Tuy rằng Tân Trạm tự tiện xông vào nội môn là thật, nhưng cậu ta làm vậy là có lý do, là vì cứu Tô Uyên,
cậu ta cũng không có ra tay với những tu sĩ vô tội của Cực Hàn Cung.
Người mà cậu ta giết cũng chỉ có mỗi kẻ đầu sỏ Sử Thi Vũ.
Mà theo lời khai vừa nãy của Chấp sự Liễu, Sử Thi Vũ này không chỉ phục kích Tô Uyên mỗi lần này.
Trước đây Sử Thi Vũ cũng nhiều lần hợp tác cùng chấp sự Liễu phạm pháp, nhiều đệ tử trong Cực Hàn Cung đã bị ông ta bắt nạt và ngược đãi.
Có một vài đệ tử ở đây cũng có mối quan hệ với trưởng lão và chấp sự, chẳng qua trước đây bọn họ cũng không biết, những đệ tử đó cũng đều nhịn xuống, không có làm ầm lên.
Vào lúc này, sau khi biết được chuyện này bọn họ rất tức giận.
Vì vậy lúc Tân Trạm giết chết Sử Thi Vũ, ngược lại còn khiến bọn họ có cảm giác được trả thù.
Nhưng đã nói, những lời trưởng lão Sử nói hoàn toàn căn cứ theo tông quy, bọn họ cũng không dám nói gì.
Sau khi mở miệng được một lúc, trưởng lão Sử liền nhìn chăm chằm Cực Hàn Cung chủ, bà ta muốn nghe được từ chính miệng bà ấy, câu trả lời mà bà ta mong muốn.
Sau một lúc im lặng, Cực Hàn Cung chủ ho nhẹ một tiếng, rồi đột nhiên nói.
Trưởng lão Sử cũng nín thở, tất cả mọi người đều nhìn về phía bà ấy.
“Tân Trạm tự tiện xông vào nội môn, quả thật là có lỗi.
Nhưng lỗi là Sử Thi Vũ đã thông đồng với chấp sự Liễu, nên cậu ta mới vội vàng, không có thời gian để chờ đợi, nhưng cũng không trái với tông quy”
“Ý cung chủ là gì?” Trưởng lão Sử nghe Cực Hàn Cung chủ bào chữa cho Tân Trạm, cảm thấy rất sửng sốt.
“Chuyện này, Tân Trạm trước đó đã truyền âm cho tôi, là tôi đã đồng ý” Cực Hàn Cung chủ lạnh lùng nói.
“Nhưng tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nếu nói việc này có lỗi, lỗi ở tôi.
Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tự trừng phạt bản thân bằng trăm năm cung phụng, hơn nữa lấy ra tài nguyên cần thiết cho tông môn trong một trăm năm, như một hình phạt”
Tân Trạm nghe vậy cũng sửng sốt, bởi vì anh vốn dĩ đã chuẩn bị tốt để đón nhận sự trừng phạt.
Cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, anh ở trước mắt mọi người làm ra chuyện này, bản thân anh là một người đàn ông, lại xâm nhập vào Cực Hàn Cung, hơn nữa nơi này là môn phái lớn toàn là nữ tu, chiếm cứ ở vực sâu ngàn năm Bắc Vực của tông môn lớn, quả thật là một điều đáng xấu hổ.
Nhưng không ngờ Cực Hàn Cung chủ lại nhận hết lỗi về mình.
“Cái gì?” Trưởng lão Sử rất tức giận.
“Cung chủ nói Tân Trạm trước đó đã truyền âm cho cung chủ và cung chủ đã đồng ý cho cậu ta làm như vậy”
Vốn dĩ việc Tân Trạm đã tự tiện xông vào Cực Hàn Cung, phá hủy trận pháp, làm chấn thương tu sĩ là tội ác tày trời.
Nhưng Cực Hàn Cung chủ đã nói như vậy, lại thành Tân Trạm được cho phép đến đây, biến mọi chuyện thành sơ suất.
“Xin hỏi cung chủ có chứng cớ gì chứng minh Tân Trạm đã truyền âm cho cung chủ” Trưởng lão Sử nói.
“Làm sao có bằng chứng cho việc truyền âm, hay là trưởng lão Sử không tin tôi” Cực Hàn Cung chủ lạnh lùng nói.
“Môn chủ đây là dung túng cho Tân Trạm, thay cậu ta chịu tội sao?”
Trưởng lão Sử tức giận đến mức nổi cả gân xanh, lửa giận không thể kìm nén được nữa.
Trong hoàn cảnh đó, Cực Hàn Cung chủ còn không biết khoảng cách từ đó đến Cực Hàn Cung là rất xa, Tân Trạm lại nóng lòng muốn giải cứu Tô Uyên, sao có thể truyền âm cho bà ấy..