Chiến Thần Tu La

Chương 464




“Muốn tôi đi cầu xin Giang Nghĩa sao?”

“Ha ha, không thể!”

“Điền Kê, đừng trách người đại ca này nhẫn tâm. Cho dù để cậu chết, tôi cũng sẽ không bao giờ đi cầu xin Giang Nghĩa cứu cậu.”

“Tôi nghĩ chắc cậu cũng không muốn Giang Nghĩa cứu cậu đâu đúng không?”

Dương Tuấn Thiên đã trở nên ác độc hơn rồi.

Tình anh em gì chứ?

Nó chẳng là gì cả!

Anh ta thà hy sinh người anh em của mình còn hơn xuống nước đi cầu xin sự giúp đỡ của Giang Nghĩa.

Ở nơi khác, trong sân tập.

Giang Nghĩa vẫn dựa vào ghế, vắt chéo chân ngắm nhìn bầu trời trong xanh.

Anh tính toán thời gian, sắp không kịp rồi.

Anh thở dài một hơi.

“Hầy, Dương Tuấn Thiên ơi Dương Tuấn Thiên, anh thà hy sinh Điền Kê cũng không chịu tới cầu xin tôi giúp đỡ sao.”

“Nên nói anh quá kiêu ngạo? Hay là nói anh quá nhẫn tâm đây?”

Giang Nghĩa đứng dậy đi tới bãi đậu xe.

Lâm Mộng Vân bước tới hỏi: “Giang Nghĩa, vừa rồi hình như tôi thấy bác sĩ Lục Diệp tới tìm anh, có chuyện gì sao?”

Giang Nghĩa cười khổ thở dài một hơi.

“Khám bệnh.”

“Bác sĩ Lục mời anh đi khám bệnh sao?”

“Không thể nói rõ trong chốc lát được, lên xe đi.”

Giang Nghĩa chở Lâm Mộng Vân đến bệnh viện.

Tới bệnh viện, bọn họ đi đến phòng phẫu thuật.

Vừa định đi vào, Dương Tuấn Thiên đã ngăn anh lại: “Anh muốn làm gì? Tôi gọi anh đến sao? Ở đây không chào đón anh, cút khỏi đây mau, anh có nghe tôi nói gì không?”

Giang Nghĩa chưa kịp lên tiếng, Lâm Mộng Vân đã nổi giận: “Dương Tuấn Thiên, anh yên phận một chút cho tôi!”

Dương Tuấn Thiên sững sờ: “Mộng Vân, ý cô là gì?”

“Anh không biết nó có nghĩa là gì sao? Anh thà nhìn Điền Kê chết còn hơn để Giang Nghĩa khám bệnh cho anh ta. Anh cứ luôn mồm nói các người là anh em tốt, vậy mà anh lại làm như vậy sao?”

Dương Tuấn Thiên lắp bắp nói: “Cô… biết rồi sao?”

Giang Nghĩa lắc đầu tiếp tục đi vào trong.

Dương Tuấn Thiên tức giận đè bả vai Giang Nghĩa lại: “Hôm nay dù thế nào tôi cũng sẽ không để anh khám bệnh cho Điền Kê đâu!”

Con người một khi đã điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Sự đố kị và hận thù của Dương Tuấn Thiên dành cho Giang Nghĩa đã ăn sâu vào trong xương máu, anh ta không quan tâm Điền Kê chết hay không, dù sao, anh ta cũng sẽ không để cho Giang Nghĩa khám bệnh.

Nhưng chuyện Giang Nghĩa muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được.

Giang Nghĩa không hề bị lay chuyển, anh tiếp tục đi về phía trước.

“Còn dám đi sao? Anh có tin tôi…”

Dương Tuấn Thiên chưa kịp nói xong, Giang Nghĩa đã nắm cổ Dương Tuấn Thiên, kẹp đầu anh ta vào giữa ghế băng của bệnh viện, khiến anh ta tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

“Anh yên phận một chút đi.”

Giang Nghĩa bước vào phòng phẫu thuật, theo tính toán của anh thì không còn nhiều thời gian nữa, không thể lề mề.

Anh lấy châm bạc ra bắt đầu chữa trị.

Nửa tiếng sau.

Giang Nghĩa bình thản bước ra phòng phẫu thuật.

“Thế nào rồi?” Lâm Mộng Vân lo lắng hỏi.

Giang Nghĩa chỉ nói bốn chữ: “Không sao nữa rồi.”

Làm xong việc rũ áo ra đi, giấu kín thân thế cùng danh tính.

Cũng giống như lần trước, Giang Nghĩa không cần Điền Kê biết sự thật, cho nên chữa bệnh xong liền bỏ đi.

Giang Nghĩa không quan tâm, nhưng Lâm Mộng Vân thì không như vậy.

Cô ta không thể chịu đựng thêm tình trạng này nữa.

Thế là cô ta đi tới trước giường bệnh Điền Kê. Sau khi Điền Kê tỉnh lại, cô ta nói ra sự thật: “Điền Kê, anh tỉnh rồi à?”

Điền Kê sờ đầu: “Hơi chóng mặt, lần này lại là bác sĩ Lục cứu tôi sao?”

Lâm Mộng Vân lắc đầu: “Không, thật ra người cứu anh trước giờ vẫn luôn là Giang Nghĩa!”