Chiến Thần Tu La

Chương 471




Tân Uẩn cũng cạn lời. Chuyện của ba cũng đủ làm cô đau đầu rồi, bây giờ còn gặp phải loại chuyện bị chiếm chỗ trên tàu cao tốc như thế này nữa, vừa nghĩ vừa bực.

Nhân viên trên tàu cũng có chút lo lắng, cố thuyết phục hết lần này đến lần khác, thao thao bất tuyệt suốt 10 phút giữa lối đi.

Năn nỉ đe doạ gì cũng nói cả rồi nhưng Sơn Tiêu vẫn không hề nhúc nhích.

Dù có nói thế nào thì ông đây vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Thật bất lực.

Nhân viên quay người nói với Tân Uẩn: “Quý khách, chúng tôi thật lòng xin lỗi. Để tránh việc quý khách phải đứng suốt quá trình di chuyển, kính mời quý khách xuống khoang ghế hạng hai để nghỉ ngơi.”

Khoang hạng hai?

Tân Uẩn cạn lời. Cô bỏ tiền mua vé hạng nhất mà cuối cùng phải ngồi ghế hạng hai?

“Có nhầm gì không? Bảo tôi đi chỗ khác á?”

Nhân viên giải thích: “Xin quý khách đừng tức giận. Quý khách chỉ cần chịu thiệt thòi một lúc thôi. Đợi đến khi vị khách kia chịu nhường chỗ hoặc đến trạm thì chúng tôi sẽ bố trí chỗ ngồi cho quý khách. Cô thấy thế nào ạ?

Cách xử lý như vậy đúng là: Nực cười!!!!!

Tân Uẩn nổi điên: “Tôi mua ghế hạng nhất cơ mà, tại sao phải ngồi ghế hạng hai? Tại sao tôi phải là người chịu thiệt? Hắn ta vô duyên vô cớ chiếm ghế của tôi, đã không xử lý mà còn giúp hắn? Đây là cách làm việc của mấy người sao?

Nhân viên không nhịn nổi nữa.

Hắn ta sầm mặt nói: “Quý khách, xin đừng nói như thế, tình huống đặc thù sẽ có cách giải quyết đặc thù. Mong quý khách thông cảm.”

Tân Uẩn cảm thấy nực cười.

“Tình huống đặc thù gì cơ?”

“Tôi cần phải thông cảm cho mấy người?”

“Bây giờ, tôi chính là nạn nhân. Mấy người không chỉ không đấu tranh vì lợi ích của nạn nhân mà còn để những phần tử vô pháp nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao, đây là chuyện quái gì vậy?

Nhân viên phục vụ thở dài.

“Tôi cũng hiểu được tâm trạng của quý khách nhưng tình huống bây giờ như thế, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”

Lúc này, Giang Nghĩa-người đã im lặng một lúc lâu tiến lên, lạnh lùng nói: “Không có cảnh sát trên tàu à? Chỉ cần tẩn cho chúng một trận rồi vứt cho đồn cảnh sát khi tới trạm tiếp theo là được thôi mà? Khó giải quyết lắm sao?”

Tên nhân viên hơi bực: “Quý khách, chúng tôi có quy định của riêng mình, không cần ngài đây dạy phải làm thế nào đâu?”

Giang Nghĩa nói tiếp: “Vậy cái cách xử lý theo quy định của mấy người chính là để người mua vé hạng hai chiếm chỗ của người mua vé hạng nhất, rồi bảo người mua vé hạng nhất nhẫn nhịn ngồi ghế hạng hai? Nghe có lý sao?”

“Quý khách, xin hãy cẩn thận lời nói.”

Giang Nghĩa lắc đầu, thực ra lúc đầu, anh chẳng định nhúng tay vào chuyện này đâu, dù gì những loại chuyện thế này chắc chắn cũng sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đến xử lý.

Nhưng ai mà ngờ, nhân viên chuyên nghiệp lại làm việc không chuyên nghiệp tới thế.

Anh nhìn Sơn Tiêu rồi lạnh lùng nói: “Đây là chỗ của tôi, cho cậu ba giây, cút!”

Giang Nghĩa cũng không định nhờ nhân viên giúp đỡ nữa, vì tên nhân viên này làm ăn chẳng ra thể thống gì cả. Muốn giành lại chỗ ngồi thì phải tự lực cánh sinh thôi.

Sơn Tiêu nhíu mày.

Anh ta trừng mắt nhìn Giang Nghĩa: “Nhóc con, mày vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào?”

Trước nay chỉ có chuyện anh ta ức hiếp người khác, làm gì có chuyện người khác có thể bắt nạt anh ta. Chữ “cút” đó đã làm anh ta nổi khùng.

Nếu không phải vì đang trên cao tốc thì anh ta đã sớm đá Giang Nghĩa ra ngoài rồi.

Mấy tên đàn em của Sơn Tiêu lần lượt đứng dậy rồi cởi áo khoác ngoài ra, để lộ những cánh tay cường tráng.

Nhưng tình huống kiểu này cũng chẳng là gì trong mắt Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa nhẹ nhàng nói tiếp: “Hết giờ rồi, cậu không cút thì tôi tiễn cậu cút.”

“Khốn khiếp!”

Sơn Tiêu đập bàn, mấy tên đàn em lập tức xông lên.

Dám mắng đại ca của họ ở nơi công cộng? Haha, đúng là tự tìm chết!