Chiến Thần Tu La

Chương 359: Người tổng phụ trách khu giang nam




Tây Môn Tuấn không phải kẻ ngu, từ khung cảnh như này đương nhiên có thể đoán ra một ít, anh ta nuốt nước bọt, dò hỏi: “Giang Nghĩa, xem ra anh không chỉ là người sở hữu khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, giải trì Ức Châu, cũng không chỉ có một đám thủ hạ đáng tin cậy, anh còn có một tầng thân phận sâu hơn.”

Giang Nghĩa hờ hững nhìn anh ta: “Anh, có thể đoán một chút, thân phận thật sự của tôi rốt cuộc là gì?”

Tây Môn Tuấn xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn phong cảnh bên ngoài, anh ta nhận ra, nơi này là nơi chỉ có cơ quan lãnh đạo mới có tư cách đặt văn phòng, cho dù là gia đình tài phiệt như Tôn Vĩnh Trinh cũng không có tư cách ở tòa nhà này.

Vậy nên...

“Tôi đoán, anh nhất định có chức vụ cao trong bộ máy chính quyền của thành phố Giang Nam.”

Giang Nghĩa gật đầu: “Không sai.”

Tây Môn Tuấn cười khổ một tiếng: “Vậy thì chẳng trách từ trước tới nay người mà tôi cài vào trong hội đồng thành phố đều sẽ bị anh hóa giải hết, hóa ra anh có ‘vị trí’ trong hội đồng thành phố. Chỉ là không biết anh ở vị trí nào?”

“Cục công thương? Cục thủy lợi? Hay là cục xây dựng? Hoặc, anh là trong cục công an?”

Giang Nghĩa lắc đầu: “Đều không phải.”

“Ổ? Vậy anh là?”

“Cho anh một gợi ý, tôi được điều tới đây mới chỉ vài tháng. Ở trong ấn tượng của anh, lãnh đạo của hội đồng thành phố được điều tới vào mấy tháng trước, có ai?”

“Mấy tháng trước sao?”

Tây Môn Tuấn suy nghĩ, mấy tháng gần đây lãnh đạo được điều tới không nhiều, hơn nữa anh ta đều biết, không có một ai phù hợp với Giang Nghĩa cả.

Đúng rồi, ngược lại có một ngày, từ sau khi điều tới đây, Tây Môn Tuấn chưa từng có cơ hội gặp mặt.

Đến bây giờ anh ta ngay cả vẻ ngoài của đối phương cũng không biết.

Nhưng, không thể, Giang Nghĩa tuyệt đối không thể là vị nhân vật lớn đó.

“Vị đại nhân đó là quay về từ biên giới phía tây...”

Nói được một nửa, Tây Môn Tuấn sững người rồi biên giới phía tây? Giang Nghĩa không phải cũng quay về từ biên giới phía tây hay sao?

Nói ra thì, Tây Môn Tuấn cuối cùng cũng không biết chức vụ ở biên giới phía tây của Giang Nghĩa là gì.

Từ đầu tới cuối, anh ta đều cho rằng Giang Nghĩa chỉ là một tiểu binh, nhiều nhất là một tiểu đội trưởng, bởi vì nếu là lãnh đạo lớn quay về, không thể không có một chút phô trương nào được.

Nhưng tình hình thực tế thật sự giống như anh ta nghĩ sao?

Tây Môn Tuấn có hơi sợ hãi.

“Giang Nghĩa, anh, anh chắc không phải là...”

Anh ta không dám cũng không muốn tin sự thật này.

Giang Nghĩa khẽ mỉm cười: “Xem ra, anh đã đoán được tôi là ai rồi.”

Tây Môn Tuấn hít sâu một hơi: “Anh là người tổng phụ trách của khu Giang Nam vừa mới chuyển đến không lâu sao?”

Cả không gian yên tĩnh.

Giang Nghĩa không nói một câu.

Không nói, tương đương mặc nhận.

“Ha ha, ha ha ha ha!”

Tây Môn Tuấn đột nhiên cười điên dại: “Người tổng phụ trách? Anh vậy mà là người tổng phụ trách sao?!”

“Nực cười, chúng tôi đấu với anh lâu như vậy, thế mà ngay cả thân phận thật sự của anh cũng không biết.”

Anh ta cúi đầu: “Người mà chúng tôi hại chết, vậy mà là em trai ruột của người tổng phụ trách. Doanh nghiệp Thiên Đỉnh, Tôn Vĩnh Trinh, xong rồi, bọn họ đều xong đời rồi, căn bản không có khả năng thắng.”

Lấy thân phận của Giang Nghĩa, giết bọn họ dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Tây Môn Tuấn đến bây giờ mới ý thức được, cái gì gọi là biết rõ là chết, phản kháng vô dụng.

Thật ra anh ta sớm nên nghĩ tới, thất bại hết lần này đến lần khác, thủ hạ nhiều như vậy, nhiều người của hội đồng thành phố đều đến giúp cho Giang Nghĩa như thế, anh làm sao có thể chỉ là một người bình thường?

Nhưng bây giờ biết quá muộn rồi, quá muộn rồi!

Tây Môn Tuấn lòng lạnh như tro tàn, cảm thấy mình giống như là một chiếc thuyền nhỏ, mà Giang Nghĩa chính là đại dương mênh mông đó, bất cứ lúc nào cũng sẽ nuốt chửng anh ta.

Lực lượng chênh lệch quá lớn.

Giang Nghĩa nói với giọng điệu thản nhiên: “Bây giờ, nói rõ ràng toàn bộ những gì anh biết ra đi. Đây là cách duy nhất người có thể sống.”