Chiến Thần Tu La

Chương 381




Quan Chí Toàn hỏi: “Lão đại, anh tại sao không trực tiếp nói rõ với bọn họ chứ?”

Giang Nghĩa mỉm cười.

“Không phải chuyện gì cũng buộc phải nói rõ.”

“Có lúc, không nói ngược lại có tác dụng hơn là nói.”

“Nói rồi, chính là lạm dụng chức quyền, bức ép bọn họ phải nghe theo; không nói, bọn họ chỉ có thể đoán tôi muốn làm gì, đoán càng nhiều thì bọn họ sẽ làm càng nhiều.”

Đây là trận chiến tâm lý.

Đương nhiên, với thân phận địa vị của Giang Nghĩa, cuộc “chiến dịch” này ngay từ đầu đã biết kết cục rồi.

Chỉ là Giang Nghĩa chọn dùng cách như nào để đạt được kết cục này mà thôi.

Người cuối cùng đi ra là Quan Chí Toàn.

Sau khi ông ta lên xe, không có về công ty, mà trực tiếp trở về nhà tổ ở tiểu khu Đế Hào.

Người trong nhà đều kỳ lạ, sao hôm nay trở về sớm như vậy?

Quan Chí Toàn chỉ đáp lại bốn chữ: “Lập tức chuyển nhà.”

Người trong nhà đều không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lời của gia chủ nói, sao có thể phản kháng? Mọi người nhanh chóng tất bật tay chân thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.

Người có thân phận giống như Quan Chí Toàn, ở khu Giang Nam có mấy ngôi biệt thự.

Nói ra thì, ngôi biệt thự ở tiểu khu Đế Hào thật ra không tính là quá tốt, nhiều nhất ở mức trung bình, chỉ có điều ông ta từ nhỏ lớn lên ở đây, sống lâu có tình cảm, cho nên cứ luôn ở đây.

Vợ, con của ông ta thật ra sớm đã hy vọng chuyển đi.

Bận rộn một hồi, người dưới trướng của Quan Chí Toàn đã chuyển từng xe đồ đi, dựa theo tốc độ như này, không quá ba ngày, cả ngôi biệt thự sẽ còn lại cái vỏ rỗng.

Nhìn ngôi biệt thự trống dần, trong lòng Quan Chí Toàn thầm cầu nguyện: mong lần này, mình không có hiểu sai ý của người tổng phụ trách.

...

Màn đêm lần nữa buông xuống.

Hôm nay, Đinh Thu Huyền không có về quá muộn, mà về nhà từ sớm.

Hôm nay Đinh Trung không có bắt cô tăng ca, còn đặc biệt dặn dò cô cố gắng nghỉ ngơi, chuẩn bị để ngày mai phát huy thật tốt.

Phát huy thật tốt?

Ha ha.

Trong lòng Đinh Thu Huyền chua xót, càng tới gần thời thương lượng thuyết phục thì càng lo lắng, loại cảm giác ngoài trước khi thi đại học từng có ra, đã rất lâu không có cảm nhận lại.

Cô thoáng chốc có cảm giác quay về năm tháng học sinh.

Giang Nghĩa trở về càng sớm, hơn nữa đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn, có cá có thịt, có rượu có rau, còn đích thân xuống bếp làm bún sườn rim mà Đinh Thu Huyền thích ăn nhất.

“Thu Huyền, mau tới ăn cơm thôi, để em ngày mai có thể có màn thể hiện thật tốt mà nạp năng lượng cho em.”

Đinh Thu Huyền cười khổ lắc đầu, ngồi ở trước bàn, cầm đũa lên gắp một miếng thịt cho vào trong miệng, chầm chậm nhai.

“Ừm, rất ngon!”

Giang Nghĩa yên lặng ngồi ở một bên, nhìn Đinh Thu Huyền ăn cơm.

“Anh nhìn em làm gì?”

“Anh thích nhìn em.”

“Hừ, dẻo miệng.”

Tiếp tục ăn, Đinh Thu Huyền lại nghĩ tới chuyện ngày mai phải đi thương lượng thuyết phục, trong lòng rất hoảng.

“Lại đang nghĩ chuyện ngày mai sao?”

“Ừ.”

Giang Nghĩa nắm tay của cô: “Không cần lo lắng, em nhất định sẽ thắng.”

“Ặc, anh không cần nói lời hay để an ủi em đâu.”

“Anh không phải là an ủi em, mà là sự thật như thế, là Bồ Tát nói với anh, em ngày mai nhất định sẽ thành công.”

“Bồ Tát?” Đinh Thu Huyền quay đầu nhìn sang tượng Bồ Tát mà cô thỉnh về nhà đó, không hiểu nên hỏi: “Bồ Tát sao có thể nói cho anh chuyện này?”

Giang Nghĩa nói: “Anh vừa mới ước nguyện trước tượng Bồ Tát, hy vọng có thể phù hộ cho em ngày mai “toàn thắng”, em đoán sẽ như nào?”

“Như nào?”

Giang Nghĩa chỉ vào tay của Bồ Tát: “Bồ Tát cho anh một động tác “ok”, đó không phải là đồng ý với anh rồi hay sao?”

“Ok?”

Đinh Thu Huyền liếc nhìn thế tay của Bồ Tát, sau đó phì cười, đưa tay gõ một cái vào đầu của Giang Nghĩa: “Anh giỏi lắm Giang Nghĩa, cả ngày chỉ biết nói linh tinh, đó là “ok” sao?”