Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Thần Tu La

Chương 352




Chương 352

Ba mười tỷ?

Còn không kể thắng thua?

Đinh Phong Thành động lòng rồi, gần đây anh ta nghèo muốn điên, đang thiếu tiền.

Không bằng đáp ứng, đến lúc ấy tùy ý một chút, thua thì thua thôi, cũng chả có gì, dù sao đối phương là tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp, bị mất mặt chả có gì.

Thua còn vớt được 30 tỷ, đáng!

Đinh Phong Thành cười hề hề nói: “Thật là dù thắng thua cũng đưa tôi 30 tỷ à?”

Rắn Hổ Mang cười phất tay một cái, lập tức có người đem lên “giấy sinh tử”.

“Ký giấy sinh tử này, dù thắng thua, Hổ Mang tôi cũng sẽ đưa ra phí mời 30 tỷ.”

Nếu tôi thua thì sẽ rời khỏi, vĩnh viễn không vào khu Giang Nam một bước.”

“Nhưng nếu ngài Đinh thua thì…”

Đinh Phong Thành ngơ người một cái: “Tôi thua thì làm sao?”

“Ha hả, tại hạ nghe nói ngài Đinh là nhân vật xuất chúng Giang Nam. Nếu ngài thua thì tôi cũng chả muốn gì, chỉ cần ngài hái xuống bảng hiệu tổ truyền của nhà họ Đinh là được.”

“Việc này…”

Còn chưa đợi Đinh Phong Thành nói, Đinh Trung đã giành trước nói ra: “Không được! Bảng hiệu tổ truyền là tổ tông nhà họ Đinh chúng ta truyền xuống, là bộ mặt của nhà họ Đinh, sao có thể lấy xuống? Lấy xuống bảng hiệu thì nhà họ Đinh làm sao mà tiếp tục kinh doanh được?”

Rắn Hổ Mang cười lên: “Thua ông, ngài giờ biết mặt mũi rồi sao? Vậy khi xe thần nhà ngài vứt mặt mũi đội xe Cực Tốc chúng tôi xuống đất mà chà đạp thì có nghĩ tới chúng tôi cũng cần mặt mũi hay không?”

Sau đó chuyển lời nói: “Thêm vào đó, thưa ông, Đinh Phong Thành nhà ông là xe thần dân gian cơ đấy, kỹ năng lái xe cấp thần, anh ấy sao có thể thua được? Ngài nói phải không?”

Đinh Trung bị nói mà mặt đỏ thấu.

“Không được, nói gì cũng không được đáp ứng.”

Rắn Hổ Mang cười lên: “Hahahaha, thì ra xe thần cũng chỉ là có danh không thực. Nhà họ Đinh càng là tham sống sợ chết thôi. Thôi vậy, Liệt Diệm Hổ, cậu quay về tìm phóng viên để viết bài, nói là nhà họ Đinh chưa chiến đã lui, trước kia có thể thắng cậu là ăn may thôi, cả gia tộc đều là đám tham sống sợ chết, là phế vật yếu đuối vô năng cả, bọn vô năng cả.”

Đinh Trung là người yêu mặt mũi.

Càng là thế thì càng không chịu nổi kích thích.

Rõ ràng biết đối phương đang kích, nhưng Đinh Trung lại không khống chế được, lớn tiếng hét: “Láo toét! Nhà họ Đinh ta có thể tùy cậu hiếp đáp sao? Dù cho chết đứng cũng không thèm sống quỳ. Phong Thành, ông nội ủng hộ con ký giấy sinh tử đi!”

Đinh Phong Thành khổ sở trong lòng lắm.

Đây không phải là không trâu bắt chó đi cày à? anh ta rõ ràng mình đấu không lại người ta, lại không thể không cứng rắn đi ký tên.

Hai ba nét bút xuống, ký xong giấy sinh tử.

Mặt Đinh Phong Thành khó coi như trái khổ qua.

Rắn Hổ Mang cười: “Ngài Đinh, ngài không cần phải sợ, giấy sinh tử chỉ là cho có thôi, xã hội văn minh sẽ không đấu chết đấu sống thật đâu; đây chỉ là một tờ hiệp ước trong giới thôi, phòng bị hai bên không chịu thừa nhận, chỉ thế thôi, sẽ không mất mạng đâu.”