*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Lâm Tri Lạc | Edit: Kidoisme
[Đinh Thế: Nhậm thiếu, tao vừa mới tham gia một bữa tiệc, mày đoán xem tao nghe được gì?]
[Đinh Thế: Có người nói mấy ngày nữa mày đi xem mắt, ha ha ha, cười chết tao!]
[Đinh Thế: Còn có đứa nhà làm xây dựng muốn chiếm slot tìm tao nhờ giúp, bảo muốn giới thiệu em họ cho mày, chậc chậc chậc, yên tâm tao mắng nó té tát, chó mèo chả biết từ đâu tới mà cũng dám đòi trèo cao.]
[Đinh Thế: Người khác không biết mày, tao có thể không biết sao? Nếu không phải mày ứng phó thái hậu mới đi xem mắt thì tao livestream ăn cứt!]
Nhậm Tinh Lưu vừa ngồi xuống đã lấy điện thoại ra nhìn, hóa ra là thằng bạn lớn lên từ bé. Cậu mím môi, dùng một tay trả lời lại.
[Nhậm Tinh Lưu: Tao đang đi xem mắt, lát nói.]
[Nhậm Tinh Lưu: Có người tìm mày giúp thì từ từ hãy chửi, mối nào ngon nhân phẩm tốt giới thiệu cho tao cũng được.]
Sau khi tin nhắn được gửi, Đinh Thế im hẳn. Một lúc lâu sau cậu ta nhắn lại.
[Đinh Thế:???]
[Đinh Thế: Lịt pẹ mày là ai? Sao lại muốn tao ăn cứt?]
Nhậm Tinh Lưu: "..."
Bên kia có vẻ khá hoài nghi thân phận của cậu, lập tức gọi điện thoại qua.
Chờ tới khi nghe được chính xác giọng nói của Nhậm Tinh Lưu, thế giới quan của Đinh Thế điên đảo bắt đầu có dấu hiệu nói năng lộn xộn.
"Nhậm thiếu, tao không ngờ là mẹ mày ác vãi... nhân lúc Bùi Hiển Chi chưa nói năng gì, tao thấy mày nên kiên quyết lên, mẹ mày thương mày..."
Nhậm Tinh Lưu nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường nhà hàng, sắp tới thời gian hẹn xem mắt với người ta, sợ Đinh Thế cứ tiếp tục nói sẽ muộn nên không khách khí ngắt lời: "Không liên quan tới chuyện nhà họ Bùi, tao chỉ muốn sống một cuộc đời yên ả mà thôi."
"...Gì?" Đinh Thế nghẹn ngào: "A Tinh, có phải mày muốn nhìn tao livestream ăn cứt không, mày nói thẳng đi?"
Nhậm Tinh Lưu: "..."
Tao không có!
Nhưng nếu mày muốn ăn tao không cản đâu, ăn đi.
Chuyện này không thể giải thích kỹ, Nhậm Tinh Lưu lười biếng nói: "Tao cúp đây."
"Đừng mà ~" Đinh Thế thực sự khó hiểu hỏi: "Không phải tao trù mày nhưng Tinh Bảo này, dù mày thực sự muốn kết hôn thì cũng đâu cần đi xem mắt, điều kiện nhà mày tốt thế..."
Cậu ta nói được một nửa đầu dây bên kia đã phát ra tiếng thở dài, Nhậm Tinh Lưu thấm thía đáp: "Mày không hiểu, thanh danh người đàn ông đáng giá ngàn vàng, tao phải giữ ý cho họ."
Đinh Thế:???
Đinh Thế đang định nói tiếp, Nhậm Tinh Lưu đã cúp máy.
"Chậc." Cậu cúi đầu, thổn thức nhìn điện thoại.
Thú thực Nhậm Tinh Lưu biết mọi chuyện bắt nguồn từ cậu mà ra, tai tiếng Nhậm đại thiếu gia quá xấu, không ai là không biết.
Với quyền thế nhà họ Nhậm tìm cho cậu một đối tượng xứng đôi vừa lứa không có gì khó khăn nhưng nào có gia tộc chịu thừa nhận con cháu mình là gay rồi gả sang nhà người khác.
Vậy nên Nhậm Chu không hề miễn cưỡng, bà chỉ cần một thằng con rể có xuất thân sạch sẽ, tính tình dễ chịu là được.
Vấn đề ở đây là có người tốt nào chịu hạ mình gả cho Nhậm Tinh Lưu?
Trừ phi dùng lợi ích gia tộc để đánh đổi.
Ở Thịnh triều Nhậm Tinh Lưu từng đối phó với rất nhiều đám quan văn quan võ, lợi ích là lợi ích, chẳng nhẽ không có chút tình cảm nào?
Còn có người trực tiếp yêu cầu kết hôn với cậu, sau khi kết hôn ai về nhà người nấy, ai chơi đồ người nấy thậm chí còn hứa hẹn giới thiệu tình nhân của mình cho Nhậm Tinh Lưu chơi ké.
Nhậm Tinh Lưu:?
Thói đời thời nay đen đổi trắng, sắc thay hương!
Dựa vào trí thông minh này, đến Thịnh triều chắc chắn sẽ được sắp cho chức Đại nội tổng quản chuyên môn quản lý chuyện Phi tần của Hoàng đế.
Nhậm Tinh Lưu cảm thấy mình đấu đá nhiều năm với cái đám quan kia còn không mệt bằng chuyện đi xem mắt với đủ loại người.
Cậu hối hận rồi...
- -Nếu thanh danh ngày xưa tốt hơn một chút cũng chả tới nỗi phải rơi xuống kết cục này.
Nhậm Tinh Lưu vừa xem mắt vừa chán nản, tuy với tình hình hiện tại cậu thực sự phải nhanh chóng chọn cho mình một đối tượng ưng ý, nhưng mà kể cả là thế thì Nhậm Tinh Lưu cũng muốn có người bạn đời cùng nhau trải qua cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Nhậm Tinh Lưu: Hiện tại tôi rất hối hận. jpg (*)
Muốn có một cuộc sống tốt nhưng thanh danh lại quá tệ, Nhậm Chu cho rằng cậu cố tình giả vờ nên đặc biệt sắp xếp cho Nhậm Tinh Lưu 'đồng loại', nếu xem mắt mà không được nữa, Nhậm Chu tỏ vẻ bà sẽ chỉ định thẳng người kết hôn.
Lại nói đến đối tượng bà Nhậm ưng ý Nhậm Tinh Lưu càng giận hơn, không phải là vì không tin mẹ mình đưa mà vì sơ yếu lý lịch của người đàn ông Bạch Quyện Thu này quá...đáng thương.
Từ bé đến lớn anh là con ngoan trò giỏi chưa từng vi phạm nội quy, chưa từng bị kiểm điểm hay làm sai bất kỳ điều gì về mặt đạo đức. Không chỉ vậy, Bạch Quyện Thu còn là một đứa trẻ đáng thương, cha mẹ mất sớm sống nhờ nhà người bác ruột từ bé.
Nhậm Tinh Lưu giận ở chỗ mục đích của Bạch Quyện Thu quá rõ ràng, người nhà họ Bạch cậu biết, Bạch Diệu học chung trường đại học với Nhậm Tinh Lưu hay nịnh hót mấy đại thiếu gia quyền quý, Nhậm Tinh Lưu ngứa mắt gã lâu rồi nhưng chưa có dịp đối đầu.
Nhà họ Bạch đẩy họ hàng ra xem mắt có phải là đang coi thường cậu đúng không?!
Rõ ràng Bạch Quyện Thu thỉ là tấm chắn lấy lòng nhà họ Nhậm, hoàn cảnh đáng thương lại còn hiền lành văn nhã dâng lên cho Nhậm Tinh Lưu thanh danh hư thối chẳng khác nào muốn để cậu trừng phạt, hủy hoại anh!
Nhậm Tinh Lưu cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ vì tiền tài, đầu óc hỏng hết rồi!
Nói gì thì nói Nhậm tướng quân chinh chiến mười mấy năm không thể để đám con cháu mình tự tìm đường chết.
Bạch Quyện Thu, cậu nhận!
Trong lúc Nhậm Tinh Lưu mải mê đau đớn, một người đàn ông bước tới bàn cậu, giọng nói trầm ấm từ đỉnh đầu truyền tới: "Chào cậu, xin hỏi cậu có phải là Nhậm Tinh Lưu không?"
Nghe mà quắn cả lòng mề.
Nhậm Tinh Lưu ngẩng đầu nhìn lên, bốn mắt đụng nhau, đột nhiên cậu cảm thấy tim mình chậm một nhịp.
Dáng người cao lớn, gương mặt dịu dàng so với ảnh chụp đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Thảo nào được chọn làm cầu nối mai mối cho mình.
Lúc cậu âm thầm đánh giá Bạch Quyện Thu, anh cũng đang hơi ngỡ ngàng.
Bạch Quyện Thu chưa từng gặp Nhậm Tinh Lưu, hôm nay chẳng qua đến chỉ để cho có, thậm chí đến ảnh của cậu anh còn lười lưu, quả thực không biết cậu thiếu gia ăn chơi nhất Lăng Thành lại có gương mặt xuất sắc đến thế.
Đương nhiên Bạch Quyện Thu chả phải là người yêu cái đẹp, mặc dù vậy anh không thể không thừa nhận sắc đẹp ảnh hưởng rất lớn tới ấn tượng ban đầu.
Ví dụ như hiện tại hóa ra Nhậm Tinh Lưu không đáng ghét như trong lời đồn của đám công tử, chí ít mặt cậu rất anh tuấn.
"Là tôi, mời anh ngồi." Nhậm Tinh Lưu gật đầu chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
Bạch Quyện Thu vừa ngồi xuống đã nói: "Xấu hổ quá, hôm nay trên đường tôi bị kẹt xe nên đến muộn..."
"Không sao." Nhậm Tinh Lưu xua tay, rót một ly nước trắng đặt sang chỗ anh: "Bên ngoài nóng, anh uống tạm cho đỡ khát."
Bạch Quyện Thu hơi bất đắc dĩ, anh từng nghe qua không ít người nói Nhậm Tinh Lưu kiêu căng ngạo mạn nên mới cố tình đến trễ chờ ông trời con ra oai phủ đầu.
Ai dè cậu cũng có giáo dục ra phết.
Anh gật đầu nói cảm ơn, cầm cốc nước lên uống một ngụm liền thấy Nhậm Tinh Lưu vẫn đang đánh giá mình, trong ánh mắt hiện lên hứng thú.
Bắt đầu xem anh như món hàng rồi sao?
Đột nhiên Bạch Quyện Thu không vui lắm, chút hảo cảm vừa nãy bay sạch.
Họ Nhậm quả thật như lời đồn coi mình thành hoàng đế, không chiếm được 'hoàng hậu' nên mới mở buổi 'tuyển phi'.
Trong lòng anh rét run nhưng trên mặt vẫn bình tình như thường, thậm chí còn nở một nụ cười công nghiệp, tùy ý hỏi: "Cậu Nhậm đang nhìn gì thế?"
Quả thực Nhậm Tinh Lưu đang đánh giá Bạch Quyện Thu, càng nhìn càng tiếc, nhất thời không chú ý nên mới bị anh hỏi. Cậu nhanh chóng ngồi ngay ngắn, ho nhẹ một tiếng, bảo: "Ngài Bạch, tuy lần đầu chúng ta gặp mắt nhưng có mấy câu tôi nhất định phải nói."
Bạch Quyện Thu thấy cậu đột nhiên nghiêm trang như lính, cảm thấy hơi buồn cười: "Mời cậu nói."
Anh cũng không nóng nảy, thong thả uống hết cốc nước để xem ông trời con đánh giá mình thế nào.
Sau đó, Bạch Quyện Thu trơ mắt nhìn Nhậm Tinh Lưu dùng ánh mắt hiên ngang lẫm liệt soi thẳng vào mặt anh: "Tôi biết rõ áp lực xã hội lên người trẻ tuổi mới ra đời tìm việc rất lớn nhưng đã là đàn ông thì phải vươn lên bằng chính sức mình, đi bằng đường ngang lối tắt có thể để lại nhiều hậu quả xấu, đặc biệt trong chuyện hôn nhân, đây là chuyện lớn ảnh hưởng tới cả đời người."
Bạch Quyện Thu:???
Anh chợt nhớ ra mình đang uống nước, nhanh chóng đặt cái ly xuống tránh bị sặc, mơ hồ nhìn Nhậm Tinh Lưu.
Từ từ, cậu ta đang nói cái gì?
Không phải là đang đánh giá bề ngoài của đối tượng xem mắt rồi đưa điều kiện sao? Từ lúc nào rẽ hướng sang tiết giáo dục công dân rồi!
Hơn nữa sao nghe còn thấm thía thế kia?
Người muốn xem mắt là Nhậm Tinh Lưu đúng không?
Anh được đưa tới đây để cậu ta tuyển phi đúng không?
Bạch Quyện Thu tưởng tai mình điếc, thử thăm dò hỏi lại: "Xin lỗi, tôi không hiểu lắm..."
Nhậm Tinh Lưu sợ động phải lòng tự trọng nên đã uyển chuyển đổi cách nói khác, ai ngờ đâu người ta không hiểu, đau đớn giải thích: "Đồng chí Tiểu Bạch, trước khi tới xem mắt anh không biết tôi là loại người gì? Chẳng nhẽ anh không tính tới chuyện nếu tôi giống như trong lời đồn, muốn kết hôn thì phải làm sao bây giờ?"
Bạch Quyện Thu: "..."
Thôi được rồi.
Nhậm Tinh Lưu...hình như tự hiểu mình quá ha?
Cậu tiếp tục nói: "Mấy người họ hàng của anh không tìm hiểu trước à? Kể cả sau này kết hôn rồi cũng chả sống với nhau, nhưng mà tôi thấy anh là người tốt nên suy xét kỹ cho tương lai của mình..."
Bạch Quyện Thu: "..."
Nói thật trước khi đến đây anh đã vạch ra sẵn vài kế hoạch để đối phó với Nhậm Tinh Lưu, chỉ là không ngờ cậu lại là loại người này.
Mạch não của Bạch Quyện Thu rối loạn, từ từ nứt ra khe hở nhỏ nhất thời không nhịn được ho nhẹ, nói: "Tôi bị người nhà bắt."
Nhậm Tinh Lưu: "...!"
Tí thì cậu nhổ luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài, tức giận gào lên: "Sao tôi lại quên còn chuyện này cơ chứ!"
Lúc còn ở Thịnh triều có rất nhiều quan viên vì để lấy lòng cậu nên đã dâng hàng tá mỹ nhân.
Loài người tiến hóa cũng khiến cho thủ đoạn này tinh vi hơn hẳn.
Mấy ngày gần đây cậu bị đám 'đại nổi tổng quản' hun váng cả đầu, nhất thời quên mất xuất thân của Bạch Quyện Thu không giống bọn họ, thay vì nói anh đến tranh ngôi vị 'hoàng hậu' thì nên nói anh là quân cờ được gia tộc cài cắm làm người chết thay.
Nhậm Tinh Lưu biết sai thì sửa, xấu hổ nói: "Tôi xin lỗi, tôi không biết."
"Không sao." Bạch Quyện Thu không nhịn được khẽ cười, chế nhạo bảo: "Cậu cũng có ý tốt."
"..."
"Nhà họ Bạch đúng là không biết xấu hổ!" Nhậm Tinh Lưu đã có suy đoán, vội vàng yêu cầu: "Anh nói cho tôi biết mọi chuyện thế nào nhanh lên!"
Bạch Quyện Thu vốn tưởng cậu cùng một loại với Bạch Diệu, đã sẵn sàng ứng phó cả hai, ai ngờ đâu cuối cùng lại thành kết cục này.
Ban đầu anh cảm thấy hơi chần chờ, chỉ là gương mặt Nhậm Tinh Lưu toát lên vẻ người tốt quá chói lóa, Bạch Quyện Thu không nhịn được nói với cậu vài câu.
Kết quả Nhậm thiếu gia nghe xong còn phẫn nộ hơn cả anh, càng ngày càng hỏi nhiều.
Đương nhiên anh chỉ thuật lại chính xác mọi chuyện, không thêm không bớt một từ.
Cuối cùng buổi xem mắt lãng mạn biến thành 'đại hội chửi bới nhà họ Bạch' với sự dẫn dắt của MC Nhậm Tinh Lưu và người kể chuyện Bạch Quyện Thu.
Bầu không khí dần trở nên chính nghĩa hẳn.
Cuối cùng hai người hẹn nhau đi ăn cơm, Nhậm Tinh Lưu trả tiền thậm chí trước khi về còn cam đoan với anh rằng: "Yên tâm tôi không làm khó anh, về nhà anh cứ báo lại theo ý mình."
Bạch Quyện Thu bật cười: "Cảm ơn cậu."
Nếu nói ngay từ đầu anh còn nghi ngờ Nhậm Tinh Lưu thì chỉ sau một bữa cơm anh đã có cách nhìn hoàn toàn khác với vị thiếu gia này.
Nhậm Tinh Lưu không hề giống như người ngoài nói là kẻ kiêu căng ít học xấc xược hỗn láo, thậm chí cậu rất chính nghĩa, tốt đẹp hơn nhiều vị thiếu gia Bạch Quyện Thu từng biết.
Đặc biệt là lúc mắng hai bố con Bạch Diệu, ngôn từ sắc bén, khí chất lão luyện không hề gượng gạo.
Bạch Quyện Thu chỉ định đối phó cho xong, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Nhậm Tinh Lưu dùng ánh mắt trìu mến nhìn mình, nghiễm nhiên xem anh thành cậu bé đáng thương không nơi nương tựa. Anh cảm thấy hơi buồn cười, cố ý nói: "Cậu tha cho tôi nhưng nhà họ Bạch thì chưa chắc, bởi lẽ họ chưa đạt được mục đích lấy lòng cậu."
Anh muốn trêu Nhậm Tinh Lưu một chút, nhận tiện đào cho nhà họ Bạch cái hố.
Kết quả ánh mắt cậu dần trở nên kiên định, phấn chấn nói: "Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nếu phản kháng được thì hãy đứng lên phản kháng!"
Bạch Quyện Thu: "..."
Anh nỗ lực để cái mặt mình trông thật tự nhiên, gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Không phải Nhậm Tinh Lưu không muốn giúp Bạch Quyện Thu mà là bây giờ cậu khó khăn chả kém anh là mấy, mai lại phải đi gặp mấy 'đại nội tổng quản' mẹ Nhậm sắp xếp trải nghiệm đủ chuyện lông gà vỏ tỏi...Nếu cậu dám nhúng chân vào chuyện của người khác chắc chắn mẹ Nhậm sẽ nổi điên mất.
Thực sự so ra không biết cậu hay Bạch Quyện Thu mới là người số khổ.
Nhậm Tinh Lưu đang tiếc thương cho số phận mình, di động kêu lên, có tin nhắn mới.
[Đinh Thế: Tinh Bảo, tao nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy Thái Hậu nhà mày làm sao í, hay tao giới thiệu cho mày mấy chỗ cho thuê người yêu, mày qua thử xem được không?]
[Đinh Thế: Làm hợp đồng rồi hủy lúc nào thì hủy, tiện lợi lắm!]
Nhậm Tinh Lưu:!
Mọe, Đinh Thế không hổ danh là thằng bạn từ thuở cởi chuồng tắm mưa của cậu, kinh nghiệm lừa dối bố mẹ đỉnh của chóp.
Nhậm Tinh Lưu nghĩ một lát, Nhậm Chu lần này cho cậu tự do xử lý, nếu không làm được chắc chắn sẽ quản.
Đương nhiên không thể nào thuê ngoài, mẹ Nhậm thông minh thế so chiêu vài lần là kiểu gì cũng lòi mặt chuột.
Bạch Quyện Thu đang định xin phép về trước thì thấy Nhậm Tinh Lưu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời: "Đồng chí Tiểu Bạch, tôi cảm thấy một mình anh đối phó với nhà họ Bạch quá khó khăn, hay tôi giúp anh nhá."
Bạch Quyện Thu:?
Sao lời cậu nói với thứ cậu làm nó khác nhau thế đồng chí Tiểu Nhậm?
Hết chương 3
- -Kidoisme: Truyện mới ra tới chương 38 thui nha mấy bồ, tui không biết kết cục và tag công thụ để review gỡ mìn đâu ya~ 38 chương tích phân hơn 1,4 tỷ, không phải cao lắm nhưng mà cũng ổn phết.
(*) meme trong truyện là tác giả chém, toi tự edit luôn nha:)))