Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2516






Ánh mắt của Chu Tùng Sinh lóe lên sự tham lam, đột nhiên cười nói: “Gia chủ Diệp, làm sớm vẫn tốt hơn làm muộn, vẫn nên giải quyết bọn họ đi mới được”
“Yên tâm, ba người đỉnh phong Hợp Thể cảnh chúng ta, chẳng cần thời gian một nén hương, là có thể giết sạch đám người phản nghịch này rồi” Diệp Trảm Long một mặt cười nhạo.

Đỉnh phong Hợp Thể cảnh, và Hợp Thể cảnh cao cấp là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa đối phương, còn có không ít Hợp Thể cảnh cao cấp.

“Ông hai, không nói chuyện thêm mấy câu nữa sao? Chúng †a sắp quyết đấu sống còn rồi, nếu như ông chết, thì sẽ không còn cơ hội để nói chuyện nữa đâu” Diệp Long Xuyên nói.

“Diệp Long Xuyên, tên như ông quá xảo quyệt, tôi sẽ không cho ông cơ hội để cố ý kéo dài thời gian đâu, anh cả, trưởng lão Chu, theo tôi cùng lên đi”
Diệp Trảm Long cười lạnh một tiếng, ba người đột nhiên xông lên.

Ba người đỉnh phong Hợp Thể cảnh, linh khí đột nhiên bùng nổ ra, giống như sóng biển cuồn cuộn, xông thẳng lên trời.

Lúc này trên bầu trời, vốn dĩ là bầu trời xanh thẳm đột nhiên có mây đen giăng kín, gió lốc tung bay, trời đất tràn đây hơi thở chết chóc.

Người nhà họ Diệp ở một bên cũng xông lên.


Diệp Long Xuyên và mấy trưởng lão cùng nhau nhào về phía đám người Diệp Trảm Long.

Linh khí tràn ngập khắp đất trời, khiến cho bầu không gian chấn động.

Mà lúc này, ở đằng sau đám người, mấy bóng dáng đang nhanh chóng chạy trốn, lập tức hiện ra rõ ràng.

Con ngươi Diệp Trảm Long co rút lại, đúng thật, đám người này đang kéo dài thời gian, dùng pháp thuật che giấu để người khác đi ra đằng sau nhà.

“Diệp Anh Sương, các con mau ra đằng sau nhà, mấy người này để các bác chặn lại”
Diệp Long Xuyên thấy đã bị bại lộ, cũng hét to một tiếng.

Mấy người Diệp Anh Sương đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng rời đi.

“Muốn đi cứu người à? Nằm mơi”
Diệp Trảm Long quát to một tiếng, chưởng của ông ta không ngừng đánh ra, nhưng lại bị đám người Diệp Long Xuyên ngăn lại.

“Anh cả, không thể để họ đi cứu ba được”

“Biết rồi”
Đại trưởng lão từ một bên đánh tới, lại bị tứ trưởng lão và rất nhiều con rối cản đường.

Mà hai tu sĩ ở đằng sau cũng không lên, cùng nhau gia nhập trận chiến.

Nhất thời, cả một mảnh bầu trời ánh sáng linh khí lóe lên, tiếng rầm rầm chấn động vang lên không dứt.

Máu tanh bắn khắp nơi, trong tiếng kêu thảm thiết, từng tu sĩ ngã xuống.

Tân Trạm thấy có không ít người đã xông ra vòng bao vây, đuổi theo đám người Diệp Anh Sương, Thiên Hỏa Bộ nhanh chóng bùng phát.

Cơ thể bay vọt ra, cả một đường kiếm Thanh Đồng nhiễm đầy máu tươi.

“Đạo hữu, người nhà họ Diệp đánh với người nhà họ Diệp, chúng ta đánh với nhau.”
Mà ở đẳng sau người Tân Trạm, Chu Tùng Sinh lại cười híp mắt đuổi theo một đường.

Hai người bay lên một trước một sau, Tân Trạm không ngừng chuyển hướng.

“Xem ra bản tôn cũng thật may mắn, không những có thể giúp gia chủ nhà họ Diệp làm xong việc, còn có thể lấy được một loại chí hỏa”
“Suy nghĩ của tôi lại ngược lại với ông, chí hỏa của ông, tôi cũng rất động lòng” Tân Trạm cũng lạnh nhạt nói.

“Anh chỉ là đồ vô dụng Hợp Thể cảnh tam phẩm, cũng có tư cách nói lời này sao?” Chu Tùng Sinh một mặt cười nhạo nói..