Chiến Thần Tu La

Chương 515




Bị đồng tiền thúc đẩy, người dân cả con đường lao đến như mãnh thú.

Còn Diêu Hàng cùng thuộc hạ giống như cừu non chờ bị làm thịt, nhìn bầy sói hoang khắp nơi, họ không còn nơi nào để chạy, thậm chí còn không có dũng khí chiến đấu.

Những người này chỉ quen bắt nạt người khác, trước giờ không quen bị người khác ức hiếp.

Mềm nắn rắn buông là châm ngôn của họ.

Lúc này, đối mặt với một đám người đông đảo tấn công ồ ạt như thủy triều, những người đàn ông đó nhao nhao quỳ xuống, dập đầu van xin lòng thương hại.

Nhưng có tác dụng gì?

Giờ phút này, họ chính là tiền, có ai lại không muốn tiền chứ? Đặc biệt là ở một nơi như Nam Thành, nơi dân chúng bon chen hung hãn thì ra tay lại càng tàn nhẫn hơn.

Diêu Hàng tuyệt vọng nhìn xung quanh, hắn ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mọi chuyện sẽ đi tới đến nước này.

Thực tế một lần nữa chứng minh câu: Có tiền mua tiên cũng được.

Giang Nghĩa, người đang ở thế bất lợi tuyệt đối, chỉ cần đập tiền là có thể mở ra một lối thoát, khiến Diêu Hàng nhận ra sức mạnh của đồng tiền có thể đáng sợ đến mức nào.

“Đi, tìm một chỗ xem kịch.”

Giang Nghĩa bảo vệ Tân Uẩn và Tân Tử Dân rút lui, bước vào một quán trà, lặng lẽ nhìn Diêu Hàng và những người khác bị đánh đập.

Nói chỉ bị đập là có hơi khách khí rồi.

Vài tên thuộc hạ bị người ta đè chặt tay chân, banh mồm ra, rồi có người dùng kìm nhổ từng chiếc một, từng hàng một bị cạy lên.

Hiện trường đẫm máu vô cùng.

Đây vẫn là nhân gian à? Hệt như như một lò mổ.

Trái tim của Tân Uẩn cảm thấy rất đau, lần đầu tiên cô thấy sự điên cuồng của con người trông như thế nào.

Những người này vẫn còn là người sao?

Hệt như cầm thú!

Bị lợi ích chi phối, họ hoàn toàn mất nhân tính, trở thành súc sinh chỉ biết có tiền.

Tân Uẩn quay đầu đi, không thể nhìn thêm nữa, vốn luôn ngây thơ và lương thiện như cô, thật sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thậm chí còn sinh ra nghi ngờ với nghề bác sĩ của mình.

Cô nỗ lực khổ cực nghiên cứu y thuật cứu người, nhưng cứu được chỉ là những con súc vật chỉ biết có tiền?

Vậy có cần thiết phải tiếp tục nghiên cứu y học nữa không?

Giang Nghĩa cảm nhận được suy nghĩ của cô, nhẹ giọng nói: “Rất máu me đúng không?”

“Khi ở biên cương phía Tây, gần như mỗi ngày chúng tôi đều sống cuộc sống như vậy, còn xông pha chiến đấu, trực tiếp chiến đấu với kẻ thù, chứ không phải đứng quan sát từ xa như bây giờ.

Tân Uẩn hỏi: “Anh trai em... anh ấy cũng... như thế này sao?”

“Anh ấy là bác sĩ, tuy không phải xông pha chiến đấu nhưng mỗi ngày anh ấy nhìn thấy tận mắt từng trận chiến. Nhưng điều này không cản trở được tấm lòng cứu người của anh ấy. Nó không những không cản trở anh ấy mà còn thúc đẩy anh ấy càng nỗ lực nghiên cứu y học hơn.”

“Tại sao? Cứu những người như vậy có đáng không?”

Cứu người thì dễ nhưng cứu lòng người mới khó. Học cách cứu người trước, sau mới nói đến việc cứu lòng người. Nếu người chết hết thì còn nói cứu lòng người gì nữa? Mong ước lớn nhất của anh trai em trong cuộc đời này là một ngày nào đó trên thế giới này sẽ không còn chiến tranh nữa. Đó cũng là hy vọng của anh.

Nhưng hy vọng thì đẹp đẽ, thực tế lại phũ phàng.

Chiến tranh có thể biến mất, nhưng “trận chiến” giữa con người với nhau sẽ không bao giờ biến mất.

Ở đâu có lợi ích, ở đó có cạnh tranh.

Có cạnh tranh thì sẽ có chiến tranh.

Tân Uẩn nhìn những người đang liều mạng “giết người” và lại rơi vào thất vọng, cô không biết liệu mình có thể như anh trai tràn đầy khát vọng tế thế cứu dân hay không.

Mãi đến thời khắc này cô mới hiểu anh trai mình đã phải chịu áp lực lớn như thế nào.

Tiếng la hét, khóc lóc đau đớn, tiếng đánh đập không ngớt bên tai, Diêu Hàng và thuộc hạ của hắn ta rất nhanh đã bị người ta trừng trị.