rằng anh ta quả thực đã nói những lời này, nhưng cô chưa bao giờ để tâm, mặc dù anh ta theo đuổi cô gần một năm, nhưng từ đầu đến cuối cô cũng chưa từng nói chuyện với anh ta một câu nào.

Hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm, chẳng phải anh ta đã kết giao với người chị họ tốt của cô là Mạnh Nhã Vân rồi sao?

"Chu Hải Dương!" Tống Niệm Niệm nghiến răng gọi tên anh ta, "Biết điều thì hãy buông tôi ra mau, nếu không chồng tôi sẽ không bao giờ tha cho anh, chồng tôi là người có máu mặt, anh không thể chọc vào đâu!"

"Buông em ra ư?" Chu Hải Dương khi nghe thấy câu này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ôm cô càng chặt hơn: "Em có biết anh phải tốn bao nhiêu tiền mới có được cơ hội này không? Tống Niệm Niệm, đêm nay có chết anh cũng phải ngủ với em." !"

Dứt lời, không để ý phản ứng của Tống Niệm Niệm, bàn tay to lớn của hắn chộp lấy chiếc áo của Tống Niệm Niệm.

Xẹt một tiếng, chiếc áo lành lặn ban đầu của cô bị hắn mạnh mẽ xé thành từng mảnh.

“Chu Hải Dương!” Tống Niệm Niệm sợ hãi kêu lên, “Anh dám động vào tôi, chồng tôi là nhân vật có thế lực ở Vân Đô, anh ấy rất nhanh sẽ tới đây, anh ấy…”