Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2346






Nhậm Hành Thiên ngã xuống đất, thân thể run lên, trong lòng thầm kêu khổ, nói liên tục như bản súng liên thanh.

“Tôi không nói là muốn giết ông, cũng không tới để hỏi ông về chuyện này”
Tân Trạm lắc đầu, nâng ông ta lên rồi nói: “Tôi muốn biết chiến trường Sát Lục này đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều dấu vết chiến đấu và có nhiều xác chết của tu sĩ với thú dữ như vậy”
Cho dù có một số lượng lớn tán tu tiến vào chiến trường Sát Lục này thì mọi người đều tìm kiếm cơ duyên để giành được báu vật.

Nếu có đánh nhau thì bình thường sẽ diễn ra ở những bảo.

địa có chứa báu vật, nhưng Tân Trạm bay suốt cả một quãng đường dài, chỗ nào cũng có dấu vết của trận chiến, hiển nhiên là bọn họ đã đánh nhau ở khắp nơi.

“Tân đạo hữu, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra sao?”
Nhậm Hành Thiên sửng sốt, nhìn Tân Trạm với vẻ không thể tin nổi.

Mấy ngày nay, chiến trường Lục Sát giống như lò nung, vậy mà Tân Trạm lại không biết.

“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn bế quan tu luyện.



Tân Trạm cau mày, phóng tu vi của mình ra một chút.

“Đạo hữu, bây giờ cậu đã là hợp thể cảnh tam phẩm rồi”
Nhậm Hành Thiên ngạc nhiên, lần trước nhìn thấy Tân Trạm, anh mới là cảnh thần phó phân điên phong, mới có mấy ngày trôi qua.

Tiểu sát tinh này đúng là một thiên tài, với tốc độ tu luyện của anh thì người bình thường không thể so sánh được.

Nhưng ông ta hiểu ra rất nhanh.

“Xem ra mấy ngày nay Tần đạo hữu vẫn luôn tu luyện, nhưng mà cậu rất may mắn, cho dù Khương Thời Miễn không phát hiện ra cậu, nhưng chỉ cần dựa vào món báu vật kia của Khương Thời Miễn thì chỉ cần đến gần năm kilomet, anh ta cũng sẽ phát hiện ra cậu.


“Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì, báu vật của Khương Thời Miễn là cái gì? Kể lại đầu đuôi xong tôi sẽ thả ông đi” Tân Trạm càng nghe càng không hiểu gì, vừa nhíu mày vừa nói.

“Chuyện là không biết Khương Thời Miễn lấy ở đâu ra một quyển sách cổ kỳ lạ, quyển sách cổ màu đen này có bí ẩn gì đó, càng giết nhiều sinh linh thì tu vi của người đó càng cao.


Mấy ngày nay Khương Thời Miễn vẫn luôn chém giết các tu sĩ khác, có rất nhiều cường giả yêu thích món báu vật này nên sẽ đi tìm anh ta”
“Thế nhưng Khương Thời Miễn quá mạnh mẽ, cộng thêm quyển sách cổ này, tất cả những người đến tìm anh ta để gây chuyện đều đã chết hết.

Vừa nấy tôi thấy Khương Thời Miễn lại giết người bừa bãi ở chỗ mà tôi ẩn náu, cho nên tôi lợi dụng lúc anh ta không để ý mà chạy tới nơi này”“
“Tân đạo hữu, không thể trêu chọc tên Khương Thời Miễn kia, anh ta giống như sát thần.

Tôi khuyên cậu mau chạy đi, chiến trường tiên ma rất lớn, tìm một nơi hẻo lánh mà trốn đi giống như tôi, đợi đến khi chiến trường đóng lại thì chúng ta sẽ an toàn”
Vẻ mặt của Nhậm Hành Thiên vô cùng kích động, nói ra hết những gì mình biết, vừa nói vừa lắc đầu.

“Chạy trốn? Tôi còn muốn đi qua đó xem một chút”
Tân Trạm nhướng mày rồi nói: “Thật đúng lúc, ông hãy dẫn tôi đi tới chỗ của Khương Thời Miễn”
“Tân đạo hữu, thật sự không thể đi được!”
Nghe vậy, Nhậm Hành Thiên tái mặt vì sợ hãi, suýt chút nữa thì ngất đi.

Không ngờ bản thân ông ta nói nhiều như vậy mà chẳng có tác dụng gì.

Bây giờ Khương Thời Miễn là một tồn tại vô địch, hơn nữa cứ gặp người liền giết, vậy thì đi gặp anh ta làm gì chứ?
Khó khăn lắm ông ta mới thoát khỏi cái chết, Tân Trạm lại muốn đẩy ông ta vào trong hố lửa một lần nữa.

.