Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2752





“Nhóc con này rốt cuộc là người thế nào, tại sao lại chạy tới đây hành hạ chấp sự trong Cực Hàn Cung của ta”
Ba vị trưởng lão vô cùng tức giận cũng hơi b: Trước nguy cơ bị vây giết của Cực Hàn Cung, bắt một chấp sự để tra tấn, có ý đồ gì đây.

“Thu Nguyệt, chuyện là thế nào?” Bà lão tóc trắng nhìn sang Thu Nguyệt đang ngớ người, thẳng tay túm lấy cô.

“Mấy vị trưởng lão, Tô thánh nữ có vẻ như đã xảy ra chuyện rồi, vị này là Tân Trạm đạo lữ của cô ấy, chuyện này có liên quan đến chuyện của chấp sự Liễu” Thu Nguyệt lắp bắp nói, chuyện này đã làm cô ấy bối rối.

“Bậy bạ, không nói đến chuyện chấp sự Liễu là một người trung thành, cứ cho là bà ấy phản lật thì cũng không đến lượt người ngoài chấp hành gia pháp”
Bà lão vẫn chưa nguôi giận, rút ra một thanh trường kiếm băng hàn chuẩn bị tiêu diệt đám Phệ Thiên Trùng này.

Nhưng ngay lúc này, Phệ Thiên Trùng khắp nơi đột nhiên biến mất, cứ như nước thủy triều rút vậy, tất cả đều trở về trong cơ thể của Tân Trạm.

Rất nhanh Tân Trạm đã biết được những gì bản thân muốn biết, anh lập tức vứt bỏ chấp sự Liễu đang sống dở chết dở sang một bên.


Sau đó bay lên lướt qua cửa.

“Bị thương rồi liền muốn chạy, tên khốn này đã làm gì với cung Cự Hàn Băng của chúng ta rồi!”
Bà lão hô lên, cả ba người liền đuổi theo Tân Trạm.

Mà Tân Trạm ở trong trận pháp di chuyển sang trái rồi lại sang phải, trong nháy mắt đã ra khỏi trận pháp, sử dụng thiên hỏa bộ bỏ xa ba người kia.

“Sử Thi Vũ và Cấp Hỏa Môn, Doãn trưởng lão vô dụng đang ở nơi cách phía tay Cấp Hàn cung hơn một nghìn km”
Bay ra khỏi Cực Hàn Cung, Tân Trạm lạnh lùng nói ra những thông tin moi được trong miệng của chấp sự Liễu.

Trong ảo cảnh không có khái niệm thời gian, chỉ trong chớp mắt vị chấp sự Liễu này đã bị mình hành hạ không dưới mấy ngàn lần.

Ngay cả có là một miếng sắt cũng đã bị mình nung chảy rồi, chứ đừng nói tới vị chấp sự Liễu có xương cốt không chắc này.

“Sử Thi Vũ chết tiệt này thế mà lại dám đánh lén Tô Uyên, còn có cả Cấp Hỏa Môn nữa, không người của hai bên đều bị liên lụy, những kẻ này chắc chắn phải chết!”

Lòng Tân Trạm lạnh ngắt, Tô Uyên chính là chiếc vảy ngược trong lòng anh, bọn họ dám ra tay với Tô Uyên, thì anh tuyệt đối không nói nửa lời cho dù là lão thiên vương thì cũng sẽ giết.

Trong thời gian ngắn, Tân Trạm đã bay lên trên băng nguyên phía trên kia.

Nhưng khi lướt qua đó lại không thấy có gì kỳ lại, thậm chí còn không có núi băng mà Tô Uyên đang ở.

Tân Trạm không khỏi kinh ngạc, đối phương đánh lên ở nơi hoang dã này thì chắc chăn sẽ bầy bố các loại trận pháp để ngăn không cho đối phương và người qua đường phát hiện.

Tân Trạm mở mắt thần và thiên minh nhãn ra cùng một lúc, anh đột nhiên phát hiện ở chỗ nào đó dưới đỉnh núi có linh khí dao động dị thường.

“Tân vương thể”
Tân Trạm thậm chí còn không thèm nhìn vết tích trên trận pháp kia để mở khóa mà lập tức dùng luôn pháp thuật thượng cổ của nhà họ Tần.

Thân hình to lớn của Tân vương đột nhiên xuất hiện ở khoảng không phía sau lưng anh.

Cơ thể giống như thiên thạch rơi xuống, hư ảnh của Tân vương kia tựa như núi mặc cho Tân Trạm chỉ huy.

Bùm bùm bùm!.