Không có túi trữ vật, rất nhiều linh khí cầm tay của bọn họ đều không có cách nào sử dụng được.
Nhưng trong tình hình này, có thể khôi phục được tu vi đã là tốt lắm rồi, mọi người cũng chấp nhận sự thật, sẽ không yêu cầu quá nhiều.
Tân Trạm lại phất tay một cái, trực tiếp mở túi trữ vật của mình ra.
Tiếp theo xác định sẽ là một trận chiến ác liệt, nếu như để mọi người dùng những bảo khí kém cỏi để chiến đấu, thì anh cũng không nhãn tâm.
“Các loại bảo khí này, thì tôi thực sự không thiếu, mọi người lựa chọn theo sự quen thuộc của mình đi”
Sau đó Tân Trạm mở ra không gian túi trữ vật, trông trung lập tức dao động, các loại bảo khí bay ra, vô cùng nhiều.
Mỗi thứ đều phát ra ánh sáng lóa mắt ở bên trên, linh khí đồi dào, trong đó vừa có nhưng vật bình thường, vừa có những bảo vật đặc biệt.
Rất nhiều người nhà họ Diệp mắt đều sáng lên.
Đạo hữu Tân này đúng thật là một kho báu mà, thứ đồ gì cũng có!
“Mẹ nó, linh đao này giống kiểu mà trước đây tôi sử dụng.”
“Hàn băng chỉ thuật mà tôi tu luyện, cần có pháp bảo được †ạo nên từ băng phách, thế mà cũng có”
“Có linh cung tên, còn cao cấp hơn cả cái tôi dùng trước đây, thế này thì thật là tốt quá”
Mọi người ào ào đi lên, lựa chọn vật mình cần.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng chấn động, anh Tân này có rất nhiều bảo vật, đúng là một kho tàng hàng trăm bảo vật mà.
Hơn nữa Tân Trạm lấy ra không chỉ là pháp khí để tấn công, còn có loại phòng ngự, ngoài những vật được đại lục luyện ra vào lúc bây giờ, còn có những cổ khí cấp bậc bình thường.
Trước đó Quỷ Hải giết sạch oán linh, sau đó lại giết nhiều ma tu ở chiến trường Tiên Ma như vậy, rất nhiêu bảo vật Tân Trạm đều vứt ở một bên, đúng là tích thành núi, bây giờ ngược lại lại có chỗ dùng.
Số lượng bảo vậy cũng có đủ, những người nhà họ Diệp này mỗi người đều cầm ít nhất ba bảo khí.
Nhưng bọn họ cũng biết rằng, những thứ này thuộc về Tân Trạm, cho nên tuy rằng sử dụng, lại không để nhận chủ, đợi đánh xong trận này, chắc chắn phải trả cho Tân Trạm.
Cho dù Tân Trạm cũng chẳng quá để ý tới điều này.
“Đạo hữu Tân, lấy nhiều bảo khí của cậu như vậy, lát nữa lúc chiến đấu chắc chắn sẽ bị tổn hại, nhưng đợi chuyện này kết thúc, nếu như nhà họ Diệp vẫn còn, tất cả những tổn thất của cậu, chúng tôi bằng lòng trả lại gấp mười”
Lúc này Diệp Long Xuyên nghiêm túc cất tiếng cảm ơn.
Diệp Phi Long và Diệp Khắc Long cũng gật đầu theo.
Sự giúp đỡ của Tân Trạm đối với bọn họ cũng đã quá to lớn rồi, cứu người, giải độc, bây giờ còn lấy ra nhiều linh khí như vậy, người mình thường tuy rằng có, e rằng cũng chẳng nỡ lấy ra, mà Tân Trạm lại không hề có chút do dự nào.
“Còn những đan dược này, mọi người cũng cầm một ít đi”
Tân Trạm cười cười, lại phất tay lần nữa.
Lần này lại là những bình bổ sung linh khí, đan dược dùng để trị liệu vết thương.
Lúc này ở trong đại điện, tất cả mọi người đều tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Tu vi khôi phục rồi, pháp khí và đan dược của đã có đủ, lần này nói thế này thì cũng phải đánh một trận cho ra nhế!”
“Mẹ nó chứ, trước đây bị cái đồ chó Diệp Trảm Long kia đột nhiên tập kích, trực tiếp phong bế tu vi của chúng ta, nếu không thì cho dù tôi có chết, cũng phải bắt cái đồ khốn nạn kia lại”.
||||| Truyện đề cử: Viên Kim Cương Của Từ Tổng |||||
“Chiến đấu tới cùng, vì nhà họ Diệp!”.