Chiến Thần Tu La

Chương 350




Nhà kho công xưởng, cánh cửa sắt mở ra.

Giang Nghĩa một mình đi vào trong nhà kho, trên các ống thép xếp chồng lên nhau ở hai bên, có bảy tám người đàn ông cơ thể cường tráng ngồi đó, mỗi một người đều cầm dao găm sắc bén.

Những người này đều là cao thủ siêu cấp hiếm có, là nhóm xuất sắc nhất được lựa chọn cẩn thận trong tất cả số thủ hạ của Tôn Vĩnh Trinh.

Giang Nghĩa đi vào trong không gian rộng rãi, những người đàn ông vạm vỡ ở hai bên nhìn anh với ánh mắt sắc bén, loại cảm giác đó giống như diều hâu nhìn thấy thỏ trắng.

Nếu đổi thành người bình thường, đừng nói đi ở trong những ánh mắt này, cho dù là đứng cũng không thể, sớm đã bị dọa cho hai chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.

Có thể không sợ hãi những ánh mắt sắc bén này thì chứng tỏ thực lực của Giang Nghĩa đã đạt tới mức độ nhất định.

Ở cuối của nhà kho là một cái máy nâng.

Trên giàn giáo của máy nâng, có một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng đứng đó.

Chính là Tây Môn Tuấn.

“Giang Nghĩa, lâu rồi không gặp.”

Giang Nghĩa không có hứng thú nói chuyện với anh ta, khi cách còn khoảng 5m, anh dừng bước.

Tây Môn Tuấn búng tay một cái, người thao tác ấn nút, giàn giáo nâng lên, cao tới bảy tám mét.

Khoảng cách cao như vậy, cho dù là Giang Nghĩa cũng không thể với tới.

Tây Môn Tuấn từ đằng sau lấy ra một cái hộp gỗ, vỗ nhẹ rồi nói: “Tôi nghĩ, anh nhất định là vì cái này mà đến?”

Cái hộp đó, Giang Nghĩa nhìn một cái thì nhận ra là hũ tro cốt.

Hũ tro cốt của Giang Châu!

Trong hai mắt Giang Nghĩa tràn ngập ngọn lửa giận dữ, anh đã bị lửa giận cắn nuốt.

Hai tay siết chặt, tiếng rắc rắc vang lên không ngừng.

Tây Môn Tuấn cười lạnh nói: “Giang Nghĩa, sự việc đã tới nước này, cũng không gì để nói nữa.”

“Không sai, em trai của anh là bị doanh nghiệp Thiên Đỉnh chúng tôi hại chết. Tôi còn nói cho anh biết, đây chính là chủ ý mà Tây Môn Tuấn tôi đưa ra.”

“Lúc đầu nếu cậu ta chịu ngoan ngoãn bán cổ phần của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng cho chúng tôi, chúng ta cũng sẽ không đưa ra hạ sách này, ai kêu cậu ta cứng đầu chứ? Đáng đời!”

“Tôi chặt đứt tất cả đường của cậu ta, chặt đứt nguồn vốn của cậu ta. 3600 tỷ, cậu ta thoáng cái nợ 3600 tỷ!!!”

“Sau đó tôi ngày ngày cho người đi giục nợ, giục tới mức khiến người bên cạnh cậu ta từng người rời bỏ cậu ta, giục tới mức cuộc sống của cậu ta hoàn toàn rối mù, giục cậu ta tới mức ngay cả sống tiếp cũng là khát vọng.”

“Cậu ta là tự sát”

“Nhưng càng là bị tôi ép chết!”

Tây Môn Tuấn lạnh lùng nói Giang Nghĩa: “Như thế nào, anh có phải hận chết tôi rồi không? Tôi biết, anh có rất nhiều cơ hội có thể giết chết tôi, nhưng anh không có. Anh muốn từ từ chơi chết tôi, khiến tôi biết bất luận giãy giụa như nào cũng không thể thoát khỏi đau khổ.”

“Đáng tiếc, anh chơi sai sót rồi.

“Tây Môn Tuấn tôi, doanh nghiệp Thiên Đỉnh của chúng ta, còn không phải là thứ mà một Giang Nghĩa cỏn con như anh có thể chơi được! Trước đây anh có thể cơ hội nhưng không giết tôi, hôm nay người chết chính là anh.”

Giang Nghĩa ngẩng đầu, nhìn Tây Môn Tuấn cao cao tại thượng, nghe anh ta nói ra chân tướng cái chất của Giang Châu, nỗi hận trong lòng càng sâu hơn.

Em trai, xin lỗi!

Xin lỗi!

Cảm giác áy náy và cảm giác bất lực sâu sắc, lần nữa chiếm trọn trái tim của Giang Nghĩa.

Tây Môn Tuấn hít sâu một hơi: “Cái chết của Giang Châu năm đó, anh không ngăn cản được; bây giờ tro cốt của Giang Châu, anh cũng không cướp lại được! Giang Nghĩa, anh trai như anh thật là thất bại!”

Nói rồi, anh ta mở nắp của hũ tro cốt ra.

“Giang Nghĩa, cố gắng nhìn xem em trai của anh bị tiêu tan như nào đi!”

Cổ tay xoay nghiêng.

Hũ tro cốt rơi xuống.

Đống tro cốt rơi xuống, bay tỏa ra khắp nơi, đập vào mắt là màu trắng đục.